Chia Sẻ Về Cuộc Sống

  • Thread starter tuanaia
  • Ngày gửi
S

seowomanlifes

womanlfies.com
22/7/16
2
0
1
31
Cần Thơ
womanlifes.com
Ngày ấy tôi là một cô gái Tiền Giang lên Sài thành để học bậc đại học,mọi thứ đều mới mẻ với một cô gái chân quê như tôi. Lúc mới nhập học, tôi đã xác định mình phải vừa học vừa tìm việc làm thêm bởi số tiền mẹ gửi từ quê sẽ chẳng thể đủ ăn sau khi đóng tiền phòng, điện nước. Tôi tình cờ đọc được tờ rơi tìm người giúp việc theo giờ của nhà anh, dù biết công việc không mấy nhẹ nhàng với một cô gái miền tây như mình nhưng tôi phải nhận công việc này. Tôi đến nhấn chuông cổng một ngôi nhà 3 tầng trên một khu đất tương đối rộng trong thành phố này, người ra mở cổng là một phụ nữ trạc tuổi 60 với vẻ mặt đôn hậu và nụ cười hằn vết chân chim.
em-khong-con-la-gai-que.jpg

- Chào bác, cháu đến xin làm giúp việc theo giờ ạ - Tôi lễ phép giới thiệu
- Vào nhà đi cháu, đã biết những gì phải làm khi nhận việc nhà bác chưa?
- Dạ cũng được đôi chút rồi ạ, nhờ bác hướng dẫn thêm.
- Cháu uống nước đi rồi bác nói rõ công việc cho. Bác là Vân, còn cháu tên gì?
- Dạ cháu là Dung Hạnh.
- Cứ đều đặn từ 12h-2h thì cháu đến nhà bác rồi lau nhà, rửa chén, nấu ăn...Mỗi giờ bác sẽ trả 75k được không?
- Dạ được ạ.
- Bây giờ đi tham quan nhà bác đi, hơi rộng tí. Mọi người trong nhà cũng thân thiện thôi cháu đừng lo, giờ này chỉ còn mỗi thằng Nam ở nhà. Buổi trưa cháu nấu cho hai bà cháu ăn là được, thỉnh thoảng có mẹ nó về buổi trưa sẽ phụ giúp cháu bớt
- Dạ
Bác Vân dẫn tôi đi lên tầng hai và giới thiệu đây là phòng ngủ của mọi người. Phòng đầu tiên chúng tôi mở cửa bước vào là một căn phòng rất bừa bộn, sách vở để lung tung khắp nơi và trên giường còn đang có một chàng trai úp mặt ngủ nướng dù đã hơn 10h sáng.
- Thằng Nam dậy rửa mặt rồi ăn sáng đi. Tối thức cho khuya vào rồi giờ ngủ nướng.
- Nội để con ngủ thêm tí mà, chiều phải đi học sớm rồi – Anh chàng nói mà vẫn chẳng thèm quay mặt ra
- Dậy mau, có bạn gái đến thăm nè – Bác Vân chọc ghẹo
- Hơ...Ai thế hả nội? Đừng bảo là nội dẫn đến ép con xem mặt nhé – Tôi che miệng cười vẻ mặt ngơ ngác mới ngủ dậy của anh
- Mình đi xem nơi khác đi cháu, mặc kệ thằng tiểu tử đó.
- Nội...Ai mà dễ thương vậy? – Nam gọi với theo
Tôi được tham quan xong 3 lầu của căn nhà thì đồng ý nhận việc và ngày mai sẽ đến làm buổi đầu tiên, nếu làm tốt thì sẽ được làm lâu dài. Lúc ra về, tôi và bà cứ tủm tỉm cười với nhau vì những câu chuyện về cậu cháu tinh nghịch đáng yêu của bà từ nhỏ đến giờ. Nam là cháu trai duy nhất trong nhà, còn người chị của Nam thì đã đi du học được 2 năm rồi. Lần đầu tiên gặp anh cũng lần đầu tôi thấy có người ngủ ngày như thế, mặt trời đã lên trên đỉnh rồi mà chàng vẫn có thể ngủ được nhưng vẻ mặt ngây ngô lúc mới ngủ dậy của anh vẫn còn khiến tôi bật cười khi hình dung lại. Với một cô gái quê như tôi thì sáng ra đã dậy thật sớm để chuẩn bị ăn sáng rồi đến trường, tôi không có thói quen ngủ nướng vì mẹ mình ở quê còn phải dậy sớm hơn cả. Ngày hôm sau tôi đến làm việc ngay sau khi rời khỏi giảng đường và chưa kịp ăn trưa đã phải chạy vội qua nhà bác Vân. Lần này tôi bấm chuông và phải đợi hơi lâu, bởi người mở cổng là anh và có lẻ vừa chạy từ trên tầng 2 xuống dưới nhà. Bộ dạng anh hôm nay không giống với vẻ mặt mới ngủ dậy hôm qua mà chỉnh tề hơn, đã đóng thùng với chiếc áo sơ mi thơm tho.
- Bạn là Dung Hạnh à? Nấu cơm trước đi rồi hẵng dọn nhà sau nhé. 1h mình phải đi học rồi nên... - Nam gãi đầu, ngại ngùng
- Ừ, mình biết rồi.
Tôi nhanh chóng tiến vào bếp nhưng chẳng biết mình phải làm gì, nấu cái gì và đồ dùng trong bếp quá lạ lẫm. Tôi đứng lúng túng và ngây người ra, nhận thấy mình chẳng khác nào một con ngốc khi hấp tấp vào bếp mà chẳng hỏi rõ ràng trước. Anh mĩm cười rồi bước đến đưa cho tôi mảnh giấy trắng có ghi chú, tôi đoán đó là phao cứu hộ cho mình.
- Bà nội có gửi cho bạn, trông bạn xông xáo quá nên tui quên mất.
- Eo...tại ngày đầu tiên mà – Tôi thẹn thùng nhận lấy tờ giấy.
- Khoảng nửa giờ là bà sẽ về đó
- Ừm
Hơi vất vả nhưng tôi vẫn hoàn thành xong bữa trưa theo yêu cầu của bác Vân, hi vọng có lẽ khẩu vị và cách nấu ăn của người miền Tây sẽ không làm phật lòng hai người. Tôi dọn bữa trưa lên bàn xong xuôi thì bác Vân cũng vừa về đến nhà, trông thấy tôi đã làm xong nhiệm vụ đầu tiên một cách êm xuôi nên bác gật đầu mĩm cười. Tôi lại phập phồng lo lắng nhìn vẻ mặt của hai người khi nếm món ăn
- Làm gì đứng đó cháu, tới ăn cơm cùng bác luôn nào.
- Dạ thôi, cháu ăn rồi.
- Tiền công của cháu có bao gồm tiền ăn trưa luôn đấy. Nếu không ăn thì nói bác gửi thêm cho
- Dạ...vậy cháu xin phép – Tôi nghĩ mình phải ăn thì mới lau nổi 3 tầng nhà này
- Ngại gì chứ, ăn tự nhiên nhé. Bạn phải như thế thì mới làm ở đây lâu dài được – Anh nháy mắt trêu chọc tôi
Sau bữa trưa, anh đi vội vàng nhưng không quên nói nhỏ vào tai của nội mình điều gì đó. Đã lâu rồi kể từ khi lên thành phố bữa cơm của tôi mới có không khí gia đình như vậy, ngày thường không lủi thủi một mình nấu ăn ở phòng thì cũng ra quán. Sau khi lâu dọn xong nhà cửa thì cũng gần 2h nên xin phép bác Vân nhận tiền lương và ra về
- Cháu làm tốt lắm, bác thích. Làm lâu dần rồi bác tăng tiền công cho
- Dạ cháu cảm ơn ạ
- Mà này, không đưa số điện thoại cho bác kẻo hôm nào có việc bận thì xin nghỉ trước để bác sắp xếp.
- Dạ - Tôi đọc số điện của mình trao đổi với bà nội anh
- Ngày mai lại sang nhé,đúng giờ là được rồi không cần phải đến sớm quá đâu. Thằng Nam cũng khoái mấy món cháu nấu rồi đó
- Dạ. Cháu về ạ
Tôi bước về và cảm thấy vui vui lạ kì bởi anh là người con trai đầu tiên ăn những món mình nấu và có lẽ lúc trước khi đi có khen mình với bà nội. Tối hôm đó tôi về đọc thêm vài món ăn mới trên mạng và dự là sẽ thử nghiệm những món này vào bữa trưa hôm sau của hai bà cháu họ. Cảm giác trong lòng cứ nôn nóng chờ ngày mai đến để gặp một ai đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được rõ ràng đến thế. Bỗng tôi nhận được tin nhắn từ số điện thoại lạ...
- Dung Hạnh phải không? Tôi là Nam nè, có việc muốn nhờ bạn được không?
- Việc gì vậy bạn? – Tôi ngạc nhiên nhắn lại
- Ngày mai có thằng bạn mình đến ăn cơm, bạn có thể nấu món bò bít tết được không?
- Ưm...cũng được
- Thank bạn nhiều nhé, mai bà nội sẽ đi mua thịt bò. Chúc ngủ ngon.
Sau khi anh chúc ngủ ngon, tôi mới bần thần nghĩ lại mình dại dột. Thực sự món bò bít tết cô chưa từng nấu thử nhưng không biết tại sao lại nhận lời, có lẽ cô sợ làm anh thất vọng. Đến khuya, tôi vẫn chưa ngủ để đọc đi đọc lại cách chế biến món bít tết vì điều lo sợ nhất là quá chín hoặc quá dai. Ngồi trên lớp tôi vẫn mãi lo nghĩ trong đầu về món bò bít tết, nhẩm đi nhẩm lại các bước chế biến. Tại sao tôi lại phải vì một người con trai mới quen hai ngày mà đau đầu lo nghĩ như vậy? Câu trả lời được biết ngay sau khi tôi trông thấy vẻ mặt gật gù của anh khi thưởng thức món bò bít tết mà tôi nấu lần đầu tiên. Dù biết chỉ ở mức tạm được nhưng như vậy đã khiến tôi cảm thấy hạnh phúc biết bao. Cậu bạn của anh cứ liếc nhìn hoài nên tôi ngại ngùng bỏ lên tầng hai lau dọn, nghe hai người ở dưới nhà nói cười rất vồn vã. Đến 2h, sau khi hoàn thành công việc thì tôi đến gặp anh hỏi bác Vân khi nào về để biết có nên chờ để lấy tiền công
- Khi nào bà nội anh về vậy?
- Bà đi đến chiều tối lận, bà có gửi tiền cho anh nè nhưng trước khi nhận Hạnh phải thành thật trả lời tôi một câu hỏi – Anh dò hỏi đầy ẩn ý
- Anh hỏi đi – tôi bình thản đáp
- Lát nữa có bận gì không?
- Ưm...Lát thì không nhưng 6h tối có việc bận. Được chưa?
- Tiền công của Hạnh nè, bây giờ đi chơi với Nam tí được không? Trước 6h anh sẽ đưa Hạnh về
- Tôi...
- Hạnh từ chối là anh buồn đó
- Vâng, cũng được ạ
Chiều hôm đó anh chở tôi đến một quán bar họp mặt cùng bạn bè với mình, tôi ngoan ngoãn ngồi kế bên anh và nghe mọi người nói chuyện. Vì lạ lẫm mọi thứ nên nên tôi luôn cảm thấy ái ngại khi mọi người đề nghị mình làm gì đó, họ hỏi han tôi đều do anh đáp trả lời. Tuy vậy, trong lòng tôi lại cảm giác xốn xang vì lần đầu tiên đi chơi với một chàng trai mà lại còn ở những nơi sang trọng ở đất Sài thành này. Những cậu bạn anh hay nhìn và khen tôi dễ thương, duyên dáng. Tôi liếc nhìn anh thì nhận lại một nụ cười và cái nháy mắt tỏ vẻ khá hãnh diện vì điều đó, đôi khi không biết anh giả vờ hay cố tình lại quàng tay qua vài mình rất thân mật. Đúng 5h30, anh cáo từ bạn bè đi trước vì phải chở tôi về nhà như đã hứa. Đến trước cổng, tôi cúi chào anh rồi đi vào phòng trọ thì bất ngờ anh nắm lấy tay tôi níu lại, ánh mắt trìu mến

