Câu chuyện cảm động về tình Cha - Con

  • Thread starter Nguyen Le My
  • Ngày gửi
Nguyen Le My

Nguyen Le My

Guest
28/6/07
90
1
0
Hà nội
Có một người cha nghèo đã quở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà mầu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha: "Con tặng bố!". Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp trống rỗng.

Ông mắng con gái. Đứa con gái nhỏ ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng, thưa: "Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!".

Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ.

Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái hộp giấy bên mình, mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào chiếc hộp.

Trong cuộc sống, chúng ta đã và sẽ nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái của chúng ta, từ bạn bè, gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
Nguyen Le My

Nguyen Le My

Guest
28/6/07
90
1
0
Hà nội
Cha và con gái
[FONT=Arial, Verdana, sans-serif]( Phim hoạt hình ngắn. Thường chiếu từ 20h30 trở đi trên VTV3 )
* * *
fd1.jpg
Trên đường đồi phẳng lặng. Hai cha con thong dong đạp xe. Hai bên đường là hàng cây rậm rạp xanh tươi. Đến mỏm đá kia, người cha bước xuống chiếc thuyền đậu sẵn dưới bến. Chèo đi và chẳng trở về. Cô bé con đứng trên đồi, nhìn theo cha, bơ vơ lạc lõng. Năm phút, mười phút hay hơn, cô bé bỏ về. Để rồi chiều chiều, trên con đường hun hút tưởng chừng dài vô tận, không thấy đích đến mà khi quay lại cũng chẳng thấy lối về. Cô bé ở giữa con đường, chỉ biết mải miết đạp xe. Bánh xe lăn vòng, quay đều. Trên ngọn đồi xưa, cô bé đứng đó chờ cha. Thời gian trôi qua, cô bé ngày một lớn lên. Thói quen vẫn không thay đổi.

Từng chiều rồi lại từng chiều, cô bé con đạp xe lon ton lên đồi, đứng đấy rồi lại lững thững đạp về. Cứ thế, cứ thế, bánh xe vẫn cứ lăn hoài. Thành thiếu nữ, cô lên đồi cùng bạn bè, cùng người yêu. Thành phụ nữ, cùng con và chồng. Đã đủ trưởng thành để hiểu nguyên nhân cha cô không trở lại. Thế mà khi đã là một cụ già, bà vẫn lên đồi, một mình.

Ngọn đồi nhỏ, con đường mênh mông, hai hàng cây qua bao mùa thay lá giờ trơ trụi, chỉ có tấm lưng còng vẫn còn hiện hữu.

fd3.jpg
Sức đã già, chân đã mỏi, chiềc xe đạp còm cõi cũng không còn đứng vững. Bà vẫn ở đây. Hôm nay cũng là một buổi chiều bình thường. Vẫn chỉ mình bà già héo hắt đứng đây. Lần này, bà không đứng chờ, mà men theo bờ xuống tận bến sông, qua mấy chục năm giờ đã là đồng cỏ lau dài lút đầu người. Bà dò dẫm từng bước, đến chính giữa lòng sông, bà trông thấy chiếc thuyền, lật úp. Chiếc thuyền khi xưa của cha bà... Giờ, thuyền đây mà người lại chẳng thấy đâu. Nằm trên chiếc thuyền, bà như mong tìm lại chút hơi ấm sót lại của ai. Rồi bà lịm đi. Và trông thấy cha của xưa kia, thấy bà của xưa kia. Một con bé con, rồi một cô thiếu nữ, chạy băng băng trên đồng cỏ về phía cha, đầy sức sống.

Cô ấy chạy lại, như trẻ thơ, ôm lấy cha bằng tất cả sức mạnh của mình. Thời gian như quay ngược trở lại. Họ trở về ngày xưa. Ngày hai cha con cùng đạp xe trên đồi, cười đùa vui vẻ. Quên đi mọi phiền muộn, mọi thứ xung quanh. Họ cùng ở bên nhau mãi mãi. Bánh xe thời gian vẫn quay...

* * *
[/FONT]
(st)
 
Nguyen Le My

Nguyen Le My

Guest
28/6/07
90
1
0
Hà nội
Thư bố gửi con gái


Gửi con gái,

Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc.

Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.

Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.

Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.

Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả hai chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.

Con có thể phải lòng hai người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.

Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hy vọng có ở nơi con.

Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thư" Jones rằng "Anh thích em, như em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn một chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.

Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là hai người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy.

Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.

Chúc con được nghe lời-tỏ-tình-không-lãng-mạn: "Anh yêu em như em vẫn vậy!"

Bố của con.


(st)
 
Nguyen Le My

Nguyen Le My

Guest
28/6/07
90
1
0
Hà nội
Nhà không có bố

Nhà không có bố buồn sao
Cái đinh cũng thiếu, con dao thì cùn
Bom xe chẳng hiểu cái giun
Rát tay bật lửa, đá cùn, xăng khô.

Không có bố, không thì giờ
Bữa ăn sớm muộn, chẳng chờ, chẳng mâm
Ngày dông gió bấc mưa dầm
Dậy che mái dột, âm thầm mẹ con ...

Chẳng vui tiếng điếu rít giòn
Bia không mua uống, em còn bán chai
Nước đun sôi để nguội hoài
Nhà không có bố, biết ai pha trà

Cho dù bãi mật phù sa
Mà không bên lỡ, chẳng là dòng sông.
 

Xem nhiều