Những câu chuyện về TAT - Đọc và suy ngẫm

  • Thread starter Va Anh Toi
  • Ngày gửi
Va Anh Toi

Va Anh Toi

Guest
Những câu chuyện - Bài thơ về TAT!

GIẬN

Cô luôn là người gây chuyện. Cách nay vài ba tuần, cô gửi cho TAT một tin nhắn tuyên bố nghỉ chơi. Dĩ nhiên là viết đầy đủ nguyên do với những điều đối với TAT thật vô lý và trẻ con. Đọc thư xong, TAT chỉ mỉm cười và im lặng. TAT biết nếu có gọi hay viết những lời giải thích cô cũng chẳng nghe. TAT để cô yên một thời gian cho tâm thức lắng đọng rồi mới liên lạc sau. Quả nhiên, sau vài tuần đó TAT gọi. Cô trả lời phone TAT. Giọng nói còn rụt rè, hờn dỗi. TAT lờ đi tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. TAT rủ cô đi ăn chè. Tô Tịch - Nơi mà có loại chè trái cây cô thích, nơi mà có không khí nửa thân mật, nửa tươi vui. Cô bằng lòng. Và ở đây, với cơn sốt còn hâm hấp làm cho đầu óc TAT vẫn còn bập bềnh, choáng váng. Trước mặt TAT, cái cô bé ưa nhiều chuyện đã “tuyên chiến” nghỉ chơi với TAT vài tuần trước đang nhìn TAT với cái nhìn lơ đãng.

“Em còn giận anh không?”

Giọng còn hờn dỗi, cô mát mẻ:
“Em có giận anh bao giờ. Em chỉ…buồn cười và ghét em thôi!”

"Tại sao lại buồn cười?"

"Vì em thấy chuyện "thích" anh là một hành động rất buồn cười và ghét mình lắm!"

“Vì vậy mà em muốn…nghỉ chơi với anh hử?”

“Đúng vậy!”

Cả hai ngồi trong một góc quán chè. TAT quấn một khăn quàng đen chung quanh cổ. Với cơn sốt còn ngầy ngật trong đầu. Có bao giờ mình có thể chạy trốn được cái bóng của mình không nhỉ? Ấy thế mà cô cứ loay hoay với nó. Cứ muốn chạy trốn chính mình. Tình yêu TAT dành cho cô sâu đậm quá, làm sao có thể dứt bỏ nó được kia chứ? TAT nhìn cô mỉm cười, cái cười đầy tha thứ, thương yêu. Hình như ba tuần không gặp mặt, cô có gầy hơn chút. Nhưng đôi mắt lung linh chứa đựng niềm vui mà không cần phải nói. TAT gọi một ly chè trái cây cô ưa thích, nhìn cô loay hoay bặm môi trộn tất cả những loại trái cây cho đều cùng với đá bào trong ly. Cô bảo:

“Mình chỉ cần gọi một ly này ăn chung cũng no đến sáng. Anh coi, cái ly to bành ky như thế làm sao một mình em ăn hết được?”

TAT mỉm cười:

“Nhưng anh vừa mới cảm dậy đấy. Tuy hôm nay cũng còn hơi ngật ngừ, nhưng không chắc là có thể ăn chung với em được. Coi chừng em bị lây bệnh cho coi…”

Cô ngừng tay trộn, để nắm đấm nơi trái tim:
“Nhằm gì… Em khoẻ lắm. Con vi trùng nào vào là em đánh cho chết hết!”

Nói rồi. Cô nhìn TAT. Vẫn cái nhìn đằm thắm mà đôi lần anh có cảm tưởng mình gần như bị chết chìm trong ấy. Cô múc một muỗng trái cây đưa lên miệng. Đôi môi cô ngậm vào chiếc muống làm TAT tưởng tượng như mình đang được hôn. Rồi cô lại múc một muỗng trái cây khác đưa cho TAT. Ngần ngừ một lúc, TAT uống lấy muỗng trái cây cô đút, thầm hy vọng cơn cảm của mình sẽ không làm cô chao đảo.

Cả hai vẫn ngồi yên như thế. Họ ít nói hơn bình thường. TAT vẫn rất tệ trong những trường hợp “làm hoà” như thế này. TAT chẳng biết phải nói gì cho cô bớt giận. Nhưng hình như cô chẳng còn giận gì cả. Nếu không cô đã chẳng đút chè cho TAT.