ne_u_khong_yeu_xin_du_ng_gieo_hy_vo_ng_0.jpg


- Dung Hạnh, làm bạn gái anh nhé. Anh thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên, thích những món ăn hạnh nấu, thích tất cả những gì thuộc về...
- Em...em chưa sẵn sàng, em cần thời gian để suy nghĩ thêm – Tôi bối rối quay mặt đi thẳng vào trong
- Anh sẽ chờ, nhưng đừng bắt anh phải chờ lâu nhé.
Cả ngày còn lại và những ngày sau đó, tôi luôn suy nghĩ thơ thẩn về lời tỏ tình của anh. Anh có thật sự yêu tôi không hay chỉ đùa vui thôi? Với trái tim non nớt chưa từng biết yêu của một cô gái miền Tây luôn muốn đồng ý bởi anh đã làm trái tim này lỗi nhịp ngay từ ngày đầu mới gặp. Nhưng lý trí luôn phân vân, bởi nếu nhận lời nhanh như thế anh có xem thường, nhàm chán tôi như một vật dễ đạt được rồi cũng dễ vứt bỏ không? Những ngày sau đó, tôi vẫn đến vẫn đến làm việc nhà bình thường nhưng luôn né tránh ánh nhìn từ anh. Còn anh vẫn mĩm cười thản nhiên chờ đợi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi luôn lo sợ nếu bắt anh chờ lâu quá liệu anh có yêu một người khác và rồi tôi sẽ hối hận vì mình đã bỏ lỡ cơ hội khi tình yêu đến. Hơn nữa tháng chờ đợi, cuối cùng anh đã khiến tôi không còn do dự được nữa. Ngày hôm đó, tôi vẫn đến giúp việc như ngày thường lệ mà không biết rằng buổi chiều anh sẽ tổ chức sinh nhật của mình tại nhà. Và bất đắc dĩ, tôi phải ở lại tham dự sau lời mời của anh. Những người bạn hôm trước gặp trong quán bar cũng đến chơi, đặc biệt là anh bạn thân đã từng đến nhà ăn cơm nhìn tôi cười ẩn ý. Đến giờ thôi nến hát mừng, anh bất ngờ đến ôm vai tôi và nói nhỏ
- Hôm nay là sinh nhật của anh, anh muốn nghe câu trả lời của em. Anh đợi đến sắp phát điên rồi Hạnh à
- Em...
- Nếu đồng ý thì cùng lại thổi nến cùng anh nhé. Anh giới thiệu với bạn bè của mình luôn.
Sau khi cố gắng lấy lại bình tĩnh, tôi bước đến cùng anh mĩm cười hạnh phúc cùng thổi nến. Đôi mắt anh lúc ấy long lanh những ánh nến nhìn tôi rồi liếc sang cậu bạn thân cười nửa miệng bí ẩn. Dù hơi khó hiểu nhưng tôi mau chóng quên đi bởi cảm giác ngây ngất vì lời giới thiệu của anh trước bạn bè mình. Sau cuộc vui, vì tôi không biết uống bia và từ chối nên cũng không ai ép mình, còn anh lại đang trong tình trạng ngà ngà say. Tôi dìu anh về phòng rồi đi ra lấy cho anh cốc nước chanh giải bia, khi trở lại tôi đã vô tình nghe cuộc nói chuyện điện thoại của anh, những lời nói làm tan vỡ trái tim mới biết yêu của mình
- Mày thấy không, gái quê dễ đổ lắm. Tao đã bảo lâu nhất là 2 tuần
- Nam thiếu gia cao tay ấn quá
- Mày chuẩn bị kèo ăn mừng thắng lợi của anh đi.
Nước mắt lặng lẽ rời trên gương mặt ướt nhoè tự lúc nào, tôi đau đớn chạy ra khỏi căn nhà đó và chạy thật xa người con trai đã xem thường, đùa giỡn với tình yêu của mình. Lúc ra khỏi cổng tôi chạm mặt bác Vân vừa mới đi chơi về, trông thấy đôi mắt đỏ hoe của mình nên bác gọi với theo lo lắng. Tôi khóc trong tủi hổ cả đêm hôm ấy còn anh thì vẫn ngủ ngon trong cơn say. Ngày hôm sau, tôi gọi cho bác Vân và xin nghỉ một hôm bởi cảm thấy mình vẫn chưa thể đối mặt với anh lúc này. Anh vẫn chưa ngờ rằng tôi đã biết chuyện nên gọi đến hỏi thăm
- Em không khoẻ trong người à? Hôm qua em về lúc nào vậy, anh mệt quá ngủ luôn nên không hay biết
- Hôm qua, tôi nghe anh nói chuyện với bạn qua điện thoại mình rồi về luôn nên anh không cần phải giả vờ nữa.
- Anh...chỉ nói đùa với thằng bạn thôi, em đừng nghĩ ngợi lung tung.
- Tôi tin vào những gì mình nghe thấy, anh không cần phải giải thích nữa.
- Em...ngang bướng quá
- Tôi là thế đấy, tôi là gái quê mà – Tôi cay đắng nhắc lại lời của anh
- Em ...đúng là đồ gái quê. Sau này cũng chẳng kiếm được thằng nào hơn tôi đâu, ngoan ngoãn mà làm bạn gái tôi còn được chu cấp đến khi nào chán thì cũng có tiền mà tiêu – Anh bức tức gằn giọng
Anh có quyền gì mà đùa giỡn với tình yêu của tôi cơ chứ? Anh đẹp trai, nhà giàu thì được phép đùa giỡn với tình yêu sao? Những rung động đầu đời lại dành cho một gã con trai lừa dối càng làm tôi sợ hãi tình yêu...Tôi ngắt máy và không muốn khóc nữa, không thể khóc vì một người như thế. Ngày hôm sau tôi vẫn đến làm việc bình thường tại nhà anh bởi tôi phải cố gắng làm tròn một tháng trước đến khi tìm được việc mới. Tôi lạnh nhạt với anh thì anh tỏ ra khó chịu, bắt chuyện hỏi han rồi lại cười đểu bỡn cợt mình. Trái tim lần đầu tiên biết yêu đã bị tổn thương khiến tôi lười biếng yêu lại nữa, tôi dành thời gian vào việc học và đi làm thêm để rồi lạnh lùng từ chối mọi lời tỏ tình. Nhưng tôi vẫn nhớ câu nói hôm nào của anh " sẽ chẳng kiếm được một người yêu nào hơn tôi đâu...". Tôi hận câu nói ấy và càng muốn chứng tỏ rằng mình có thể làm được hơn thế, tôi nổ lực để trở thành một người phụ nữ quyền lực và có tiền, có địa vị, lột xác khỏi cái vỏ gái quê ngày nào. Và ngày ấy cũng đến, tôi gặp lại anh với cương vị một giám đốc phỏng vấn tuyển nhân viên mới cho công ty của mình. Địa vị ngày hôm nay cũng một phần nhờ lời khiêu khích của anh mà có được, tuy từng hận anh vì những tổn thương mối tình đầu nhưng tôi cũng không vì thế mà loại bỏ anh rớt tuyển vì chuyện xưa. Anh gặp riêng tôi và hỏi
- Anh cứ ngỡ em vẫn còn ghét mình nên sẽ đánh trượt chứ. Em giờ thật quyến rũ, kiêu hãnh
- Tôi không còn lại cô gái quê ngày trước. Cảm ơn anh vì đã cho tôi từng yêu và từng hận nhưng giờ ngoài công việc ra thật sự chúng ta chỉ là những người xa lạ.
Trả lại anh gánh nặng của câu nói ngày trước, tôi cảm thấy nhẹ nhõm để tìm một hạnh phúc mới...
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Khóa học Quản trị dòng tiền
N

