đêm nhặt...
Đêm về gió những hiu hiu
Ngày đà đổi khác tiu đìu nắng vương
phải chăng vì những tơ vương
hay vì những nỗi yêu thương lạc đường
Đêm bỗng dưng nghe một vài bản ballad buồn đến miên man...
Phải chăng vì nắng ra đi
phải chăng ở lại là vì luyến lưu...!
Có lẽ hết thật thì phải. Bên ngoài cái vẻ nói cười vô tư, như được trở lại những ngày mười mấy năm trước có lẽ là sự bơ đến vô tình. Hắn nằm đấy, trên chiếc chõng tre sót lại của KST, chỉ cách chưa đến một mét là anh ở đấy với 2 chiếc ghế đối nhau làm chỗ ngủ tạm, toàn thân bịt bùng kít mít chừa mỗi khuôn mặt để thở. Hắn biết chắc Anh sẽ chẳng ngủ được bởi muỗi và bởi cái tật cố hữu của mình. Vậy mà hắn mần một giấc tỉnh queo đến tờ mờ sáng mới bò dậy theo tiếng gọi í ới xung quanh. Để rồi cứ bất chợt thắc mắc mãi với mình. Anh chẳng có nhiệm vụ gì ở kỳ trại này, cũng chẳng thuộc ban bệ nào, nhà lại giỗ cậu sao phải lóc ngóc hết việc chạy xe lên đây từ trưa thứ 7 xàng xê để hắn nhờ toàn việt vặt...
Lại mơ hoang giữa ngày trưa
Lại lên tiếng những đòng đưa não phiền
Giác quan thứ 6 huyên thuyên
Mãi nằm mơ nắng triền miên đêm hè
Đã bao lần hắn dặn dò, đã bao lần hắn tự nhủ, rốt cục thì hắn cũng cần phải có thời gian mới tĩnh tâm. Để đến bây giờ nhìn lại, đến bây giờ ngẫm lại mới thấy thực ra cũng bình thường như bao bình thường ngày thường. Chỉ có chút gì nhoi nhói rất nhẹ chưa kịp len lỏi thể hiện đã bị hắn đè bẹp đến tội nghiệp. Nói chuyện với vài nhỏ em khi chuẩn bị ẩm thực cho hơn trăm con người, hắn cũng định lên tiếng bàn luận về cái gọi là giác quan thứ 6 của phụ nữ nhưng không hiểu sao hắn lại im lặng... Có lẽ có gì đó sai sót ở hắn, cũng có thể một ai đó ăn ở tốt hơn hắn cũng nên, hay là hắn vẫn đang sợ một điều gì đấy hắn vẫn luôn tin tưởng bất chợt như diều đứt dây...?
Tận cùng của sự hy vọng chính là thất vọng, cái này hắn vẫn ba lơn với mọi người hằng ngày nhưng đúng là chua thật.
Ngày mệt mỏi với nắng vàng
Người ra vô với muôn vàn ngược xuôi
Bóng chiều về cuối dễ duôi
Còn người về cuối có nguôi vội vàng!
Tất tần tật mọi khâu, Anh đều chủ động cùng hắn chia sẻ. Hắn cũng tùy Anh. Chẳng thái độ gì. Như hắn mọi khi vậy thôi. Vui vẻ, hòa đồng và giải quyết công việc nhanh, gọn nhất có thể. Vì tập thể, vì việc chung. Có lẽ đâu đó Anh nhận ra hắn ko là hắn lúc xưa. Một số việc như thói quen hắn nhờ, một số việc mệt quá cũng nhờ. Trước kia nhất định là một hai hắn nói cứng như thép nhưng giờ có vẻ khách sáo hơn, và dường như chẳng có chuyện gì hắn đề cập đến lần 2 nếu Anh đã chối từ. Cũng có lẽ hắn cả nghĩ thật nhưng đâu đó hắn thoáng thấy được sự ngạc nhiên, đâu đó hắn thoáng nhận ra cái sự khựng lại ở 1 vài động tác. Mà có lẽ hắn nhạy cảm quá cũng nên...
Một trưa loanh quanh tìm đường về trại, rõ là đã ra vô mấy bận vậy mà vẫn lạc đường. Rõ là kêu thêm người đi cùng cho chắc những vẫn lý do này nọ. Giữa nắng nôi trưa hè lọ mọ tìm người hỏi đường, thế nhưng lão vẫn cười te tét. Lúc sáng hắn mới qua đoạn này lần đầu chỉ lão nhưng lão vẫn chối phăng... Hắn lo ko kịp bữa ăn nên nhằn, hắn thấy lão xàng xê quày xe lại mắc cười, nhìn cặp mặt léo nhéo đằng sau gọng kính dày cui để nhìn rõ đàn bò xa tít tắp chỉ còn lại chấm li ti màu nâu khi hỏi đường thấy thương... lại nhớ thời gian vi vu lang thang khắp các nẻo ngày xưa với lão, người nói người cười, người chỉ trỏ người thuyết minh... đủ trò.
Ơi ngày xưa vẫn là xưa
còn ngày nay phải sống vừa ngày nay
chiếc cầu treo có lắt lay
người đi hết nhịp cầu quày lặng im
-------------------
DAD 19Aug