“Chè ngon không?”

“Ngon!”

“…”

“Mấy tuần nay em khoẻ không? Hay là chờ tới cuối tuần này anh khoẻ, anh đưa em về quê anh chơi nhé?”

Đôi mắt cô cúi xuống:
“Thôi. Em không chơi với anh nữa đâu. Em chỉ ra đây gặp mặt anh một chút thôi rôì về!"
TAT nghe tiếng cô thở dài. Sự yên lặng lại chen vào giữa hai người. Cô lại múc từng muỗng trái cây tự đút cho mình và cho TAT. Đá bào tan trong miệng làm TAT cảm thấy lạnh. Ờ, không biết là TAT lạnh vì đá bào hay lạnh vì sự yên lặng của cô. TAT dõi mắt nhìn qua khung cửa, chợt thấy một con chim nhỏ đậu trên một cành cây thấp, ngơ ngác nhìn quanh. Có phải TAT đấy không? Liệu TAT có thể sống được khi thiếu cô không nhỉ? Ba tuần không nghe được giọng cười của cô, TAT bỗng cảm thấy nhớ quay quắt...

Tối về. Cô thấy đầu óc choáng váng, cơ thể hâm hấp sốt và gần cổ ngưa ngứa. Cô đi ngủ sớm. Nhất định không mở email xem TAT có gửi cho cô bức điện thư nào không. Đã bảo..giận mà!

Trong cổ cô, nếu lấy kính hiển vi xem kỹ, sẽ có một con vi trùng be bé, nó làm tàng giận người yêu, dự định bỏ đi xa nên tình cờ đi lạc từ miệng TAT qua miệng cô từ cái muỗng đút chè trái cây buổi chiều. Nó cũng nằm co ro và cảm thấy lạnh. Nó nhớ nhà, nhớ bạn, nhất là nhớ người yêu mà nó lỡ kiếm chuyện giận lây. Buồn tình, nó lang thang đi sâu vào cần cổ mong tìm đường về nhà. Hoài vọng. Nó mệt mỏi nằm nghỉ ở một góc tế bào êm ái nhất rồi bỗng thấy nhớ bạn và khóc lên rưng rức...

Cô của TAT là ai vậy nhỉ? Lên tiếng đê :quiet:
:welcome_2
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
TAT

TAT

Thành viên Tình Nguyện
6/8/05
1,014
12
0
46
Làng Cà
Chả nhớ em nào nữa rồi, nhiều em quá!!!
Đề nghị bác VAT bổ sung thêm thông tin nhé! Em mới nhớ được đó là em nào.
:)
 
D

dongthu

Guest
11/3/09
25
1
3
Đọc những tâm sự của anh TAT em cứ nghĩ đến mấy câu em nghe được trong phim ý, chắc cũng giống với anh
"Kỷ niệm ơi em xa tôi thật rồi
Em không nói yêu tôi, cũng không nói sẽ đợi tôi
Nhưng tôi tin rằng
Nếu được gặp lại
Ta sẽ yêu nhau mãi mãi!"
 
phuonganh251084

phuonganh251084

Guest
7/11/06
124
0
0
HN
"Kỷ niệm đẹp" không phải vì nó vui hay buồn, mà vì nó không bao giờ trở lại...
 
Va Anh Toi

Va Anh Toi

Guest
Tặng TAT

Ồ, sao thế?

Ồ, sao thế, đôi chân lão TAT
Đã mỏi chưa? Còn nhớ đường về?
Ồ, sao thế, trái tim giấu kín?
Đập vì ai? Thổn thức vì ai?

Ồ, sao thế? Dò sông dò biển
Làm sao lão dò được lòng ai?
Lão đã sống hết lòng, hết dạ
Ai bưng biền - trong đỏ, vỏ xanh!
 
H

hanhhm

Mèo lười ham vui
14/11/08
81
1
0
37
Nơi yên bình
Oh hay, nhân vật TAT là ai mà lại có thể trở thành nguồn cảm hứng của bác VAT vậy nhỉ?:004: Hôm nào phải gặp mặt để chiêm ngưỡng dung nhan với đc. hêhhe:dance2:
 
Hoadonbanle

Hoadonbanle

Guest
19/5/05
613
0
0
22
Xóm liều...
Em đi lấy chồng, bỏ TAT bơ vơ:freddy:
 
G

gacon88

Chiếpchiếp, chiếpchiếp...
4/9/08
112
3
16
HN
ôi anh TAT viết văn hay thật. em hổng có ý bảo anh nói bịa đâu nha, em ngưỡng mộ giọng văn của anh quá cơ.
 