nguyenhuylan

Guest
9/8/16
1
1
3
34
Thời gian trôi nhanh như 1 cái nháy mắt, phút chốc đã cận kề tuổi 30. Tự nhận thấy đã có cơ số thay đổi, cụ tỉ như:
- Không còn (dám) hùng dũng, oai phong lẫm liệt nghêu ngao " Cứ sai đi vì cuộc đời cho phép":)
- Chả còn ngu dại, khóc lu loa vì một anh chàng.
- Không xù lông làm loạn mà chỉ cười xinh, cười yêu khi bị khiêu khích - chế giễu. Liếc một đứa người mẫu đi qua, cũng chỉ bảo thầm: nó không trang điểm, nó xấu hơn mình ( choáng chưa!;)
- Chẳng còn giữ những ước mơ khủng kiểu nữ thủ tướng hay tỉ phú, giờ chỉ còn mơ Trời Phật cho bình an, con ngoan - con khỏe, chồng lương nộp đủ - ngủ tại nhà - không mát xa - không tiêm chích:)
- Hết giờ làm, chả còn lo tối đánh son màu gì, đi chơi đâu cho nó lãng mạn, làm gì cho nó hết thời gian mà cong đuôi về nhà với cái bếp, trong đầu đau đáu một " dự án lớn": chén cái gì cho nó ngon, nó bổ. Khua tay múa chân thế nào cho các em chén bát nó mau sạch sẽ mà có thời gian làm trò tí với thằng con, hay được leo lên chuồng lúc 9 - 10h.
- Không còn quá máu me, rinh các em hàng hiệu, hàng hot về bằng được. Giờ chỉ thích ngồi đếm xiền, gom góp, nghĩ đến cảnh giá vàng nó giảm đi một nửa, anh đi mua về mấy cục cho thiên hạ xuýt xoa:)
- Hơn hết, không còn yếu ớt, mà thấy có một sức mạnh gì đó vô song, có khi hơn cả supper man để sẵn sàng bảo vệ những người thân yêu, chiến đấu gìn giữ đến cùng cái gì thật sự là quý giá và đích thực...


 
  • Like
Reactions: Lặng Yên
trangnguyen_DaNang

trangnguyen_DaNang

Trung cấp
4/7/16
86
17
8
chúc gia đình chị luôn hạnh phúc và vui vẻ!
 
  • Like
Reactions: huongnn8x
trangnguyen_DaNang

trangnguyen_DaNang

Trung cấp
4/7/16
86
17
8
Vui vẻ thế nào được.
Tha thứ phải được đặt đúng chỗ.
Trích"Giờ đây khi mình đã kéo được chồng về lại bên mình, hạnh phúc được sum vầy, cha con vui đùa.
Tuy vẫn còn phải nỗi lo trả những khoản nợ do lão chồng thối gây ra nhưng giờ đây là 2 người cùng một nỗi lo.
Thật vậy: sông có khúc đời có lúc hãy sống trọn từng ngày các bạn nhé. Hãy biết tha thứ cho những lỗi lầm của nhau.
ST"
Tôi chỉ có ý chúc gia đình chị ấy! Khi chị ấy chấp nhận tha thứ thì sẽ cố gắng vun đắp hạnh phúc cho gia đình. Tuy bình hoa đã vỡ không thể gán lại được nhưng đó là chuyện của quá khứ, hãy sống hướng đến tương lai. Ai cũng muốn sống hạnh phúc và vui vẻ nên chúc cho tương lai của chị sẽ được như vậy!
 
  • Like
Reactions: Lặng Yên
K

Kin7

Cao cấp
8/5/15
5,196
987
113
Trích"Giờ đây khi mình đã kéo được chồng về lại bên mình, hạnh phúc được sum vầy, cha con vui đùa.
Tuy vẫn còn phải nỗi lo trả những khoản nợ do lão chồng thối gây ra nhưng giờ đây là 2 người cùng một nỗi lo.
Thật vậy: sông có khúc đời có lúc hãy sống trọn từng ngày các bạn nhé. Hãy biết tha thứ cho những lỗi lầm của nhau.
ST"
Tôi chỉ có ý chúc gia đình chị ấy! Khi chị ấy chấp nhận tha thứ thì sẽ cố gắng vun đắp hạnh phúc cho gia đình. Tuy bình hoa đã vỡ không thể gán lại được nhưng đó là chuyện của quá khứ, hãy sống hướng đến tương lai. Ai cũng muốn sống hạnh phúc và vui vẻ nên chúc cho tương lai của chị sẽ được như vậy!
Quá khứ là 1 phần của hiện tại.
Hiện tại là 1 phần của tương lai.
Chỉ có đứa ngốc ms đòi gạt bỏ lịch sử, quá khứ để hướng đến tương lai.
 
trangnguyen_DaNang

trangnguyen_DaNang

Trung cấp
4/7/16
86
17
8
Quá khứ là 1 phần của hiện tại.
Hiện tại là 1 phần của tương lai.
Chỉ có đứa ngốc ms đòi gạt bỏ lịch sử, quá khứ để hướng đến tương lai.
Sống để hướng đến tương lai tốt đẹp chứ không ai ngu mà lùi về quá khứ đau khổ. Qúa khứ đau khổ thì mắc gì không gạt bỏ, lưu nhớ lại thêm đau khổ mà thôi.
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
43
Hà đông
Đọc đoạn đầu đang định hiến kế trả thù
Cuối lại có chữ ST
...
Kính chuyển các bác bên dưới nhá !
 
