Có lẽ ai cũng luôn khát khao một nơi êm đềm để nương náu, một trái tim để lắng nghe và thấu hiểu, một bờ vai để gục đầu ngơi nghỉ dù trong phút giây.
Những ngày này, dường như ai cũng trở nên mong manh và nhạy cảm hơn.
Công việc, những mối quan hệ đan xen, những cuộc gặp gỡ, tất cả như một chiếc đu bay với những guồng quay gấp gáp không nghỉ. Ai cũng mải miết bận rộn với sáng - trưa - chiều - tối để rồi bỗng một lúc nhìn lại - thấy sao mà cô đơn và trống trải lạ lùng!
Những ngày này trời chiều hay bất chợt đổ mưa, những giọt mưa bay xiên xiên va ồn ào vào cửa kính. Đứng bên cửa sổ nhìn dòng người hối hả đi trong mưa, bỗng thấy mình vừa quen vừa lạ - vừa như muốn gượng dậy thoát khỏi nỗi buồn đang dần dần xâm chiếm - vừa như lười biếng muốn đứng lặng thinh, kiếm tìm chút thảnh thơi an ủi để lòng lắng lại cho bớt những xôn xao náo động.
"Những suy nghĩ của em luôn bay bổng
Em tham lam đuổi theo mọi ước mơ
Em kiếm tìm từng chút an ủi nhỏ
Hạnh phúc nhất khi ở giữa đám đông
Và sợ hãi nhất là cảm giác cô đơn."
Nỗi cô đơn như một chiếc bóng vô hình chẳng nhìn rõ bao giờ, chỉ lặng lẽ quẩn quanh mỗi người không rời xa và sẽ ùa đến bất cứ lúc nào: khi một mình ngồi bên ly cà phê nhìn đường phố đông đúc ồn ào, khi cô độc trên con đường tối trở về nhà sau một ngày bận rộn, ánh đèn vàng vọt hắt sáng một góc đường, vệt sáng nhỏ nhoi để càng nhìn rõ những khoảng tối mênh mang xung quanh.
"Trái tim em thật yếu mềm non nớt
Em luôn mong bên cạnh có bao người
Em sợ phải náu mình trong bóng tối
Nhưng trời sáng rồi cũng phải tối dần
Người bên nhau đến lúc sẽ li biệt
Chẳng ai có thể ở bên em mãi mãi
Và không chỉ tôi - em cảm thấy mệt nhoài!"
Dường như bên trong mỗi người đều có "một - con - người - khác" - một con người thực sự biết cảm thấy cô đơn và trống trải. Dù mạnh mẽ, lạnh lùng đến đâu cũng có lúc bật khóc vì thấy mệt mỏi vô ngần. Con người bên trong ấy có lẽ luôn khát khao một nơi nương náu, một trái tim để lắng nghe và thấu hiểu, một bờ vai để gục đầu ngơi nghỉ dù trong phút giây...
"Khi cô đơn em nhớ đến ai?
Em sẽ tìm ai đó cùng em san sẻ?
Nỗi cô đơn của em - tôi thấu hiểu
Và sẽ nắm tay em đi hết đoạn đường này"
Trời âm u và mưa rả rích, nhưng cũng sẽ đến lúc mưa ngừng rơi để trời hửng lên. Nỗi cô đơn bủa vây khi yếu đuối và mệt nhoài, cũng sẽ tan đi theo nước mắt được lau khô. Còn lại cuối cùng - có lẽ là cảm giác dịu dàng vì đã được sẻ chia và an ủi, còn lại là bàn tay ấm áp vì được nắm chặt, còn lại nụ cười rạng rỡ như nắng bừng sau mưa...!
Những ngày này, dường như ai cũng trở nên mong manh và nhạy cảm hơn.
Công việc, những mối quan hệ đan xen, những cuộc gặp gỡ, tất cả như một chiếc đu bay với những guồng quay gấp gáp không nghỉ. Ai cũng mải miết bận rộn với sáng - trưa - chiều - tối để rồi bỗng một lúc nhìn lại - thấy sao mà cô đơn và trống trải lạ lùng!
Những ngày này trời chiều hay bất chợt đổ mưa, những giọt mưa bay xiên xiên va ồn ào vào cửa kính. Đứng bên cửa sổ nhìn dòng người hối hả đi trong mưa, bỗng thấy mình vừa quen vừa lạ - vừa như muốn gượng dậy thoát khỏi nỗi buồn đang dần dần xâm chiếm - vừa như lười biếng muốn đứng lặng thinh, kiếm tìm chút thảnh thơi an ủi để lòng lắng lại cho bớt những xôn xao náo động.
"Những suy nghĩ của em luôn bay bổng
Em tham lam đuổi theo mọi ước mơ
Em kiếm tìm từng chút an ủi nhỏ
Hạnh phúc nhất khi ở giữa đám đông
Và sợ hãi nhất là cảm giác cô đơn."
Nỗi cô đơn như một chiếc bóng vô hình chẳng nhìn rõ bao giờ, chỉ lặng lẽ quẩn quanh mỗi người không rời xa và sẽ ùa đến bất cứ lúc nào: khi một mình ngồi bên ly cà phê nhìn đường phố đông đúc ồn ào, khi cô độc trên con đường tối trở về nhà sau một ngày bận rộn, ánh đèn vàng vọt hắt sáng một góc đường, vệt sáng nhỏ nhoi để càng nhìn rõ những khoảng tối mênh mang xung quanh.
"Trái tim em thật yếu mềm non nớt
Em luôn mong bên cạnh có bao người
Em sợ phải náu mình trong bóng tối
Nhưng trời sáng rồi cũng phải tối dần
Người bên nhau đến lúc sẽ li biệt
Chẳng ai có thể ở bên em mãi mãi
Và không chỉ tôi - em cảm thấy mệt nhoài!"
Dường như bên trong mỗi người đều có "một - con - người - khác" - một con người thực sự biết cảm thấy cô đơn và trống trải. Dù mạnh mẽ, lạnh lùng đến đâu cũng có lúc bật khóc vì thấy mệt mỏi vô ngần. Con người bên trong ấy có lẽ luôn khát khao một nơi nương náu, một trái tim để lắng nghe và thấu hiểu, một bờ vai để gục đầu ngơi nghỉ dù trong phút giây...
"Khi cô đơn em nhớ đến ai?
Em sẽ tìm ai đó cùng em san sẻ?
Nỗi cô đơn của em - tôi thấu hiểu
Và sẽ nắm tay em đi hết đoạn đường này"
Trời âm u và mưa rả rích, nhưng cũng sẽ đến lúc mưa ngừng rơi để trời hửng lên. Nỗi cô đơn bủa vây khi yếu đuối và mệt nhoài, cũng sẽ tan đi theo nước mắt được lau khô. Còn lại cuối cùng - có lẽ là cảm giác dịu dàng vì đã được sẻ chia và an ủi, còn lại là bàn tay ấm áp vì được nắm chặt, còn lại nụ cười rạng rỡ như nắng bừng sau mưa...!