Va Anh Toi

Va Anh Toi

Guest
Lầm lũi mình chú đếm bước đi
Hồn vu vơ lắm hồn nghĩ gì
Hoàng hôn đã buông cho đêm gọi
Những u buồn từ ngày chú đi
 
TAT

TAT

Thành viên Tình Nguyện
6/8/05
1,014
12
0
46
Làng Cà
Hành trình hướng tới mặt trời

Phần 1: Bắt đầu những suy nghĩ viễn vông
TAT cũng giống như bao nhiêu con thiêu thân khác. Ngoại trừ một điểm, không ai gọi TAT là Thiêu Thân cả. Cái tên Thiêu Thân vốn cha mẹ sinh ra. Những con Thiêu Thân khác vẫn được gọi là Thiêu Thân đó thôi. Chỉ có TAT là khác. TAT là tên mà các con Thiêu Thân khác gọi. Chúng còn gọi TAT bằng nhiều cái tên khác nhau như: Ngốc, TAT, tranchan79, Nobita… vv và vv..
Số mệnh sinh ra Thiêu Thân là cố gắng thoát khỏi cái vỏ bọc ấu trùng ban đầu, bay vút lên bầu trời, cặp đôi sinh sản và cuối cùng là lao vào ngọn đèn nào đó tự thiêu sống mình.
Bao đời nay vẫn thế, không có gì thay đổi cả. Nếu có khác chỉ là Bầu Trời bây giờ ô nhiễm hơn rất nhiều so với 1000 năm trước. Ngọn lửa cũng khác. Ngày xưa nó là đống lửa bập bùng, là cây đuốc hay ngọn đèn dầu. Giờ đây nó là đèn cao áp, đèn pha ôtô, đèn báo không, và thi thoảng là ánh lửa bếp ga xanh lét.
Trong cộng đồng thiêu thân, sự tích cực đó chính là được bay cao lên trên ngọn đèn cao áp tự thiêu mình trong đó. Bình thường hơn là lao đại vào quầng sáng nào gần nhất. Mục đích bao đời nay của Thiêu thân là vậy. Không có sự khác biệt.
TAT là một con Thiêu Thân bình thường nhưng lại có những suy nghĩ không bình thường. TAT muốn được tự thiêu mình trong ánh lửa mặt trời. Cũng là ánh sáng, sao không có con Thiêu Thân nào nghĩ tới việc bay tới Mặt Trời để tự thiêu mình nhỉ? – đôi khi TAT nghĩ như vậy.
TAT mãi miết với luồng suy nghĩ của mình mà không để ý tới xung quanh bạn bè Thiêu Thân của TAT đã đặt được phần lớn mục đích của cuộc sống. Những con Thiêu Thân đồng trang lứa đã thoát ra khỏi vỏ bọc ấu trùng từ rất lâu, đã tìm được bạn đời, đã có thế hệ kế tiếp và giờ chỉ còn mục đích cuối cùng là Thiêu Mình trong ánh đèn nào đó.
TAT vẫn còn run rẩy với đôi cánh mỏng manh của chính mình. Một đôi cánh còn khó khăn khi bay lên, gió nhè nhẹ thôi thì nó chẳng sao, nhưng gió mạnh một chút là đôi cánh đó trao nghiêng và có dấu hiệu vỡ nát.
TAT vẫn suy nghĩ về việc hướng tới mặt trời.
Những con Thiêu Thân khác kể với TAT về ngọn cây bạch đàn cao vút, nơi ánh nắng mặt trời làm bỏng rát đôi cánh mỏng manh. TAT còn biết tới ngọn cây Tùng, cây Bách, nó cao hơn ngọn bạch đàn rất nhiều. Ở đó không có nắng nhưng lại có băng và tuyết. Đa phần TAT im lặng trước những câu chuyện của bạn bè Thiêu Thân kể. Chi thi thoảng TAT có tranh luận, nhưng kết thúc câu chuyện bao giờ cũng là: Đến ngọn cây Bạch Đàn còn chưa biết, nói gì tới cây Tùng trên đỉnh ngọn núi cao.
TAT chưa bao giờ lên tới đỉnh ngọn cây Tùng, thậm chí như bạn bè Thiêu Thân của TAT nói: chưa lên được ngọn Bạch Đàn. Nhưng TAT biết, dù đó chỉ là sách vở và trong tiềm thức. Trước khi làm Thiêu thân, TAT đã từng là sinh vật gì đó sống trên ngọn cây Tùng thì phải.
TAT bị coi là con Thiêu Thân viễn vông nhất. Sau lưng TAT, những con Thiêu thân khác bàn luận: những suy nghĩ phù phiếm, viễn vông, ngây thơ đó chính là TAT.
Một vài con Thiêu Thân khác thì nói: cái mớ kiến thức của TAT làm được gì? Khi nó chẳng bao giờ được áp dụng vào thực tế? Bay lên mặt trời ư? Đó là không tưởng…
TAT im lặng và trông đợi 1 ngày Hướng tới mặt trời.​