K

khathanhtu

User đã bị cấm truy cập
13/9/16
19
2
3
34
Hãy tự yêu lấy bản thân mình. mình chưa lo được cho mình thì sao lo được cho người khác. Cứ đẹp đã, mình cảm thấy đẹp là người khác cũng thấy vậy
 
T

thuythanh481

Guest
30/9/16
8
1
3
34
Hãy tự yêu lấy bản thân mình. mình chưa lo được cho mình thì sao lo được cho người khác. Cứ đẹp đã, mình cảm thấy đẹp là người khác cũng thấy vậy
Ý chị là đẹp thì mình có quyên hả.hj. Phụ nữ dễ bị ăn hiếp lắm chị ah. Đúng là phải đẹp thì mới có sự tôn trọng
 
K

Kin7

Cao cấp
8/5/15
5,196
987
113
Ý chị là đẹp thì mình có quyên hả.hj. Phụ nữ dễ bị ăn hiếp lắm chị ah. Đúng là phải đẹp thì mới có sự tôn trọng
Bạn hình như đang hiểu sai vấn đề.
 
K

khanhtiet

Guest
1/10/16
7
0
1
30
vẻ đẹp của mình mình cũng có thể tự tạo ra mà. câu" Không có người phụ nữ xấu chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp" rất đúng trong một số trường hợp nhé
 
H

hotgirlthekymoi

Guest
27/10/16
7
0
1
32
Thời gian qua, không ít vụ án mạng liên quan đến các đối tượng ngáo đá đã xảy ra, gây tâm lý hoang mang, lo sợ cho người dân. Khi đi ra đường, người dân nơm nớp lo lắng khi quá nhiều thông tin về các đối tượng sử dụng ma túy dẫn đến ngáo đã gây nguy hiểm đến tính mạng người dân, trật tự an toàn xã hội.

Trong vụ án đau lòng giết 4 bà cháu tại TP. Uông Bí, tỉnh Quảng Ninh ngày 24/9 gây rúng động dư luận vừa qua, hung thủ Doãn Trung Dũng khai nhận, trước khi ra tay tàn độc với các nạn nhân, y đã sử dụng ma túy “đá”.

doi_tuong_ngao_da_treo_len_cot_dien_cao_the.jpg


Trước đó, sáng 8/7, Công an tỉnh Thanh Hóa đã bắt giữ Nguyễn Văn Hồng (xã Nguyệt Ấn, huyện Ngọc Lặc) vì đã chém chết 2 cháu bé cùng trú ở địa phương. Theo đó, khoảng 16h30 ngày 7/7, Hồng đến nhà anh Lê Thanh Hải gần nhà chơi. Tại đây, Hồng có biểu hiện ngáo đá, liên tục nói lảm nhảm nhiều điều rồi dùng dao chém hai con anh Hải là Lê Minh Đăng (7 tuổi) và Lê Ngọc Chi (5 tuổi). Do vết thương quá nặng, cả Đăng và Chi đều tử vong trước khi được đưa đến bệnh viện. Sau khi chém hai cháu bé, Hồng định tự tử bằng dao nhưng không thành. Sự việc được trình báo, cơ quan điều tra Công an huyện Ngọc Lặc đã bắt giữ Hồng.

Một vụ án khác liên quan đến ngáo đá khi chiều 7/7, Công an TP. Hải Phòng đã ra lệnh bắt khẩn cấp Nguyễn Thanh Tùng (32 tuổi, trú phường Kênh Dương, quận Lê Chân) - nghi can có dấu hiệu ngáo đá và ra tay sát hại vợ là chị Trần Thị Hương (25 tuổi). Công an khám nghiệm hiện trường vụ án nghi chồng ngáo đá sát hại vợ ở Hải Phòng. Trước đó, 13h cùng ngày, người dân địa phương bị đánh thức bởi tiếng la hét thất thanh phát ra từ số nhà 11/21 đường Đồng Thiện. Nhiều người chạy tới kiểm tra thì phát hiện chị Hương nằm gục bên vũng máu, hai tay và cổ có nhiều vết dao đâm. Bên cạnh đó, Tùng (chồng Hương) ngồi với con dao dính máu. Tại cơ quan điều tra, Tùng khai nhận do mâu thuẫn nên đã ra tay sát hại vợ. Được biết, sau khi chia tay chồng, chị Hương về sống với Tùng, đến nay đã được 3 năm và đã có với nhau một con trai. Hương làm công nhân da giày còn Tùng là lao động tự do. Theo người dân, Tùng là dân xã hội, thường sử dụng ma túy và sẵn sàng gây gổ với hàng xóm.

doi_tuong_ngao_da_rat_manh_dong_gay_nguy_hiem_cho_an_ninh_trat_tu_xa_hoi.jpg

Thời gian gần đây, nhiều vụ án mạng liên quan đến ma tuý đá gây hoang mang cho xã hội.

Một vụ đối tượng 9X ngáo đá giết người thân tại xã Phú Định, huyện Định Hóa, tỉnh Thái Nguyên năm 2015 khiến vùng quê rúng động khi Ma Đình Tiệp (24 tuổi) cầm dao chém bố đẻ là ông Ma Đình Vi (43 tuổi). Phát hiện tiếng tri hô, ông Phạm Thế Dũng (51 tuổi, bác ruột Tiệp) sang can ngăn thì bị thanh niên này chém tử vong tại chỗ. Chưa dừng lại, Tiệp tiếp tục tấn công chú ruột 36 tuổi rồi cố thủ trong nhà khi phát hiện lực lượng chức năng. Khi công an đưa Tiệp về trụ sở, thanh niên này có biểu hiện ngáo đá.

Câu hỏi đặt ra là nếu chẳng may phát hiện người thân hoặc con em mình đã sử dụng loại ma tuý đá tổng hợp này và đang lên cơn quậy phá thì chúng ta phải xử lý làm sao để có thể khống chế người ngáo đá tránh để người này gây ra việc không mong muốn.

Để trả lời câu hỏi trên, võ sư Lê Hoàng Mai đã phối hợp cùng Đài Tiếng Nói Nhân Dân thực hiện video hướng dẫn cách khống chế người ngáo đá chỉ đơn giản bằng sợi dây dài từ 5-6m hoặc bao bố.

Chi tiết video hướng dẫn của võ sư như sau:

 
H

hotgirlthekymoi

Guest
27/10/16
7
0
1
32
Anh choàng tay qua vai cô gái. Đôi vai tròn của cô gái run lên. Hơi thở của cả hai người dồn dập, đứt quãng không đều. Họ như nghe thấy cả tiếng trống ngực của nhau. Cô gái thì thào. Hơi thở của cô nóng hổi bên tai anh: “Ôm em thật chặt vào…”. Cô kéo cánh tay của anh xuống ngang ngực mình. Chàng lính công binh như đang bị lên cơn sốt. Lần đầu tiên cánh tay anh chạm vào ngực một người con gái. Họ ngồi im lặng không ai nói gì thêm. Cô gái lặng lẽ mở khuy áo rồi ngoặt tay ra phía sau lưng tháo cái móc. Chàng lính trẻ bàng hoàng khi nhìn thấy khuôn ngực trẻ trung và tròn căng của cô gái. Anh sợ hãi không dám đặt tay lên. Một làn gió lạnh làm cô gái rùng mình. Khuôn ngực trẻ trung như hai ngọn măng đang mọc. Cô gái nắm lấy bàn tay thô ráp vì đào hầm hào công sự của người lính công binh đặt lên ngực mình ép chặt, thật chặt. Hai người như lả đi. Trời đất quay cuồng. Lạ lẫm và mê hoặc. Khi đã hồi tĩnh lại anh lính công binh mạnh dạn hơn. Anh hạ thấp một bàn tay luồn xuống phía dưới. Cô gái vội giữ bàn tay anh lại hốt hoảng...

