Thơ Đường - nhà Kế

  • Thread starter Đoàn Minh Trung
  • Ngày gửi
Đ

Đoàn Minh Trung

Gió thổi dừa rơi
23/12/06
935
24
18
TX Bến Tre
Vội vàng

Lạnh lẽo tan trên những cánh bàng
Đường chiều nắng nhỏ, gió lang thang
Trời xa én liệng mờ sương núi
Tóc mượt em chao ướt giếng làng
Nở đóa môi hồng, màu mắt bỗng...
Rung bờ vai mỏng, trái tim đang...
Đôi ngày về phép rồi ra trận
Mỗi nụ hôn thôi cũng vội vàng.
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
Đ

Đoàn Minh Trung

Gió thổi dừa rơi
23/12/06
935
24
18
TX Bến Tre
Tháng chạp

Hớn hở nhà ai pháo nổ giòn
Đường làng lũ trẻ chạy lon ton
Đào hoa trước ngõ bung vài cánh
Lá bánh bên thềm trải mấy đon
Tan chợ, đê chiều quang với gánh
Neo đò, cô lái má như son
Này em có đến xin nhè nhẹ,
Kẻo động làm tan hạt nắng tròn.
 
Đ

Đoàn Minh Trung

Gió thổi dừa rơi
23/12/06
935
24
18
TX Bến Tre
Tằn tiện

Tết về trước cửa, tháng năm qua
Bữa dọn cơm canh rặt muống, cà
Rộng áo nhờ con khâu túm lại
Ngắn quần bảo vợ nới thêm ra
Cờ, hoa đắt rẻ không vào chợ
Chúng bạn khen chê chẳng đến nhà
Căn dặn mình nghèo đừng phí phạm
Hoang đàng, lắm của kệ người ta.
 
Đ

Đoàn Minh Trung

Gió thổi dừa rơi
23/12/06
935
24
18
TX Bến Tre
Duyệt sớ

Ngọc Hoàng:

Phán rằng: Chẳng thấy nói gì sao
Ở dưới trần gian chuyện thế nào
Nứt, sập cầu đường tu chỉnh chửa
Kiện, thưa dân chúng xử là bao
Mùa màng vụ trước còn nhiêu thúng
Thuế má năm nay được mấy hào
Các vị đâu rồi không bẩm báo
Cho mời ông Cống với ông Tao...

Ông Táo:

Công trình xây dựng chẳng vênh vao
Tình nghĩa quan, dân rất ngọt ngào
Cong mấy con đường tin bát nháo
Hẹp vài cái cống chuyện tào lao
Tàu, xe rộng rãi đi cùng đến
Kênh, xáng thênh thang đắp với đào
Mỗi bận mưa về ra giữa phố...
Nhìn sông, ngắm biển sướng làm sao!

Ông Công:

Doanh nghiệp năm nay hết nháo nhào
Thuế đem đến nộp chất càng cao
Người đang phấn khởi tăng lương lãnh
Xăng cũng hân hoan giảm giá vào
Thóc lúa, mùa màng thôi lụt bão
Nông dân, thuyền thợ chật hầu bao
Chuyện này bí mật thần chưa báo
Cáo kiện lung tung xử thế nào.

Ngọc Hoàng:

Thôi đừng nhảm nhí chuyện tào lao
Chẳng thối ruồi đâu đến đậu vào
Dự án ngon lành vơ hết ráo
Ruộng vườn hoang hoá tiếc làm sao
Tham lam vẫn đấy không đem xử
Nhũng nhiễu còn kia chẳng thấy đào
Trẫm quyết phen này thu mũ mão
Tiêu đời... ông Cống với ông Tao.
 
Đ

Đoàn Minh Trung

Gió thổi dừa rơi
23/12/06
935
24
18
TX Bến Tre
Xuân về

Lá đỏ, bàng buông tiếng thở phào
Xuân về trước ngõ, gió lao xao
Sông xanh hờ hững vài con sóng
Núi xám chênh vênh một cánh đào
Chấp chới buồm nâu về bến cũ
Bềnh bồng mây trắng đến nơi nao?
Tóc cô thôn nữ bên cầu lụa,
Thả xuống hồn tôi những ngọt ngào.
 
  • Like
Reactions: Viet Huong
Đ

Đoàn Minh Trung

Gió thổi dừa rơi
23/12/06
935
24
18
TX Bến Tre
Về với mùa xuân

Chân còn e ấp, ngập ngừng thôi
Khe khẽ mùa xuân bước đến rồi
Trinh nữ rụt rè che nõn lá
Vành khuyên lảnh lót hót lưng đồi
Ven đê cúc đã vàng ươm nở
Giữa sóng bèo vừa tím ngắt trôi
Nón trắng bờ xa người đứng đợi
Ai về, cất tiếng gọi đò.. ơi...
 
  • Like
Reactions: Viet Huong
Đ

Đoàn Minh Trung

Gió thổi dừa rơi
23/12/06
935
24
18
TX Bến Tre
Gái ế!