<Còn nữa>
 
TAT

TAT

Thành viên Tình Nguyện
6/8/05
1,014
12
0
46
Làng Cà
Hành trình hướng tới mặt trời

Phần 2: Ngày đầu tiên TAT bay đi tìm mặt trời.

TAT chẳng có gì làm hành trang cho cái ngày đầu tiên Hướng về mặt trời đó. TAT bay mải miết về một nơi mà TAT nghĩ Mặt Trời ở đó. TAT bay tới một vùng ven biển. Ở đó TAT gặp một đàn chim én biển. Những con chim cặm cũi bay mãi miết, và dường như chúng chẳng bao giờ đặt chân xuống đất thì phải.

TAT hỏi con én đầu đàn: Nơi đây có phải là mặt trời không nhỉ? Én đầu đàn nghển cổ nhìn TAT với ánh mắt tò mò: Sinh vật này ở đâu ra thế này? Cuối cùng rồi Én cũng trả lời: Mặt Trời à? Đợi đến sáng sớm ngày mai sẽ rõ.

TAT bám mình vào một tảng đá ven biển, cố căng mắt chống chọi lại cơn buồn ngủ để đợi Mặt Trời. Thời gian trôi qua thật chậm. Thách thức đầu tiên của TAT là vậy đấy. Cuối cùng thì TAT cũng nhìn thấy mặt trời đỏ ối và thật lớn mọc lên giữa biển. Mắt TAT bừng sáng, dù rằng trước đó, nó chẳng nhướng lên được nữa. TAT hối hả vươn mình bay về phía mặt trời. Loạng choạng, TAT rơi xuống bãi cát phía dưới. Đôi cánh ướt sương đã không giúp TAT bay về mặt trời được nữa. TAT bất lực nằm đó, cố lết thân mình rời xa con sóng đầu tiên vỗ vào bờ. Mặt TAT hình như ướt nhoét thì phải, TAT không nhớ rõ lắm, chỉ biết mặt trời trong mắt TAT chợt nhoè đi.

TAT cố gắng giang đôi cánh mỏng để cho ánh nắng mặt trời hong khô chúng. Đôi chân run run, cố dời từng bước nhỏ trong sự nỗ lực cuối cùng. Mặt trời càng lúc càng bé lại, TAT biết mặt trời đã rời xa TAT quá nhiều.

Giữa trưa, mặt trời còn nhỏ xíu, tít trên đỉnh đầu TAT. TAT loạng choạng với lần vỗ cánh đầu tiên. Mới bay lên thôi, mà đôi môi khô nứt nẻ lại kéo TAT về với mặt đất. TAT kiệt sức sau nỗ lực làm khô đôi cánh của mình mất rồi.

TAT im lặng bên bờ biển cho đến lúc Hoàng Hôn ập xuống. Mặt trời biến mất hoàn toàn khỏi mắt TAT. Đàn chim én lại trở về. Bao đời nay, đàn chim én vẫn thế. Bay ra biển từ khi mặt trời mới nhú, và trở về khi ánh hoàng hôn sắp tắt. Chim én chẳng thèm ngó ngàng gì tới sinh vật ngông cuồng đòi bay tới mặt trời đang tủi hổ phía dưới kia.

TAT về nhà sau cái ngày đầu tiên chập chững đó. Mặt trời vẫn còn ở phía rất xa so với TAT.​
<Còn nữa>
 

Xem nhiều