Gió bắc thổi hun hút qua vách đá. Rừng núi âm u. Đã qua tết rồi mà trời còn rét lắm. Mùa xuân rồi sao mà lạnh lẽo đến thế. Cái lạnh lẽo thê lương như đang gặm nhấm làm mòn mỏi cả một dải đất cằn khô miền biên ải. Họ ngồi bên nhau. Cái lạnh làm cho họ sát lại gần nhau hơn. Họ đều là những người lính. Đơn vị họ mới lật cánh từ Hà Giang sang hướng Cao bằng khi tình hình biên giới ngày càng căng thẳng, nguy cơ chiến tranh có thể xảy ra. Chàng trai ở đại đội công binh còn cô gái là nữ chiến sĩ thông tin trung đoàn. Màu áo của họ lẫn vào màu cỏ dại và đá núi. Chàng trai ngồi im lúng túng. Cô gái vặt trụi lá một cành sim mọc ven suối. Mãi sau chàng lính công binh mới ấp úng nói:

– Anh vừa nhận được thư mẹ…

– Nhà có chuyện gì mới không anh?

– Mẹ anh giục về…

Chàng lính trẻ bỏ lửng câu nói. Cô gái cười khúc khích:

– Giục về cưới vợ để mẹ chóng có cháu bồng chứ gì?

– Nhưng… anh không thích cái cô bé nhà bên cạnh mà mẹ bảo về để hỏi cưới ấy… đanh đá lại còn hay mách lẻo nữa…

– Hi… nhưng người ta xinh…

– Xinh gì… hồi bé thò lò mũi suốt…

Cô gái bật cười thành tiếng:

– Hồi bé ai chả thò lò mũi chứ?

Chàng lính im lặng. Cô gái vân vê vạt áo:

– Em cũng mới nhận được thư nhà!

– Chắc mẹ cũng giục…?

– Không, mẹ em lo…

– Lo gì… chiến tranh sắp nổ ra à?

– Không… mẹ lo con gái có thì…

Hai người lại im lặng. Chỉ có tiếng suối chảy rì rào qua khe đá. Họ nghe rõ cả tiếng thở của nhau.

tinnh-yeu-bo-doi(2)__86914_zoom.jpg


Cô gái lại chợt hỏi:

– Liệu chiến tranh có xảy ra không anh nhỉ?

– Không biết! Nhưng tình hình ngày càng căng thẳng thế này thì không rõ sẽ thế nào? Bọn anh hôm nay về kho trung đoàn lấy vật tư để chuẩn bị sẵn sàng đấy!

– Vật tư gì quan trọng thế?

– Bí mật nhé!

– Vâng…

– Toàn là kíp nổ mạnh… khi chiến tranh xảy ra, bọn anh sẽ dùng cả tấn thuốc nổ đánh sập một đoạn đường qua vách đá cheo leo để chặn xe cơ giới của bọn địch tràn sang… Thôi chết! Thằng Chiến cùng đi lĩnh vật tư với anh đang ngồi chờ ở ngã ba Đôn Chương. Chắc là nó sốt ruột lắm!

– Thế thì anh đi… đi…

Cô gái làm bộ giục. Anh chàng lính công binh tặc lưỡi:

– Thôi, hay cứ để nó chờ thêm một tý nữa. Anh em mình ngồi với nhau thêm một lát nữa, chả mấy khi gặp được nhau…

Cô gái nhích lại sát anh lính. Cô cố nén tiếng thở dài lo âu nói:

– Mong sao cho chiến tranh không xảy ra. Em sợ lắm. Nhà có một mình em là con gái út, lại ở tít tận trên biên giới này.

– Mẹ anh cũng lo. Mẹ chỉ có một mình anh thôi. Mẹ thương anh lắm. Bố anh hy sinh trong đợt đơn vị đi tiểu giặc phỉ ở Hà Giang, mẹ ở vậy nuôi anh. Mà bố anh ngày xưa cũng là lính ở trung đoàn 246 của mình đấy! Bao giờ đơn vị ổn định, mở lại nhà truyền thống, anh sẽ dẫn em vào xem. Trong nhà truyền thống trung đoàn có ảnh bố anh đấy!

Cô gái thở dài nhè nhẹ:

– Ước gì không có chiến tranh anh nhỉ!

– Anh cũng mong thế! Không có chiến tranh chúng mình sẽ được ra quân, anh sẽ đưa em về quê anh thăm Đền Hùng.

– Em cũng sẽ dẫn anh về quê em đi trẩy Hội Lim nghe hát quan họ…

Chàng lính trẻ nhìn vào mắt cô gái. Anh nhận thấy sự lo âu không dấu nổi trong ánh mắt của cô gái. Chàng lính công binh nhìn đồng hồ. Chắc giờ này thằng Chiến đang nóng lòng chờ anh ra để cùng đem số vật tư đã nhận ngược lên biên giới. Lúc nãy lĩnh vật tư ở kho anh dặn Chiến đeo ba lô ra chỗ ngã ba ngồi chờ còn mình tranh thủ tạt qua đại đội thông tin thăm cô bạn gái. Thằng Chiến nhìn anh nháy mắt bảo: “Mày làm gì thì làm nhanh nhanh rồi ra ngay kẻo về đến đơn vị tối mất đấy!”.

Cô gái thấy anh lính công binh nhìn đồng hồ liền nói khẽ:

– Anh… anh… ôm em đi!
-…

manh3-bcdd0.jpg


Chàng lính công binh lúng túng. Anh choàng tay qua vai cô gái. Đôi vai tròn của cô gái run lên. Hơi thở của cả hai người dồn dập, đứt quãng không đều. Họ như nghe thấy cả tiếng trống ngực của nhau. Cô gái thì thào. Hơi thở của cô nóng hổi bên tai anh: “Ôm em thật chặt vào…”. Cô kéo cánh tay của anh xuống ngang ngực mình. Chàng lính công binh như đang bị lên cơn sốt. Lần đầu tiên cánh tay anh chạm vào ngực một người con gái. Họ ngồi im lặng không ai nói gì thêm. Cô gái lặng lẽ mở khuy áo rồi ngoặt tay ra phía sau lưng tháo cái móc. Chàng lính trẻ bàng hoàng khi nhìn thấy khuôn ngực trẻ trung và tròn căng của cô gái. Anh sợ hãi không dám đặt tay lên. Một làn gió lạnh làm cô gái rùng mình. Khuôn ngực trẻ trung như hai ngọn măng đang mọc. Cô gái nắm lấy bàn tay thô ráp vì đào hầm hào công sự của người lính công binh đặt lên ngực mình ép chặt, thật chặt. Hai người như lả đi. Trời đất quay cuồng. Lạ lẫm và mê hoặc. Khi đã hồi tĩnh lại anh lính công binh mạnh dạn hơn. Anh hạ thấp một bàn tay luồn xuống phía dưới. Cô gái vội giữ bàn tay anh lại hốt hoảng:

– Đừng… đừng…

– Sao thế?

– Không được… không được đâu! Hôm… hôm nay em đang bị… ngày mai mới hết cơ…

Chàng lính trẻ vội rụt tay lại. Anh hiểu ý cô gái nói. Hôm nay cô đang bị chuyện phụ nữ, “kéo cờ trắng” như cánh con trai vẫn thường nói với nhau về phụ nữ. Cô gái vừa cài lại khuy áo vừa nhìn vẻ mặt thất vọng của chàng trai mỉm cười nói:

– Thôi… anh đi đi… ngày mai em sẽ đến tìm anh… ngày mai anh nhé!

Anh lính công binh nắm chặt tay cô gái:

– Thư ơi! Ngày mai anh sẽ đợi em ở đầu thị trấn nhé!