Có khổ nào hơn khổ ế chồng?
Mỗi mùa lá rụng mỗi mùa mong
Dăn deo bỗng lộ nền da trắng
Lỏng lẻo dần đi dải yếm hồng
Bảy nổi, ba chìm... màu phấn nhạt
Năm thì, mười hoạ... mối tình suông!
Chị còn nấn ná làm chi nữa
Sao chẳng về quê kiếm chút bồng?
 
  • Like
Reactions: Viet Huong
Đ

Đoàn Minh Trung

Gió thổi dừa rơi
23/12/06
935
24
18
TX Bến Tre
NGƯỜI VỀ
(Tặng các anh, chị có một thời để nhớ - nhân kỷ niệm 40 năm ngày 30/4)

Nhà chung một ngõ ngày đi học
Nắng nhuộm đường quê, tóc cháy vàng
Chung lớp, chung bàn, chung thước kẻ
Đói lòng, chung nửa củ khoai lang

Những năm Miền Bắc tàu bay giặc
Báo động, bom rơi sát cổng làng
Bất chợt đầu mùa mưa tháng hạ
Nép cành hoa phượng, tiếng ve vang

Năm cuối, em thi vào đại học
Còn tôi theo tiếng gọi, lên đường
Dưới bóng toa tàu em ngấn lệ
Nghẹn ngào, chẳng nói kịp lời thương

Giữa cuộc hành quân mưa ngút lối
Ba lô ướt sũng, súng ngang đầu
Ướt cả lá thư tôi viết vội
Nỗi niềm chưa kịp gởi về nhau

Mỗi bước chân đi, ngàn bước nhớ
Cao nguyên đất đỏ, cát miền Trung
Ánh mắt em, sao trời lấp lánh
Treo trên cánh võng, rét đêm rừng

Thầm hỏi, rằng em có nhớ tôi?
Trời Nam, đất Bắc mấy năm rồi
Núi sông một dải, bao giờ nhỉ?
Tự hỏi, ừ thì … hỏi thế thôi!

Thế rồi chiến dịch cũng đi qua
Xốc vội ba lô, vội về nhà
Theo tiếng còi tàu Nam ra Bắc
Dọc bên đường phượng nở đầy hoa

Bỗng gặp người quen, dừng lại hỏi:
Nhà em chẳng biết dọn đi đâu
Những năm sơ tán, người lưu lạc
Nhà ấy giờ hoang, bỏ dãi dầu!

Tôi về xóm cũ, mảnh vườn thưa
Áo bạc ngô, khoai mùa lại mùa
Mỗi bận có người qua ngõ nhỏ
Nhói lòng, vẫn chẳng bóng người xưa!

Có cô hàng xóm thường trêu ghẹo:
Ba mươi mấy tuổi, trẻ trung gì
Bát, đũa lẻ hoài sao chẳng vợ?
Đợi ai, ai đợi… đợi mà chi!

Cứ thế thời gian thấm thoắt trôi
Tóc đã sương pha quá nửa rồi
Trang báo run run vừa mới mở
Ai người trong ảnh giống em tôi

Ghé lại bên đường, tôi hỏi thăm:
Nhà kia, cô ấy mấy mươi năm
Mấy mươi năm ấy làm cô giáo
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng!

Chợt bước chân tôi bỗng ngập ngừng
Nhà em hương khói vẫn rưng rưng
“Giấy báo tử” thờ tên tôi đó
Với lá thư chữ ướt mưa rừng

Gió chợt dừng trên những khóm cau
Vai gầy bần bật, lặng nhìn nhau
Vẫn màu mắt ấy, bờ vai ấy:
“Sao mãi giờ này mới đến nhau?!”

Tôi với em về giữa lối xưa
Đôi hàng phượng vĩ cánh đung đưa
Chiều như nín thở, ve da diết
Một tiếng chuông ngân vọng mái chùa

Mấy cô thôn nữ ghé vào chơi
Nhà nhỏ rung rinh tiếng nói cười
Bỗng cô hàng xóm tay che lệ:
“Chẳng ghẹo người ta được nữa rồi!”

Đêm ấy trăng vàng qua ngõ nhỏ
Bên rào, cô bỗng hát … à… ơi:
“Người về, câu hát có đôi
Điệu chèo có nhịp, còn tôi có gì?”…


Ngày 23/4/2015 - trung30
 
  • Like
Reactions: Viet Huong
Đ

Đoàn Minh Trung

Gió thổi dừa rơi
23/12/06
935
24
18
TX Bến Tre
Goá phụ

Thảng thốt canh khuya bóng lặng lờ
Vén mành, nửa tỉnh nửa như mơ
Vầng trăng khuất dạng, đèn leo lét
Ngõ trúc vắng người, lá xác xơ
Vò võ tình riêng ai thấu nỗi
Lạnh lùng gác trống, nhện se tơ
Sao chàng phụ thiếp mà đi mãi
Để gái hồng nhan... cái ấy trơ!
 
Đ

Đoàn Minh Trung

Gió thổi dừa rơi
23/12/06
935
24
18
TX Bến Tre
Đê chiều

Giọt nắng bên đường, giọt nắng rơi
Trời sao chẳng cất? bỏ quên rồi!
Đò đương vắng khách, đò như ngủ
Sóng chợt đầy bờ, sóng lại trôi
Mắt lưới vàng ươm giăng mé bãi
Hoàng hôn tím lịm rải lưng đồi.
Ngập ngừng lữ khách về hay ở,
Đứng giữa đê chiều, đứng mãi thôi!
 
