Quán thời gian ...

  • Thread starter phonglantim
  • Ngày gửi
P

phonglantim

Guest
"…Một đêm bước chân về gác nhỏ, chợt nhớ đóa hoa Tường vi
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ, giờ đây đã quên vườn xưa.
Một hôm bước qua thành phố lạ, thành phố đã đi ngủ trưa
Đời ta có khi là lá cỏ. Ngồi hát ca rất tự do… "


images1589678_Black_Coffee_by_Sankr.jpg

Mượn tạm bài hát này thay cho lời mở đầu ^^.Đêm thấy ta là thác đổ ....:)

Tôi thích cafe và tôi vẫn thường thưởng thức cafe như một thói quen cố hữu. Tôi thích cái vị đắng rất đặc trưng, tôi thích cái vị bùi bùi, ngậy ngậy, tôi thích cả những khoảnh khắc ngồi nhìn từng giọt cafe tan vào đáy cốc. Có thể ai cũng đã từng uống cafe phin, nhưng thử hỏi có mấy ai ngồi nhìn từng giọt cafe rơi như thế nào chưa nhỉ ? Không vội vã như những giọt mưa chiều cuối hạ, không dai dẳng như những cơn mưa cuối đông hay day dứt, tan nát tâm can như những giọt nước mắt ...nó cứ lặng lẽ từng giọt, từng giọt như vậy ....

Có nguời thích uống ngọt,có nguời thích uống đắng...riêng tôi,tôi thích uống cafe không đuờng"
nhiều nguời bạn của tôi nói là: cafe không đuờng đắng nghét,sao mày uống hay vậy?
tôi chỉ cuời trừ..vì biết nói sao giờ:trong cái đắng...tôi cảm nhận đuợc cái vị bùi bùi,béo béo và nhẫn nhẫn của cafe...uống cafe,theo tôi nghĩ cũng có cái triết lý riêng của nó...

Tôi yêu nhạc Trịnh, hay đại loại là một thứ tình cảm đủ để nói rằng yêu. Nhưng chỉ là yêu thôi, tôi vẫn chưa hiểu hết được nó - nhạc Trịnh sâu sắc và tinh tế lắm lắm.

Tôi muốn mở một quán cafe nhỏ nhỏ, và tôi là chủ quán. Mọi người sẽ đến với tôi vào những lúc rảnh rỗi, những lúc muốn thư giãn cho một ngày làm việc mệt mỏi hay đơn giản hơn chỉ để suy nghĩ về một điều gì đó trong cuộc sống.
- Khi bạn vui, tôi sẽ mời bạn một ly cafe hay một thức uống gì mà bạn thích nhé. Tôi sẽ mở cho bạn nghe những tình khúc rộn ràng - bạn sẽ cảm thấy cuộc đời này ý nghĩa biết bao ^^
- CÒn khi bạn buồn, đừng ngần ngại, bạn hãy kể cho tôi nghe đi chứ, sẽ luôn có một vòng tay dành cho bạn, hay đơn giản chỉ là lặng im và lắng nghe bạn nói. Cafe phin và nhạc ko lời, bạn đã thấy nhẹ hơn chút nào chưa ?

Chưa hết, mỗi ngày tôi sẽ kể cho bạn nghe những câu chuyện xung quanh giọt cafe đắng ngắt ấy, những câu chuyện tình bằng những nụ cười thân thiện nhất. Bạn cũng có thể tự do chế biến đồ uống hay hay play những ca khúc mà mình yêu thích những lúc chủ quán vắng nhà....

Bạn có muốn làm khách quen của quán ko ?
 
Sửa lần cuối:
Khóa học Quản trị dòng tiền
P

phonglantim

Guest
1097428_3880501.jpg



Tách cafe nguội ngắt - tôi chọn cafe đen- bạn ngạc nhiên bởi sự lựa chọn ấy - chẳng có gì lạ cả - ai cũng có lúc phải đổi thay - tôi đã quen với cái vị đắng , quen với cuộc sống chỉ lầm lũi một mình và quen cả với việc tự dỗ bản thân mình những lúc buồn muốn khóc...