Họ cùng chạy về hướng ngã ba Đôn Chương nơi một người đồng đội của họ đang chờ. Ra khỏi cánh rừng chàng lính trẻ bảo cô gái quay lại. Dùng dằng mãi rồi họ mới chia tay nhau. Đặt một cái hôn nhẹ lên má chàng lính công binh, cô gái thì thầm: “Nhất định ngày mai chủ nhật được nghỉ em sẽ đến tìm anh! Ngày mai anh Lâm nhé…”.

Xem cái kết câu truyện tại

 
H

hotgirlthekymoi

Guest
27/10/16
7
0
1
32
Có thể cuộc sống sẽ không dễ dàng. Có thể thật khó được công nhận. Cũng có thể hạnh phúc này không là mãi mãi. Nhưng tôi không muốn nghĩ đến nữa. Cái gọi là cảm giác an toàn, có thể tôi cũng không cần. Tôi muốn tận hưởng cảm giác này, như ngày hôm nay, một chút ngỡ ngàng và tràn ngập nỗi vui khi thấy hắn trước cửa đợi tôi về. Chuyện của chúng tôi hôm nay là thế. Ngày mai… cứ để đó cho người của ngày mai.


Đã ở tuổi ba mươi mà mơ tưởng tình yêu với cậu nhóc sinh viên chỉ hai mốt, tôi biết tôi thật sự hết thuốc chữa. Dù vậy, đâu phải cứ nói không thì ta sẽ làm được điều gì đó ngược lại.

Tôi chưa có mối tình thật sự. Hẹn hò, tôi có, nhưng cũng chẳng đâu vào đâu. Nó luôn kết thúc theo cái kiểu vô cùng đau đầu. Thành thực, tôi cảm thấy yêu là thứ gì đó phiền phức. Tôi ghét phải thể hiện sự quan tâm với ai đó, cũng ghét việc ai đó quá đỗi quan tâm đến cuộc sống của tôi. Tôi thật sự không hiểu tại sao người ta có thể nhắn tin cho nhau cả ngày. Công việc của tôi quá bận rộn và tôi có nhiều thứ để chờ đợi hơn là những tin nhắn như “Em đang ở đâu”, “Em đang làm gì”, “Tại sao không trả lời tin nhắn của anh”. Tôi có thể ở đâu ngoài ở công ty. Tôi có thể làm gì ngoài việc cắm đầu vào công việc. Nếu tôi không trả lời, chỉ đơn giản là tôi không có thời gian. Bạn có tưởng tượng nổi khi đang chờ quyết định của đối tác thì điện thoại liên tục bị làm phiền bởi những tin nhắn và cuộc gọi hờn trách vô nghĩa không? Tôi cảm thấy muốn phát điên lên được. Sao người ta cứ phải thể hiện tình yêu bằng những thứ rầy rà như vậy? Thà rằng chẳng yêu đương gì hết cho xong.

Phải lòng một thằng nhóc nhỏ hơn cả chục tuổi là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Thật ra tôi là kiểu con gái đơn giản, lựa chọn người để thích cũng vô cùng đơn giản. Từ trước tới giờ, trong tất cả những mối tình thoáng qua, tôi đều là thích những anh chàng có khuôn mặt đẹp. Nếu nói về nhan sắc, tôi đủ tự tin mình không đến nỗi tồi. Nhưng, với thằng nhóc thấp hơn cả chục tuổi, dù trời có cho tôi nhan sắc cỡ chim sa cá lặn cũng không thể thu hẹp được khoảng cách mười năm. Tôi không tự tin, không đủ can đảm để bắt đầu bất cứ điều gì. Dù vậy, trái tim vẫn bồi hồi, thổn thức. Chỉ cần tên đó đi lướt qua thôi, tôi cũng đột nhiên thấy mình lóng ngóng.



Hắn là sinh viên đại học, làm người hướng dẫn khách (thật ra chỉ là chân chạy vặt) trong công ty. Hắn có khuôn mặt cực kỳ đẹp, hoàn hảo đến mức thần thánh cũng phải ganh tỵ. Có lẽ đó là lý do hắn được chọn vào làm. Còn tôi, như đã nói: chết bởi những anh chàng đẹp mã.

Tiêu chí đầu tiên của người hướng dẫn khách là tươi tắn, cởi mở và tiêu chí cuối cùng cũng là tươi tắn, cởi mở. Hắn luôn cười, cái cười khiến cho không gian xung quanh sáng lên lấp lánh như nở muôn hoa hồng. So với tuổi đôi mươi tràn trề nhựa sống ấy, tôi chính xác là bà cô già. Bởi thế nên tôi chỉ dám đứng từ xa nhìn hắn. Thẳng thắn là nhìn trộm. Nếu hắn biết có bà cô già như tôi tơ tưởng hắn, chắc hắn kinh hồn lắm. Tôi biết tuổi tác của mình. Tôi cũng biết cơ hội cho tôi còn mỏng hơn tơ nhện. Thế nên tôi chẳng chỉ dám thầm thương trộm nhớ đó sao! Tôi lén lút nhìn, tự nhủ dù sao cũng chỉ hứng thú với mỗi mặt hắn.

Thì nhìn mãi cũng chán, vấn đề là tới khi nào mới chán? Tôi không thể giới hạn thời gian. Tôi cũng sợ người khác phát hiện tình yêu quái gở của mình. Ngay với đứa bạn thân nhất, tôi cũng chẳng dám hó hé. Hắn vẫn cười như thể cố phô hết vẻ đẹp trời ưu ái. Nhờ hắn công ty hút được khối khách, nhất là những cô nàng tuổi teen, tuổi đôi mươi. Đến bà cô già như tôi còn không thoát khỏi sức hút ma mị ấy, nói gì các thiếu nữ. Tôi không ghen tỵ với tuổi trẻ của họ, không ước mơ trở về với tuổi hai mươi. Tôi thuộc mẫu người thực tế đến mức thực dụng.



Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, giám đốc ném hắn về phía tôi, lấy lý do hắn là một nhân tài và muốn tôi đào tạo trước để sau này ra trường trở thành nhân viên chính thức. Tôi ngỡ ngàng. Đừng nghĩ tôi vui vì điều đó. Với tôi, quăng hắn đến bên cạnh chẳng khác nào kích nổ quả bom trong người. Nhưng tôi không thể từ chối. Tiền lương, tiền thưởng của tôi phụ thuộc cả vào ngài giám đốc. Tôi có thể bị quăng về khu nhà trọ chật chội lập tức thay vì ở chung cư rộng rãi như bây giờ. Tôi vẫn mơ ngôi nhà tiện nghi. Hắn cười cười, cúi đầu nói xin được giúp đỡ. Tôi lập cập gật đầu đồng ý như cái máy.

Bạn bảo rằng mọi chuyện trong đời đều đến khi nó phải đến. Nếu không thể tránh thì đâu còn cách nào khác là đối mặt. Tôi cố ép con tim không hồi hộp, giữ hơi thở điều hòa, không nghĩ tới bất cứ thứ gì khác ngoài công việc. Xét cho cùng, quan hệ giữa chúng tôi cũng chỉ có thể là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, người hướng dẫn và người học việc.



Tôi phải công nhận hắn có tài. Hắn học hỏi rất nhanh, đôi khi còn đưa câu hỏi khiến tôi đau đầu tìm đáp án. Khốn nạn! Tôi đã nghĩ là tôi chỉ thích mỗi mặt hắn và bây giờ tôi thêm phục cái tài. Ông trời oán thù gì tôi thế không biết! Tôi bắt đầu thấy sợ. Nếu hắn nhận ra tôi, dù ra vẻ tiền bối, không ngừng ao ước được ở gần hắn, chắc hắn kinh tởm đến ói ra được. Chỉ lén nhìn hắn thôi cũng đủ làm tôi đau tim, nói gì đến ngày ngày mặt đối mặt thảo luận công việc, khảo sát thực tế rồi cùng nhau ăn uống. Tôi sợ cả tiếng đập tim mình, sợ luôn cái nóng bừng bừng trên mặt dù tôi có thể đổ lỗi tại trời oi bức.

Hắn đâu quan tâm những bất an trong lòng tôi. Hắn nhiệt tình tiếp thu bài học, thắc mắc đủ điều. Càng lúc, tôi càng thấy khó kìm nén. Làm thế quái nào có thể thờ ơ trước món ăn ta khao khát nếm thử? Con người không phải món ăn, tôi biết thế, nhưng tôi chắc sức hấp dẫn của con người lớn hơn thức ăn. Ngày trước, chỉ cần nhìn lén hắn cũng đủ no. Giờ tôi muốn được ngồi gần hắn, nghe tiếng hắn, đi làm và tan ca cùng hắn, cùng bàn bạc công việc, dự án, tiến độ,… Liệu có thứ thuốc nào cho tôi không?

- Chị thích em phải không?

Hắn hỏi khi chúng tôi đang uống cà phê ngoài giờ, miệng còn nở nụ cười rõ ẩn ý. Tôi gần như phun cả ngụm cà phê ra ngoài. Không lẽ tôi đã làm hay có biểu hiện gì khiến hắn phát hiện?

- Cậu nói gì thế?

- Làm công việc bán hàng từ nhỏ, em khá là nhạy cảm trong việc nhận biết ai đó thích mình. Em còn biết là chị luôn nhìn trộm em khi em mới tới công ty làm việc kìa.

Giọng hắn có chút trêu cợt và miệng vẫn nụ cười ranh mãnh. Tôi ngượng đến muốn chui xuống đất nhưng vẫn cố nghĩ đến việc chối bỏ những gì hắn nói.



Tôi không phải cô gái hai mươi để bẽn lẽn ngước lên với đôi mắt trong veo và thổ lộ tình cảm. Có chết tôi cũng phải xóa bằng được suy đoán ấy của hắn. Một bà cô già như tôi chẳng có lý do gì phải lòng đứa trẻ ranh như hắn. Hắn nghĩ hắn là ai? Tôi có công việc ổn định, lương cao, có tương lai thăng tiến, cũng chẳng thiếu những anh chàng tốt đẹp để mắt. Tôi việc gì phải tốn thời gian yêu đương, chơi bời với một thằng nhóc? Tôi có hàng đống công việc phải làm, hàng chục mục tiêu, mơ ước muốn vươn tới. Và tôi, với tuổi ba mươi của mình, cần cái gì đó an toàn. Tôi chẳng có lý do gì để phải lòng hắn.

Phải, vốn dĩ là như thế! Dù có trăm ngàn cách yêu cũng không có cách nào cho tôi và hắn. Tôi có thể làm gì với khoảng cách giữa chúng tôi? Dù hắn đang ở ngay trước mặt tôi đây nhưng xa vời vợi. Tôi có thể làm gì ngoài cố kìm nén, chịu đựng. Tự dưng thấy mắt cay cay. Miệng nói ra toàn những điều hợp lý nhưng trái tim lồng lên như con ngựa hoang bị thắng cương. Nó bảo với tôi tất cả chỉ là dối trá. Sao tôi phải dối trá với tim mình? Tôi thích hắn kia mà. Tôi thật sự đang ngày càng lún sâu. Sao lại là mười năm? Sao người lớn hơn mười tuổi không phải hắn? Giá như…

- Này, chị không nghe em nói gì hả?

Tiếng gắt của hắn kéo tôi ra khỏi suy nghĩ điên đảo. Tôi ngơ ngác. Quả thật tôi không nghe hắn nói gì. Điều đó khiến tôi hoang mang hơn nhận ra bị lạc giữa rừng sâu. Ánh mắt giận dỗi của hắn chợt dịu lại. Trước khi kịp nhận ra điều gì, tôi đã thấy gương mặt tuyệt mỹ của hắn ngay sát mắt mình. Môi hắn mềm, có vị đắng của cà phê. Tôi giật mình đẩy hắn ra, bối rối đứng dậy, lóng ngóng vơ đám giấy tờ trên mặt bàn bỏ đi vội vã. Hình như hắn nói gì đó nhưng tôi không đủ bình tĩnh để nghe. Tôi cần một góc nào đó yên tĩnh chỉnh đốn bản thân.



Tôi chạy trốn. Lấy cớ chưa từng nghỉ làm ngày nào và nhà có việc, tôi gom hết ngày phép và chết dí trong chung cư. Tôi không phải chưa từng yêu đương hay gần gũi đàn ông nhưng thật sự chưa bao giờ cảm thấy bấn loạn đến thế. Tôi sợ phải gặp hắn. Gặp rồi biết nói gì? Nếu hắn hỏi về ngày hôm đó, tôi phải làm sao? Lẽ ra, đó chỉ nên là trò đùa. Sao tôi có thể chỉ vì tên nhóc đó mà đóng cửa tự kỉ, hoang phí tất cả thời gian tôi gom lại cho kỳ du lịch tuyệt vời? Tôi phát ốm vì tôi được.

Sau năm ngày nghỉ phép, tôi chẳng còn cách nào khác là lê cái xác phờ phạc vì những đêm mất ngủ lên công ty. Việc gặp hắn là không thể tránh khỏi. Chuyện gì đến cũng đến đúng lúc nó phải đến, tôi tự trấn an. Chẳng lẽ tôi lại không đối phó nổi hậu bối kém mình những mười tuổi? Tôi có cả năm ngày để suy nghĩ đến mọi tình huống và cách giải quyết thích đáng. Tôi sẽ cho hắn thấy, với tôi, hắn chỉ như đứa em nghịch ngợm. Tôi không giận vì điều đó.

Nói vậy chứ tôi vẫn chưa đủ can đảm để nhìn thẳng hắn hay cười nói như bình thường. Dù lý trí đưa ngàn cách xử lý phù hợp, trái tim vẫn đập loạn, đến mức tự mình còn nghe rõ mồn một. Tôi tránh ánh mắt hắn, cố tập trung vào công việc. Sau năm ngày nghỉ, giấy tờ chất lên thành đống. Dẫu mệt muốn chết vì nó, tôi thầm cảm ơn. Thì ra có những lúc công việc chất đống không phải nỗi khổ của ai đó. Nhưng công việc nào rồi cũng đến lúc hết. Không ai có thể tránh mãi người theo dõi mình từng phút. Đó là lý do tại sao tôi ngồi đây, trước mặt hắn, trong phòng nghỉ của nhân viên sau tan ca.



Hắn gãi gãi đầu, có vẻ bối rối:

- Ngày hôm đó, em…

- A, hôm đó hả, tôi cắt lời. Không có chuyện gì đâu. Tôi hiểu mà. Cậu chỉ là muốn đùa thôi. Tôi cũng chỉ coi cậu như thằng em ở nhà, ha ha…

- Nhưng em đâu có coi chị là chị gái.

Tôi ngỡ ngàng. Bao lý do trốn tránh chuẩn bị trước trở nên vô nghĩa. Hắn nhìn thẳng tôi với ánh mắt biết cười, giọng bình thản như đùa:

- Hay là… mình hẹn hò đi!

Hẹn hò? Tôi và hắn? Giữa hai người cách nhau đến chục tuổi? Tôi cảm thấy bị đùa cợt. Nhìn tôi dễ bắt nạt vậy ư? Sao hắn có thể coi thường tôi đến thế? Dù gì tôi cũng là tiền bối, đáng tuổi chị hắn. Tôi giận dữ xô ghế đứng dậy. Hắn kéo tay tôi, nhìn tôi với ánh mắt tha thiết. Giọng điệu như đùa của hắn chợt trở nên quá đỗi dịu dàng,

- Mình hẹn hò đi, nha.

Bạn nghĩ tôi điên rồi, đúng không? Tôi thừa nhận. Nhưng tôi không dừng lại được. Tôi hạnh phúc, thật sự hạnh phúc. Tôi yêu hắn. Tôi biết tôi yêu hắn rất nhiều. Mười năm, tôi vẫn nhớ khoảng cách đó. Chỉ là nó không khiến tôi lo lắng nhiều như trước nữa. Trái lại, tôi lo lắng chuyện khác.



