A
Đôi khi tôi thấy băn khoăn giữa N và T. Cả hai đều làm quen với tôi vì lời giới thiệu " tôi thích uống chocolate nóng ". T khẳng định là tôi có sở thích giống anh, còn N nói món chocolata của tôi gợi cho anh nhớ một câu chuyện thú vị mà anh đã đọc ở đâu đó, nếu có dịp sẽ kể cho tôi nghe.
T là giám đốc 1 công ty tư vấn, có lẽ không tài năng và giàu có hơn nhan nhản các giám đốc trẻ thành công của những năm 2000. Nhưng chắc chắn là tham vọng không thua kém. Công việc làm ăn của T gặp nhiều thuận lợi vì những cơ may từ mối quen biết có sẵn của gia đình. Tôi đoán vậy.Sự tự tin của một người chưa biết khó khăn hay thất bại là gì của Tuyên không còn làm tôi nể nang nhiều. Nhưng tôi thích đọc thư T, tình cảm, văn hóa và nhiều triết lý. Còn thư của N, một kỹ sư ngành tin học, thì y hệt bản báo cáo công việc, luôn ngắn gọn và cụ thể: hôm nay đi đâu, làm gì, tôi mới mua cuốn sách này em đã đọc chưa.........?
@ Mẹ: vẫn thường nhìn tôi thở dài.Thật ra, tôi mới 24 tuổi, chưa có gì phải nóng vội, nhưng vẻ dửng dưng của tôi làm mẹ thở dài. Một phần, nó làm cho bà nhớ đến ba tôi, cũng dửng dưng như thể, cho đến một ngày tìm thấy tình yêu thật sự của ông- những rẫy caphe bạt ngàn BanMe và một người đàn bà bị chồng bỏ vì không thể có con- thế là ông ra đi. Mẹ không có ý kiến gì cả, chỉ khóc đúng hai lần rồi thôi, sau khi thỏa thuận sòng phẳng với ba về chuyện tài sản và thủ tục. Mẹ luôn nói rằng bà chưa bao giờ yêu ba, chỉ có điều dù gì đã sống với nhau gần 30 năm trời....Mẹ không níu kéo nhưng vẫn cảm thấy tổn thương và bị suy sụp một thời gian trước khi quen dần với sự tự do, yên ổn.Bây giờ mỗi ngày mẹ thức dậy đi chợ, mua sắm, rồi về đọc báo Phụ nữ, trông coi đám học sinh.........
Tôi không đau đớn về một gia đình tan vỡ, vì nó đã vỡ từ lâu lắm rồi. Giống như tôi đã nhìn mãi một cái đĩa nứt đôi từ hơn chục năm trước, bây giờ, ba mẹ tôi mỗi người đi một nửa và sống tiếp cuộc đời riêng của mình. Chuyện đó với tôi có khi còn nhẹ nhõm hơn vì cứ nhìn mãi vết nứt lạnh lùng ấy mà day dứt. Tôi vẫn yêu thương cả hai, và chúng tôi vẫn là một gia đình. Tôi cũng không vì cuộc chia tay đó mà đâm ra sợ chuyện chồng con. Mẹ nói, dù thế nào thì người đàn bà vẫn cứ cần một chỗ dựa, hoặc là chồng, hoặc là con, ai may phúc thì được cả hai. Tôi cũng nghĩ vậy, và đôi khi, tôi cũng thèm một tình yêu, thèm một vòng tay ôm rất chặt, một cái hôn làm bỏng rát đôi môi, nhất là những buổi tối ngồi một mình..............đợi vài con gió nghịch ngợm luồn qua mái nhà, những con hẻm để lùa vào cửa sổ
........................................................................................................
T là giám đốc 1 công ty tư vấn, có lẽ không tài năng và giàu có hơn nhan nhản các giám đốc trẻ thành công của những năm 2000. Nhưng chắc chắn là tham vọng không thua kém. Công việc làm ăn của T gặp nhiều thuận lợi vì những cơ may từ mối quen biết có sẵn của gia đình. Tôi đoán vậy.Sự tự tin của một người chưa biết khó khăn hay thất bại là gì của Tuyên không còn làm tôi nể nang nhiều. Nhưng tôi thích đọc thư T, tình cảm, văn hóa và nhiều triết lý. Còn thư của N, một kỹ sư ngành tin học, thì y hệt bản báo cáo công việc, luôn ngắn gọn và cụ thể: hôm nay đi đâu, làm gì, tôi mới mua cuốn sách này em đã đọc chưa.........?
@ Mẹ: vẫn thường nhìn tôi thở dài.Thật ra, tôi mới 24 tuổi, chưa có gì phải nóng vội, nhưng vẻ dửng dưng của tôi làm mẹ thở dài. Một phần, nó làm cho bà nhớ đến ba tôi, cũng dửng dưng như thể, cho đến một ngày tìm thấy tình yêu thật sự của ông- những rẫy caphe bạt ngàn BanMe và một người đàn bà bị chồng bỏ vì không thể có con- thế là ông ra đi. Mẹ không có ý kiến gì cả, chỉ khóc đúng hai lần rồi thôi, sau khi thỏa thuận sòng phẳng với ba về chuyện tài sản và thủ tục. Mẹ luôn nói rằng bà chưa bao giờ yêu ba, chỉ có điều dù gì đã sống với nhau gần 30 năm trời....Mẹ không níu kéo nhưng vẫn cảm thấy tổn thương và bị suy sụp một thời gian trước khi quen dần với sự tự do, yên ổn.Bây giờ mỗi ngày mẹ thức dậy đi chợ, mua sắm, rồi về đọc báo Phụ nữ, trông coi đám học sinh.........
Tôi không đau đớn về một gia đình tan vỡ, vì nó đã vỡ từ lâu lắm rồi. Giống như tôi đã nhìn mãi một cái đĩa nứt đôi từ hơn chục năm trước, bây giờ, ba mẹ tôi mỗi người đi một nửa và sống tiếp cuộc đời riêng của mình. Chuyện đó với tôi có khi còn nhẹ nhõm hơn vì cứ nhìn mãi vết nứt lạnh lùng ấy mà day dứt. Tôi vẫn yêu thương cả hai, và chúng tôi vẫn là một gia đình. Tôi cũng không vì cuộc chia tay đó mà đâm ra sợ chuyện chồng con. Mẹ nói, dù thế nào thì người đàn bà vẫn cứ cần một chỗ dựa, hoặc là chồng, hoặc là con, ai may phúc thì được cả hai. Tôi cũng nghĩ vậy, và đôi khi, tôi cũng thèm một tình yêu, thèm một vòng tay ôm rất chặt, một cái hôn làm bỏng rát đôi môi, nhất là những buổi tối ngồi một mình..............đợi vài con gió nghịch ngợm luồn qua mái nhà, những con hẻm để lùa vào cửa sổ
........................................................................................................