Bạn ngồi đấy..rụt rè và lặng lẽ ...Tôi cố gắng kể thật nhiều, nói thật nhiều - nhưng mọi thứ đều là vô nghĩa.Tôi không có lỗi - bạn không có lỗi - chúng ta đều không có lỗi - cuộc sống không cho phép tôi được lựa chọn - khoảng cách luôn làm người ta đau ...

[Một buổi chiều cuối đông rét và mưa phùn- lặng lẽ nhìn nhau ....lặng lẽ những giọt cafe tan vào đáy cốc ....]​


.....​



Bạn gọi cho tôi và một buổi chiều ....Bạn hỏi tôi về cuộc sống, về công việc, về thói quen, về những điều đã xảy ra trong suốt thời gian qua, tôi chỉ mỉm cười và gói gọn câu trả lời bằng 2 từ : "vẫn thế" . Bạn bảo tôi nói dối - dối để làm gì ? Cuộc sống khá nhiều đổi thay - và ...ai cũng có hơn một lần thay đổi !

Bạn lại hỏi tôi về ước mơ, về những dự định sau này ...Tôi chỉ lặng im - biết nói gì bây giờ nhỉ?

Bạn kể cho tôi nghe rất nhiều về cuộc sống của người lính, về những giờ tập luyện trên thao trường,về những đêm đứng gác, về những bông hoa màu tím bạn ngắt được trên đường hành quân. Bạn nói vu vơ về những điều đã xảy ra giữa tôi và bạn, bạn hỏi tôi có muốn nói gì với bạn không ...Tôi không biết - bạn nợ tôi một lời hứa - bạn hứa sẽ không bao giờ làm tôi buồn ....!

[Ngoài kia mưa vẫn rơi - và hình như hết mùa đông rồi - sao Hà Nội vẫn lạnh đến thế ?]​


.....​


Ừ, thì khóc - có sao đâu ...Khi người ta cảm thấy yếu đuối, khi người ta không còn một điểm tựa cho riêng mình thì nước mắt là biện pháp hữu hiệu nhất .Tôi tin điều đó ....!
Hôm nay, bạn gọi cho tôi, tôi không biết phải nói gì, phải đối diện với bạn như thế nào - tôi thua rồi ....Tôi chỉ biết trốn tránh bằng một lời nói dối " điện thoại sắp hết pin..." rồi tắt máy ...Bạn đã kịp để lại lời nhắn - rằng ....bạn không về được ....Bạn lại nợ tôi - một lời hứa ...!

Tôi lại online - khác với mọi khi - tôi không vào web đọc những dòng cảm xúc của người khác. Tôi nghe nhạc và nghĩ về lí do đã khiến tôi thua cuộc như thế này - ừ - tủi - tôi cảm thấy tủi thân ghê gớm ....Tôi mở word, viết vào đó một vài dòng ...."em xin lỗi ..."



Từng giọt cafe cứ lặng lẽ rơi, tôi lại đắm mình vào những bản tình khúc không lời ...

Hà Nội mưa rồi ...

[Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận ....!]


25.02.09

[An]​

Cùng thường thức Đêm thấy ta là thác đổ và cảm nhận cùng quán nhé .

 
Sửa lần cuối:
G

gacon88

Chiếpchiếp, chiếpchiếp...
4/9/08
112
3
16
HN
cái tittle làm em nhớ tới bài thơ của Trương Nam Hương, đã đc Phú Quang phổ nhạc :

MỜI EM VÀO QUÁN THỜI GIAN
CHẠM LY KÍ ỨC UỐNG LÀN HƯƠNG XƯA...
đã ai nghe chưa. em nghiện bài ni lắm.
 
H

havenotgotwax

Guest
8/5/09
0
0
0
Hà Nội
Uống cafe, nghe nhạc. K còn gì thú vị hơn. Nhìn những giọt cafe tí tách, nhìn những hạt mưa rơi xuống từ mái lá cọ, thả những suy nghĩ đi lang thang, vu vơ...
 

Xem nhiều