Hắn được chuyển qua chi nhánh của công ty, cách công ty mẹ khoảng ba chục cây số. Công việc của tôi mỗi ngày một dày, nhiều đến ngộp thở. Thời gian chúng tôi dành cho nhau ít dần. Tôi nhiều khi phải làm thêm đến nửa đêm mới tạm xong. Mỗi lần gặp nhau chỉ thoáng qua một chút là đến giờ đi làm. Tôi hứa đi chơi với hắn nhiều và thất hứa bằng với số lần hẹn. Nếu là trong truyện hay phim ảnh, bạn sẽ thấy những người yêu nhau từ bỏ mọi thứ để chạy đến bên nhau khi nhớ nhung. Thực tế không dễ dàng vậy. Đã bao lần tôi muốn bỏ quách công việc chạy đến bên hắn nhưng vẫn chúi mũi vào đống giấy tờ. Hắn không trách móc hay than vãn. Điện thoại của tôi chật những tin nhắn “Hiểu mà, vì công việc, biết sao được”. Tôi từng mong đợi điều này ở những mối tình trước. Giờ tôi sợ điều đó. Nếu chúng tôi cứ thế này mà lướt qua nhau? Tôi phát hoảng vì suy nghĩ ấy. Hắn càng biết điều tôi lại càng lo sợ. Tôi nhớ hắn, muốn gặp hắn muốn điên.

“Không sao đâu, tại Phương bận mà. Xong việc cũng khuya rồi, mai mình gặp cũng được”, hắn nhắn tin trả lời sau khi tôi nói không thể đến chỗ hẹn vì có việc đột xuất. Cái đồ ngu ngốc! Tôi không cần hắn hiểu, không cần hắn cảm thông. Sao hắn không nổi nóng, cau có, càu nhàu vì chúng tôi không thể ở gần nhau? Sao hắn không cuống lên như tôi vì nhung nhớ?

Tôi nhớ hắn. Nếu như cứ không gặp thế này, hắn sẽ quên mất tôi thôi. Tôi muốn nhìn thấy hắn. Năm, ba phút gì đó cũng được. Chỉ cần gặp nhau là đủ. Tôi hối hả làm cho xong việc và chạy xe đến nhà trọ của hắn. Ngay khi định bấm điện thoại, tôi thấy hắn vui vẻ cùng cô gái nào đó trạc tuổi hắn từ trong nhà đi ra ngoài.

Giận hắn? Ghen tức với cô gái đó? Tôi nghĩ tôi có nhưng, trên tất cả, tôi cảm giác đó là điều hiển nhiên. Hắn chỉ mới hai mươi mốt, hẹn hò với cô gái mười tám, hai mươi là điều đương nhiên. Còn tôi, bà cô già ba mươi tuổi. Lẽ ra ngay từ đầu, tôi phải biết chuyện tình này rồi sẽ chẳng đi đến đâu. Tôi yêu và cần công việc hơn hắn. Dù nhớ hắn, tôi vẫn ưu tiên công việc. Hắn còn quá trẻ để nghĩ đến cái gì đó ổn định trong khi tôi muốn cảm giác an toàn. Tôi chưa bao giờ có đủ tự tin. Lẽ ra tôi không nên bắt đầu. Có lẽ tôi nên kết thúc, càng sớm càng tốt. Công việc, tiền bạc và anh chàng cùng tuổi hoặc lớn hơn mới thật sự là những gì tôi cần. Tôi nên kết thúc khi tôi chưa rơi vào quá sâu.



Tôi không trả lời tin nhắn hay điện thoại của hắn. Hắn có và nên sống cuộc sống của hắn. Tôi sẽ trở về với thế giới của tôi, thế giới chỉ có công việc và công việc. Tôi sẽ cân bằng công việc và tình yêu nhưng không phải là với cậu nhóc nhỏ hơn đến mười tuổi. Rồi cũng như những mối tình thoáng qua trước đó, mọi thứ sẽ kết thúc khi tôi cắm đầu vào công việc. Tôi sẽ có ngôi nhà tiện nghi như tôi muốn. Bây giờ, tôi chỉ ước mơ một ngôi nhà. Hạnh phúc không thể đến với những người quá tham lam. Tôi không thể cứ khao khát thứ tôi không thể có.

Hắn liên tục nhắn tin, gọi điện. Tôi mặc kệ. Tôi không nhìn thấy gì hết trừ ngôi nhà thuộc về riêng tôi. Một tuần sau, trong lúc tôi bơ phờ lết về đến cửa phòng, hắn đứng đó, khuôn mặt hầm hầm giận dữ. Tôi không muốn tranh cãi. Tôi quá mệt mỏi. Nhưng hắn không để tôi yên. Hắn liên tục quay tôi bằng một mớ những câu hỏi phiền phức.

- Nếu cậu có thời gian để truy vấn tôi đủ thứ thì đi hẹn hò đi, tôi gắt.

- Phương điên à? Chúng ta đang hẹn hò còn gì?

- Không phải với tôi, với cô bạn cùng tuổi của cậu ấy?

- Bạn nào?

- Đừng có chối. Tôi đã thấy cậu vui vẻ với cô gái đó vào ngày cậu bảo không gặp cũng được.

- Đó chỉ là bạn cùng lớp, vì làm bài cùng nhóm nên mới gặp, Phương giận cái gì? Nếu không tin thì Tuấn đưa Phương đi gặp mà hỏi.

Chỉ là bạn cùng lớp? Tự dưng tôi thấy mình như con ngốc. Tôi đã suy nghĩ, đau khổ đến thảm hại vì lý do rõ trời ơi. Vốn là kẻ thực tế đến mức thực dụng, không thiết tha gì ngoài công việc và tiền, vậy mà giờ tôi ghen tức ngớ ngẩn như kẻ không có óc. Tôi xấu hổ đến muốn biến khỏi trái đất. Mặt tôi khi ấy chắc còn đỏ hơn đít khỉ. Từ lúc nào tôi quên tuổi ba mươi của mình? Trước mặt hắn, tôi trẻ con vậy sao? Nhưng tôi vui. Cảm giác mệt mỏi, bức bối suốt cả tuần tan biến. Tôi nhận ra tôi yếu đuối hơn tôi nghĩ. Tôi cũng nhận ra có cố chối bỏ thế nào, tôi cũng không thể phủ nhận mối tình này.



Tan ca, tôi vừa đi vừa tính vài ngày nữa nghỉ lễ nên cùng hắn đi đâu chơi. Dù nghĩ rất nhiều về việc làm sao cân bằng thời gian giữa công việc và yêu đương, tôi vẫn chẳng thể làm được. Ra khỏi thang máy, tôi nhấc cái túi sẽ khiến mình phải phải thức đến mười hai giờ đêm lên vai. “Chào, muộn vậy?”, hắn đứng trước cửa phòng cười toe toét, dưới chân là va li to đùng. Tôi tròn mắt:

- Tính đi đâu mà mang lắm đồ vậy?

- À, sống chung.

Sống chung? Tôi và hắn? Cái quái gì khiến hắn có quyết định quái gở ấy? Hắn cười, “Mình sống chung đi! Nha! Như vậy sẽ có nhiều thời gian hơn”. Tôi vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này dù sự thật là chúng tôi yêu nhau. Với tôi, tình yêu ấy vẫn như ảo tưởng, như hoang tưởng. Yêu hắn, tôi chắc chắn, nhưng tôi không dám nghĩ đến tương lai có hắn.

Sống chung, không phải lời cầu hôn cũng chưa phải đã kết hôn. Hắn mới hai mươi mốt và tôi ba mươi. Hắn lắc tay tôi, “Không mở cửa à”. Tôi sực tỉnh tra chìa khóa. Hắn tự nhiên lôi va li vào nhà. Nhìn hắn lăng xăng thu dọn, tự dưng thấy vui vui. Thì sống chung. Có thể cuộc sống sẽ không dễ dàng. Có thể thật khó được công nhận. Cũng có thể hạnh phúc này không là mãi mãi. Nhưng tôi không muốn nghĩ đến nữa. Cái gọi là cảm giác an toàn, có thể tôi cũng không cần. Tôi muốn tận hưởng cảm giác này, như ngày hôm nay, một chút ngỡ ngàng và tràn ngập nỗi vui khi thấy hắn trước cửa đợi tôi về. Chuyện của chúng tôi hôm nay là thế. Ngày mai… cứ để đó cho người của ngày mai.
 
H

huongnn8x

Sơ cấp
14/4/15
16
4
3
34
Cảm ơn các bạn đã quan tâm và chia sẻ bài viết của mình, hiện tại mình đã vượt qua được những áp lực tỏng cuộc sống hôn nhân gia đình nhờ chuyên gia tâm lý Lê Văn thắng. Các mem kế toán nhà mình ai cần thì liên hệ với chuyên gia qua số 01674 554 246
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA