Nhân đọc bài bình luận, phân tích trên Báo TuanVietnam. Mong nhận được sự Chia sẻ các anh/ chị về quan điểm"
Hãy trả lại cho Xê-da, những gì thuộc về Xê-da và trả lại cho Thiên Chúa, những gì thuộc về Thiên Chúa
Em còn non nớt nên chưa thấm được nhiều ý nghĩa của câu này.
:013::013:
Câu chuyện HLV điền kinh Nguyễn Thị Nụ (Hà Nội) chuyển sang nghề... nhổ cỏ, mới đây, báo Tuổi Trẻ lại đưa tin, một nữ HLV bóng chuyền buộc phải chuyển sang nghề đi... quét rác, dọn vệ sinh... Chị là Vũ Thị Huệ, HLV trưởng Đội tuyển bóng chuyền bãi biển nữ VN (Trung tâm huấn luyện và thi đấu TDTT Quảng Ninh).
Đương nhiên, lao động chân tay cũng là một nghề bình thường. Những người lao công làm những việc vất vả luôn xứng đáng được xã hội tôn trọng, trân trọng. Đó là đạo sống ở Đời. Nhưng điều không bình thường là ở chỗ, chị Vũ Thị Huệ vốn là một HLV trưởng Đội tuyển bóng chuyền bãi biển nữ VN, từng có nhiều đóng góp cho nền TDTT Quảng Ninh. Là 1 trong 7 trọng tài cấp quốc gia đầu tiên của bóng chuyền bãi biển, do Liên đoàn Bóng chuyền VN đào tạo năm 2002. Sau 9 năm, 7 người đó giờ chỉ còn 4 trọng tài cấp quốc gia môn bóng chuyền bãi biển, và chỉ có duy nhất Huệ là nữ. Huệ cũng là người sáng giá nhất được Ban bóng chuyền bãi biển định cử đi học lớp trọng tài quốc tế thời gian tới. Nghĩa là Huệ là một người tài. Ông Nguyễn Đình Thủy, Giám đốc Trung tâm Huấn luyện và thi đấu TDTT Quảng Ninh, sếp của chị. Dưới quyền hành của ông Thủy, Huệ trở thành chị lao công quét rác, đã gần 1 năm, khi mà trước đó chị từ chối không làm chân bảo vệ trung tâm, và muốn xin về phòng nghiệp vụ. Bởi cái chân của chị đang có vấn đề: Đi lại khập khễnh, đầu gối bị xưng to.
Người xưa nói "họa vô đơn chí". Bị tai nạn nghề nghiệp, bị cắt phụ cấp HLV... có lẽ với chị cũng không cay đắng bằng cái cách đối xử "vắt chanh bỏ vỏ" kiểu này. Không chịu nổi, Huệ làm đơn xin nghỉ việc và chuyển cơ quan khác. Khi biết chuyện của Huệ, không chỉ bạn đọc, mà giới trọng tài thể thao cũng hết sức bất bình.
Thế nên, việc quản lý, sử dụng người tài cũng đòi hỏi người lãnh đạo có đức, có tài, có cả tấm lòng vì lợi ích chung, chứ không phải chỉ cần có mỗi chức danh- giám đốc.
Thế nên, "Của Xeda, trả về Xeda" . Mà nó còn là câu chuyện của một số phận con người, như số phận HLV Vũ Thị Huệ. Nó cũng là câu chuyện của ngành TDTT Quảng Ninh về cách sử dụng và đãi ngộ người tài.
Những cái Ác nhân danh...
Trong tuần này, có 3 vụ việc mà khi đọc thông tin trên các báo, ngay lập tức bạn đọc bị sốc nặng, và chỉ có thể gọi đích danh những hành động đó là cái Ác nhân danh. Bởi số phận những người dân lành trong xã hội giờ đây, sao mong manh, bất an đến thế. Và bởi cái Ác trong xã hội giờ sao ngang nhiên đến thế?
Caí Ác nhân danh bảo vệ: Đó là câu chuyện của nhân viên bảo vệ Lê Tuấn Minh, (Công ty Giai Đức- Chương Mỹ- Hà Nội), ngày 23/6/2011 mới đây, đã lái xe (không có bằng lái) đâm thẳng vào hàng trăm công nhân của công ty này đang đình công đòi tăng lương, cải thiện điều kiện sinh hoạt. Hành vi tàn bạo của Minh đã khiến 1 công nhân chết, 6 công nhân khác bị thương. Cả công ty bàng hoàng.
Những người thợ đình công của Công ty Giai Đức cuối cùng cũng đạt được mục đích: Lãnh đạo công ty đồng ý tăng lương cơ bản lên 1.680.000đ; tăng mức ăn ca từ 10.000đ/bữa lên 15.000đ/bữa, rồi tiền chuyên cần, tiền trợ cấp đều được tăng... Nhưng những đồng tiền được tăng nó cay đắng quá, vì máu những người lao động vô tội- đồng nghiệp của họ đã đổ.
Có một điều, vì sao trong xã hội chúng ta bây giờ, những "giá trị ngược" lại nhiều đến thế?
Vì sao, một nhân viên "bảo vệ" lại trở thành kẻ giết người một cách thản nhiên, không cần suy nghĩ?
Vì sao, cái tốt lại luôn sợ cái xấu, người ngay luôn sợ kẻ gian?
Vì sao, một hiệp sĩ bảo vệ đường phố, như Nguyễn Tăng Tiên (Thủ Dầu Một- Bình Dương), lại phải rơi nước mắt vì tủi thân, vì bị côn đồ trả thù, truy sát mà không được cơ quan chức năng nào bảo vệ?
Vì sao?
Ai có thể trả lời về những "giá trị ngược" không bình thường này đây?
Cái Ác nhân danh cứu người: Đó là câu chuyện về cái chết oan vô cùng thương tâm của một cô gái trẻ đã làm chấn động lương tâm của bất cứ ai. Cô gái Dương Thị Thu Huyền, ở Đất mũi Cà Mau, mới 17 tuổi, bị kẻ xấu cưỡng bức, bị thương tích do chấn thương tinh thần, hoảng sợ ngã dẫn đến chấn thương sọ não.
Được người nhà đem vào Bệnh viện Năm Căn cấp cứu lúc 3 giờ sáng, 1 giờ sau, em tắt thở. Cái chết oan uổng của em không hẳn do bệnh em quá nặng, mà chỉ vì sự dốt nát về kiến thức chẩn bệnh. Nhưng nhất là sự vô cảm, thờ ơ với nỗi đau con người, là sự tắc trách của ông bác sĩ Nguyễn Duy Tú cùng kíp trực.
Là những lời nói dửng dưng và tàn nhẫn của những vị khoác áo thầy thuốc, cho dù người nhà em đã gõ cửa tới 6 lần, và quỳ xuống van xin họ cho em được chuyển viện. Chỉ vì vô tình em được cấp cứu vào cái giờ họ...ngủ.
Vì cái chết của một con người- như của cô gái trẻ Dương Thị Thu Huyền- sao mà dễ thế, nó "ngon lành" như giấc ngủ của các bác sĩ đêm đó vậy. Chỉ có điều, sự vô cảm, nhẫn tâm của họ, những bác sĩ nhân danh cứu người, có lẽ cần được cấp cứu trước.
Có rất nhiều tội ác mà khi xảy ra, xã hội còn bàn luận rất lâu, tranh cãi, lý giải nguyên nhân. Có những tội ác, người ta không sao hiểu nổi tội phạm vì sao có thể đang tâm tàn bạo đến vậy.
"Của Xeda, trả về Xeda"
Hãy trả lại cho Xê-da, những gì thuộc về Xê-da và trả lại cho Thiên Chúa, những gì thuộc về Thiên Chúa
Em còn non nớt nên chưa thấm được nhiều ý nghĩa của câu này.
:013::013:
Câu chuyện HLV điền kinh Nguyễn Thị Nụ (Hà Nội) chuyển sang nghề... nhổ cỏ, mới đây, báo Tuổi Trẻ lại đưa tin, một nữ HLV bóng chuyền buộc phải chuyển sang nghề đi... quét rác, dọn vệ sinh... Chị là Vũ Thị Huệ, HLV trưởng Đội tuyển bóng chuyền bãi biển nữ VN (Trung tâm huấn luyện và thi đấu TDTT Quảng Ninh).
Đương nhiên, lao động chân tay cũng là một nghề bình thường. Những người lao công làm những việc vất vả luôn xứng đáng được xã hội tôn trọng, trân trọng. Đó là đạo sống ở Đời. Nhưng điều không bình thường là ở chỗ, chị Vũ Thị Huệ vốn là một HLV trưởng Đội tuyển bóng chuyền bãi biển nữ VN, từng có nhiều đóng góp cho nền TDTT Quảng Ninh. Là 1 trong 7 trọng tài cấp quốc gia đầu tiên của bóng chuyền bãi biển, do Liên đoàn Bóng chuyền VN đào tạo năm 2002. Sau 9 năm, 7 người đó giờ chỉ còn 4 trọng tài cấp quốc gia môn bóng chuyền bãi biển, và chỉ có duy nhất Huệ là nữ. Huệ cũng là người sáng giá nhất được Ban bóng chuyền bãi biển định cử đi học lớp trọng tài quốc tế thời gian tới. Nghĩa là Huệ là một người tài. Ông Nguyễn Đình Thủy, Giám đốc Trung tâm Huấn luyện và thi đấu TDTT Quảng Ninh, sếp của chị. Dưới quyền hành của ông Thủy, Huệ trở thành chị lao công quét rác, đã gần 1 năm, khi mà trước đó chị từ chối không làm chân bảo vệ trung tâm, và muốn xin về phòng nghiệp vụ. Bởi cái chân của chị đang có vấn đề: Đi lại khập khễnh, đầu gối bị xưng to.
Người xưa nói "họa vô đơn chí". Bị tai nạn nghề nghiệp, bị cắt phụ cấp HLV... có lẽ với chị cũng không cay đắng bằng cái cách đối xử "vắt chanh bỏ vỏ" kiểu này. Không chịu nổi, Huệ làm đơn xin nghỉ việc và chuyển cơ quan khác. Khi biết chuyện của Huệ, không chỉ bạn đọc, mà giới trọng tài thể thao cũng hết sức bất bình.
Thế nên, việc quản lý, sử dụng người tài cũng đòi hỏi người lãnh đạo có đức, có tài, có cả tấm lòng vì lợi ích chung, chứ không phải chỉ cần có mỗi chức danh- giám đốc.
Thế nên, "Của Xeda, trả về Xeda" . Mà nó còn là câu chuyện của một số phận con người, như số phận HLV Vũ Thị Huệ. Nó cũng là câu chuyện của ngành TDTT Quảng Ninh về cách sử dụng và đãi ngộ người tài.
Những cái Ác nhân danh...
Trong tuần này, có 3 vụ việc mà khi đọc thông tin trên các báo, ngay lập tức bạn đọc bị sốc nặng, và chỉ có thể gọi đích danh những hành động đó là cái Ác nhân danh. Bởi số phận những người dân lành trong xã hội giờ đây, sao mong manh, bất an đến thế. Và bởi cái Ác trong xã hội giờ sao ngang nhiên đến thế?
Caí Ác nhân danh bảo vệ: Đó là câu chuyện của nhân viên bảo vệ Lê Tuấn Minh, (Công ty Giai Đức- Chương Mỹ- Hà Nội), ngày 23/6/2011 mới đây, đã lái xe (không có bằng lái) đâm thẳng vào hàng trăm công nhân của công ty này đang đình công đòi tăng lương, cải thiện điều kiện sinh hoạt. Hành vi tàn bạo của Minh đã khiến 1 công nhân chết, 6 công nhân khác bị thương. Cả công ty bàng hoàng.
Những người thợ đình công của Công ty Giai Đức cuối cùng cũng đạt được mục đích: Lãnh đạo công ty đồng ý tăng lương cơ bản lên 1.680.000đ; tăng mức ăn ca từ 10.000đ/bữa lên 15.000đ/bữa, rồi tiền chuyên cần, tiền trợ cấp đều được tăng... Nhưng những đồng tiền được tăng nó cay đắng quá, vì máu những người lao động vô tội- đồng nghiệp của họ đã đổ.
Có một điều, vì sao trong xã hội chúng ta bây giờ, những "giá trị ngược" lại nhiều đến thế?
Vì sao, một nhân viên "bảo vệ" lại trở thành kẻ giết người một cách thản nhiên, không cần suy nghĩ?
Vì sao, cái tốt lại luôn sợ cái xấu, người ngay luôn sợ kẻ gian?
Vì sao, một hiệp sĩ bảo vệ đường phố, như Nguyễn Tăng Tiên (Thủ Dầu Một- Bình Dương), lại phải rơi nước mắt vì tủi thân, vì bị côn đồ trả thù, truy sát mà không được cơ quan chức năng nào bảo vệ?
Vì sao?
Ai có thể trả lời về những "giá trị ngược" không bình thường này đây?
Cái Ác nhân danh cứu người: Đó là câu chuyện về cái chết oan vô cùng thương tâm của một cô gái trẻ đã làm chấn động lương tâm của bất cứ ai. Cô gái Dương Thị Thu Huyền, ở Đất mũi Cà Mau, mới 17 tuổi, bị kẻ xấu cưỡng bức, bị thương tích do chấn thương tinh thần, hoảng sợ ngã dẫn đến chấn thương sọ não.
Được người nhà đem vào Bệnh viện Năm Căn cấp cứu lúc 3 giờ sáng, 1 giờ sau, em tắt thở. Cái chết oan uổng của em không hẳn do bệnh em quá nặng, mà chỉ vì sự dốt nát về kiến thức chẩn bệnh. Nhưng nhất là sự vô cảm, thờ ơ với nỗi đau con người, là sự tắc trách của ông bác sĩ Nguyễn Duy Tú cùng kíp trực.
Là những lời nói dửng dưng và tàn nhẫn của những vị khoác áo thầy thuốc, cho dù người nhà em đã gõ cửa tới 6 lần, và quỳ xuống van xin họ cho em được chuyển viện. Chỉ vì vô tình em được cấp cứu vào cái giờ họ...ngủ.
Vì cái chết của một con người- như của cô gái trẻ Dương Thị Thu Huyền- sao mà dễ thế, nó "ngon lành" như giấc ngủ của các bác sĩ đêm đó vậy. Chỉ có điều, sự vô cảm, nhẫn tâm của họ, những bác sĩ nhân danh cứu người, có lẽ cần được cấp cứu trước.
Có rất nhiều tội ác mà khi xảy ra, xã hội còn bàn luận rất lâu, tranh cãi, lý giải nguyên nhân. Có những tội ác, người ta không sao hiểu nổi tội phạm vì sao có thể đang tâm tàn bạo đến vậy.
"Của Xeda, trả về Xeda"

