@Hien: Trước hết em cảm ơn anh Hiền vì thực sự rất may mắn em mới tìm đọc được bài viết này của anh.
Thời gian mới đây bên em đang gặp một khách hàng trích lập dự phòng bảo hành công trình xây dựng 1,5 năm với số tiền khá lớn (khoảng 10 tỷ), khiến cho báo cáo tài chính của công ty chuyển từ lãi sang lỗ. Công ty giải thích dựa vào điều khoản bảo hành của hợp đồng và theo thông tư 228 hướng dẫn về trích lập dự phòng, họ đã trích lập theo đúng tỷ lệ (5%) như hợp đồng. Em rất băn khoăn về khoản này vì việc ghi nhận hay không có thể ảnh hưởng lớn đến thông tin trên báo cáo tài chính, và ngay cả nếu có thể ghi nhận được thì số tiền trích lập như vậy liệu có hợp lý hay chưa.
Em mới biết đến phương pháp chi phí bảo hành dồn tích. Sau khi đọc bài của anh, thì biết thêm 2 phương pháp còn lại. Về trường hợp khách hàng của em, em cho rằng không có căn cứ đáng tin cậy để xác định chi phí bảo hành (do công ty mới thành lập được 2-3 năm, mới bàn giao được một số dự án, không có công trình tương đương, không đưa được thống kê hay nghiên cứu về tỷ lệ chi phí bảo hành,... mà chỉ dựa trên điều khoản bảo hành của hợp đồng). Do vậy trường hợp này em đi đến kết luận sẽ áp dụng phương pháp tiền mặt có điều chỉnh, tức ghi nhận chi phí bảo hành vào thời điểm thực tế phát sinh, mà không trích lập dự phòng bảo hành ngay từ đầu.
Trước khi đọc bài của anh em cũng chỉ đang phân vân về đoạn căn cứ đáng tin cậy để xác định chi phí bảo hành - vì không đạt được điều kiện này thì nghiễm nhiên không đủ điều kiện trích lập dự phòng. Vậy anh đã có nhiều nghiên cứu về lĩnh vực này, anh có thể cho em xin ý kiến về việc tư duy của em không ạ. Và quan điểm của anh trong vấn đề này như thế nào ạ?
Em cảm ơn anh!