Đ

Đoàn Minh Trung

Gió thổi dừa rơi
23/12/06
935
24
18
TX Bến Tre
Bến lạ mà thân

Thuyền vừa cập bến, bến xanh lơ
Bếp rạ ven sông khói hững hờ
Mây trắng, trời xa cò vỗ cánh
Cau vàng, ngõ nhỏ nắng buông tơ
Dăm lều mái thấp chiều trong chợ
Một chiếc đò ngang mũi cạnh bờ
Xứ lạ sao mà thân quá đỗi
Nhớ nhà, nhớ cả tiếng ầu..ơ..!
 
Đ

Đoàn Minh Trung

Gió thổi dừa rơi
23/12/06
935
24
18
TX Bến Tre
Bến quê

Một tiếng gà trưa lạc mé đồng
Sáo diều lơi lả giữa trời trong
Gió lay cánh phượng, con đường đỏ
Nắng vắt triền đê, dải lụa hồng
Xao xác cò bay về dưới bãi
Tròng trành sóng nổi vỡ trên sông
Buồm nâu tách bến, dần trôi mãi
Hỏi kẻ xa nhà có nhớ không?
 
Đ

Đoàn Minh Trung

Gió thổi dừa rơi
23/12/06
935
24
18
TX Bến Tre
Phận hèn

Ta ngồi ta ngẫm cái thân ta:
Trẻ chẳng nên danh huống đợi già
Tiền bạc quanh năm toàn víu vá
Rượu chè suốt buổi cứ lân la
Hai miền xa cách, tình đôi ngả
Tứ phía bao vây nợ một nhà.
"Chi chí nam nhi" hèn kém quá
Làm thơ, vợ bảo rõ thơ gà!
 
Đ

Đoàn Minh Trung

Gió thổi dừa rơi
23/12/06
935
24
18
TX Bến Tre
Hà Nội mùa này... ngập

Đào, đắp đoài - đông đâu đã đỡ
Cưa cùn, cây cũng cắt cành cân
Cái cần cạnh cửa còn câu cá
Chú chó chợ chiều chịu chúi chân
Mê mẩn mây mưa mèo mỏi mệt
Chán chường chiếu chõng chuột chuyên chuân
Ngậm ngùi nghe ngóng người ngơ ngẩn
Xáo xác xe, xuồng xót xứ xuân!
 
Sửa lần cuối:
  • Like
Reactions: cam_to_80
Đ

Đoàn Minh Trung

Gió thổi dừa rơi
23/12/06
935
24
18
TX Bến Tre
Tha hương

Trắng giọt mưa khuya đọng mái nhà
Bìm bìm trước giậu tím lay hoa
Nắng vàng kết sợi phơi bờ cỏ
Sóng bạc vươn vai đẩy chuyến phà
Chợ sớm nhọc nhằn quang gánh mẹ
Đồng sâu vội vã bước chân cha
Quê hương từ ấy người ly biệt
Nỗi nhớ bao năm chợt vỡ òa!
 
Đ

Đoàn Minh Trung

Gió thổi dừa rơi
23/12/06
935
24
18
TX Bến Tre
Lâu rồi ko đăng bài nào hôm nay chợt nhớ nơi này, xin gửi vào đây một bài...


Hà Nội Ơi!


Mai tôi về, Hà Nội nhớ tôi không?
Tôi nhớ mãi tiếng thì thầm của gió
Buổi sớm mai bên sông Hồng nước đỏ
Sóng ngậm ngùi chẳng biết chảy về đâu!

Long Biên xưa cũ kỹ một thân cầu
Như dáng mẹ gánh nhọc nhằn Hà Nội
Đến bây giờ ai là người nhớ nổi
Tháng, năm nào từng sống để yêu nhau

Chợ Bắc Qua, ngõ nhỏ ánh đèn nâu
Chỉ đủ sáng chỗ ngồi bà bán bánh
Cơn mưa phùn, cái rét về đặc quánh
Tiếng rao dài cô bán dạo đêm đông

Mai tôi về, Hà Nội nhớ tôi không?
Hoa sữa rụng, bước chân mềm góc phố
Bác thương binh già bên cây nạng gỗ
Lặng lẽ cúi đầu đợi đám tang qua

Hà Nội mình năm, tháng “máu và hoa”
Trong đổ nát người bới người để sống
Tàu điện leng keng tan còi báo động
Chẳng bao giờ ai hỏi: Sống vì sao?

Hà Nội bây giờ phố rộng, nhà cao
Chẳng lặng lẽ mà ồn ào vội vã
Tóc nhuộm mấy cô bên Hồ, ghế đá
Váy ngắn như là không thể ngắn hơn

Đê Sông Hồng gió gào thét từng cơn
Con sóng ngược bởi không tìm được lối
Hà Nội bây giờ tình người cằn cỗi
Chẳng ai còn đứng đợi đám tang qua!
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA