Hoaslem tím!

  • Thread starter hoalan_chi
  • Ngày gửi
hoalan_chi

hoalan_chi

Cao cấp
Mùa thu
J14L1X8SEEE973YJ6SJ39CO67U13C7TJ.jpg

Cô bé đã nhìn người đó ngay trong buổi học đầu tiên. Đó là cảm giác gì vậy? Sao khác với những thứ cảm giác trước đây cô từng có khi đối mặt với những cậu con trai cùng lớp. Cô không hiểu, cũng không biết rằng: đó mới chỉ là sự bắt đầu của những điều bất hạnh.

Tình cảm là vậy, hạnh phúc có, đau khổ có. Nhưng cô bé đâu đã nhận ra thứ cảm xúc dư thừa mà mình đang mang trong trái tim.


Cô không nhận ra ngay cả khi trái tim mình đập loạn nhịp, khuôn mặt đỏ ửng khi được người đó bắt chuyện.

Cô đã không nhận ra rằng, khi cô giáo đổi chỗ người đó ngồi kế mình, cô đã vui biết chừng nào. Đến mỗi cười khẽ suốt cả ngày khiến nhỏ bạn thân phải ngạc nhiên.

Cô vẫn chưa biết được ngay cả khi cô giáo quyết định chuyển người ấy sang chỗ trống kế bên một cô gái khác. Cô bé chỉ biết khẽ cúi mặt và đau nhói trong tim.

Và cô đã hiểu tình cảm của mình. Khóc để làm gì, than thở đẩ làm gì, không thể nói ra, cũng không thể níu kéo, chỉ có thể âm thầm, lặng lẽ bên anh mà thôi.

Cô không khóc nhưng nhẹ nhàng xếp những nhành salem vàng óng vào trong quyển nhật kí.

Tình cảm của của cô vẫn còn hy vọng.


Mùa đông

Trái tim cô như cũng buốt giá như cái thời tiết se se này.

22-12:
Cô đã ngắm nghía hàng giờ liền để chọn được một chiếc thiệp Giáng Sinh cho anh. Chiếc thiệp nâu phủ đầy hoa tuyết trắng, thấp thoáng sau đó là những cây thông tuyệt đẹp. Dù vậy, cô vẫn không biết phải mở lời thế nào.


23-12:
Tan vỡ thật rồi. Xót xa quá! Hệt như có cái gì đó đang bóp nghẹt trái tim cô. Cô gái đó, người lâu nay cô thầm đố kị, cuối cùng đã nói ra câu nói ấy. Cô cảm thấy lạnh quá. Đúng rồi. Cô ấy đẹp hơn cô, phóng khoáng hơn cô, ở gần anh hơn cô và cũng hiểu anh hơn cô. Ảo mộng sụp đổ trong phút chốc. Cô chưa hề nghe anh nói thích cô gái ấy, nhưng dường như cô cũng không còn đứng vững.

Hôm đó, trong buổi học, cô gái đó đã nhờ cô giúp chọn thiệp Giáng Sinh cho anh. Đôi mắt cô như vô hồn. Nhưng cô không khóc. Cô là học sinh giỏi Văn của lớp, những áng văn của cô luôn được mọi người khen ngợi nhưng hôm nay, những câu văn của cô lại được trau chuốt để người cô gái ấy tỏ tình với người con trai mà cô thích.

Lời văn hay nhưng sao trống rỗng quá, như mất hết một phần từ trái tim. Đôi mắt cô mờ đi, nhòe trong nước. Tại sao? Tại sao phải làm vậy?

Vì cô đã nhiều lần nhìn thấy anh mỉm cười thân mật với cô ấy

Vì cô cũng đã nhìn thấy họ cùng đi chơi với nhau dù rằng có mặt những ngừơi bạn khác của anh.

Vì cô đã nhìn thấy anh nhiều lần bảo vệ cô ấy một cách cố ý

Và vì cô muốn anh vui. Vậy thôi.

Dù vậy, cô vẫn còn chút hy vọng.

24-12

Vừa bước vào lớp, cô đã nghe mọi người trầm trồ. Cô ấy đã tặng thiệp cho anh. Chiếc thiệp màu đỏ với những chiếc chuông nhỏ xíu và dòng chữ
“I love You”.

Hết rồi. Anh đã nhận tấm thiệp của cô ấy. Không chần chừ. Bình thản như cái cách mà anh vẫn nhận thiệp từ tay nhiều cô gái khác. Cô biết, anh sẽ không từ chối chiếc thiệp của cô nhưng cô không muốn vậy.

Giả dối! Anh nhận thiệp của tất cả cô gái bất kể có thích họ hay không. Tại sao? Nếu không thích họ thì cứ nói ra, sao phải vờ vui vẻ với tất cả.
Ngay cả cô, nhiều khi cô cũng đã lóe lên hy vọng anh thích mình. Nhưng không, tử tế là cách anh đối xử với mọi cô gái và cô cũng không là ngoại lệ.

Cô xếp chiếc thiệp vào hốc tủ và cố gắng quyên tất cả những chuyện đã xảy ra.

Đêm giáng sinh, lần đầu tiên cô khóc. Vì anh.

Cái lạnh như tỏa ra từ tim cô. Liêu trai và lạnh lẽo.

Đêm ấy, cô đã biết thế nào là khóc vì một người con trai.

Đêm ấy, chuông giáo đường vọng lại như hòa nhịp với tâm hồn vô vọng và tĩnh mịch của cô.

Đêm ấy, cô cố vùi mặt vào chăn để ngăn những giọt nước mắt xa xỉ đang đong đầy trong khóe mắt.

Cô xếp nhành hoa salem màu trắng vào quyển nhật kí, nắn nót viết những dòng chữ nghiêng nghiêng:

My Dear
Why do you understand?
I love you whith all my heart
And you?
Do you love me?
Whatever, I will make you happy.
You are my hope



Mùa xuân.

Cô đã không khóc nhiều như đêm Giáng Sinh nữa. Không quên tình cảm của mình nhưng cũng chưa nói ra. Không biết từ bao giờ, cô hay bắt gặp ánh mắt anh nhìn cô từ phía sau. Cô không quan tâm lắm và cho đó rằng anh đã từng nhìn nhiều người bằng ánh mắt ấy.

Một người bạn của anh đã tỏ tình với cô. Cô muốn quên anh nhưng không phải lừa dối bản thân mình nên đã từ chối và nói cho anh ta biết người cô thích là ai. Anh ta đã nói với cô rằng: “He don’t love you. He had his lover and this isn’t you”.
Cô sững người, nhưng đã mỉm cười nói với anh ta rằng: “He is my hope and I cann’t far him”.

Đúng. Cô đã thực sự nghĩ vậy. Anh là tất cả, là hy vọng, là mơ ước, là hiện tại và cũng là tương lai của cô. Cô không thể quên, cũng không thể mất. Không biết từ lúc nào, cô đã quen với việc cười khi anh cười, khóc khi anh khóc và vui mỗi khi anh vui, buồn những lúc anh buồn. Chỉ khác rằng cô không thể chạy đến bên anh khi anh cần, an ủi anh khi anh thất bại vì người anh cần không phải là cô. Mãi mãi không thể là cô.

Cô nhẹ nhàng ép nhành salem tím ngắt vào trang vở. Đôi mắt buồn hướng về một nơi xa xăm.

4ISHDP6NUESTSBVYCNO48VN30379T42W.jpg

Mùa hè.

Cô đã lấy hết can đảm để hỏi anh rằng:

-Do you love her? (Cậu có yêu cô ấy không?)

Anh hơi ngạc nhiên:

-Who? (Ai cơ?)

Cô ngập ngừng:

-Tram.

Anh trả lời:

-No, I don’t love her. (Không, tôi không yêu cô ấy)

Cô hỏi dồn, mặt nóng bừng, đỏ hoe:

-Who is your lover? (Vậy ai là người mà cậu yêu vậy?)

Anh mỉm cười, trả lời:

-Serect! (Bí mật)

Cô chợt thở phào.
Vẫn còn hy vọng mà, phải không? Bí mật là bí mật, nhưng ngày nào đó, cô sẽ biết. Lúc đó, nhất định cô sẽ không khóc. Nhất định, cô sẽ nói với anh rằng:
“Whatever, I’ll love you, forever.”

“Dù có thế nào đi chăng nữa, em vẫn mãi mãi yêu anh”

 
Sửa lần cuối:
Khóa học Quản trị dòng tiền
LuongQuynhNga

LuongQuynhNga

Guest
21/5/07
32
1
0
40
Biên Hoà
Kết quả thế nào pé Chi :015:
 
N

nguyen lam ngoc

Trung cấp
Serect! ghét quá, để đọc giả hồi hộp chết được :wall:
nhưng dù sao vẫn có chứ : "hope" :015:
yên tâm rồi, khổ thân cô bé salem, cũng có đôi chút giống mình... :004:
 
N

ngholiem

Sơ cấp
Tình yêu như con cún con, mình rượt nó thì nó chạy, mình chạy đi thì nó lại đuổi theo :026:
 
hoalan_chi

hoalan_chi

Cao cấp
Mối Tình đầu(tiếp nuối cho hoa salem)

[FONT=&quot]Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua,tình yêu của tôi dành cho anh cứ lớn mãi theo thời gian và đến một ngày tôi quyết định nói cho anh ấy hiểu tất cả những tình cảm của tôi nhưng chớ trêu thay ... trước lúc tôi định nói thì anh, người mà tôi yêu nhất lại cùng sánh bước, tay trong tay với một cô gái khác. Đứng trước mặt tôi, anh lại vờ như không biết, như giữa chúng tôi chỉ là tình bạn đơn thuần hoàn toàn không nghĩ đến những quá khứ tốt đẹp kia, anh ung dung nói

- Này Nhóc, giới thiệu với em đây là bạn gái của anh.

Tôi nghe tim mình như có một cảm giác đau, nó đau nhói một cách lạ lùng, tôi chưa bao giờ có cảm giác đau như thế

- Chào bạn , bạn là em họ của anh Nhân à ?

Thấy tôi vẫn im lặng , anh lại hỏi

- Em không sao chứ Nhóc ?

Mặc kệ lời hỏi thăm của anh, tôi đã bỏ chạy, chạy với những giọt nước mắt trên mặt, tôi chạy như để trốn tránh tất cả, trốn cái sự thật phủ phàng đã đến với tôi .

Tôi lê la khắp nơi mỗi ngày như để quên anh, nhưng tôi không thể làm được chuyện ấy. Và trong lúc tôi đau đớn và tuyệt vọng nhất thì tôi đã gặp Vinh. Vinh có rất nhiều nét giống anh và đặc biệt là Vinh đã nói thích tôi, điều mà tôi đã mong ở anh nhưng không thể nào xảy ra. Thế rồi chỉ sau 2 tháng giữa tôi và Vinh đã có một tình yêu đẹp, tôi không biết là nó có thật sự đẹp hay không nữa nhưng tôi đã cố làm cho nó thật đẹp trước mặt anh. Tôi kể nhiều về Vinh cũng như tình yêu của chúng tôi cho anh nghe, những lúc ấy tôi thường chú ý đến vẻ mặt của anh, tôi mong mỏi ở nó một sự khó chịu, bực bội bởi như thế có nghĩa là trong tim anh, anh vẫn dành một chút gì đó cho tôi nhưng không, hoàn toàn ngược lại những gì tôi mong đợi anh vẫn vui vẻ nói cười, vẫn chúc phúc cho tình yêu của tôi và Vinh. Và tôi lại khóc mỗi khi từ ký túc xá của anh về, dường như nó đã trở thành thông lệ tôi thừa biết sẽ nhận được đáp án nhưng tôi vẫn cứ đi đến đó, vẫn kể cho anh nghe về Vinh và vẫn luôn nhận từ anh những lời nói tốt đẹp như của một người anh trai. Biết phải làm sao đây khi tôi đã quá yêu anh, không một giây phút nào hình ảnh của anh rời khỏi tâm trí tôi. Tôi đã đi trong cơn mưa này lâu lắm rồi như muốn tìm cho mình một câu trả lời tôi phải làm gì? quên anh ?tôi chắc rằng mình sẽ không làm được chuyện này đâu, còn nói cho anh biết là tôi yêu anh ư? để làm gì cơ chứ, khi trong tim anh hoàn toàn không có tôi. Giờ đây tôi chỉ biết rằng tôi phải làm một việc, việc mà tôi nên làm, đó là chia tay với Vinh bởi tôi không hề yêu Vinh, tôi không thể nào tiếp tục lừa dối Vinh nữa .

Vào một ngày chủ nhật đẹp trời tôi đã nói lời chia tay với Vinh và nhận được sự đồng ý của Vinh bởi Vinh cũng không thể chấp nhận một người yêu mà suốt ngày cứ nghĩ về một người khác .

Tôi lại đi lang thang trên con đường, con đường quen thuộc ngày nào anh đã dẫn tôi đi chợt tôi trong thấy anh, tôi định chạy thật nhanh đến bên anh. Nhưng ý nghĩ của tôi sớm bị dập tắt bởi anh không đi một mình, anh đang đi cùng cô gái hôm nọ. Nước mắt tôi lại rơi và tôi lại bỏ chạy, tôi vẫn không thể nào quen được với cái cảnh này. Dường như phía sau ,tôi nghe thấy tiếng của anh mặc kệ tôi vẫn chạy, chạy mãi và ....tôi bất chợt nhận ra phía trước mình chiếc xe tải đang đến rất gần, nhưng mặc kệ giờ tôi không cần biết gì nữa có khi chết lại tốt hơn cho tôi, chợt...

- A !

Tôi có cảm giác như ai đã đẩy tôi sang phía bên kia đường. Khi tôi đã định thần và quay người lại tôi mới hốt hoảng nhận ra rằng người đó là anh, người cứu tôi là anh. Tôi chạy đến thật nhanh bên anh, người anh toàn máu là máu

- Anh Nhân, anh có sao không? sao anh lại làm vậy? Tôi nói trong nghẹn ngào

- Em lại đi sang đường mà không nhìn rồi, Nhóc à, lần sau đừng thế nữa nhé. Anh chỉ nói với tôi một câu thế thôi rồi ngất đi.

Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu mà đôi tay của tôi lạnh ngắt, tôi sợ, sợ lắm, sợ anh sẽ rời khỏi tôi mãi mãi. Không! Tôi không thể mất anh được, tôi mong thời gian có thể quay trở lại tôi sẽ không bỏ chạy, sẽ không có ý nghĩ điên rồ đó.

- Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi ạ? Tôi như nhảy sổ vào người ông bác sĩ.
- Cô là người nhà của anh ta à?
- Dạ, cháu là em gái của anh ấy, anh ấy như thế nào rồi bác sĩ.
- Xin chia buồn cùng cô nhưng vì vết thương quá nặng nên không thể cứu được.

Tôi như hóa đá bởi câu nói của ông, sao lại như thế, sao chuyện này có thể xảy ra với tôi kia chứ, tôi lại thấy tim mình đau, nhưng lần này nó đau hơn gấp trăm lần, tôi lặng người với những giọt nước mắt …

3 tháng sau ngày anh mất, tôi lại đi trên con đường ngày nào con đường đã khiến anh phải ra đi mãi mãi
- Xin lỗi , bạn có phải là ......
- Là chị? Tôi hơi bất ngờ khi gặp chị ấy, người yêu của anh
- Chúng ta vào đâu nói chuyện được không? mình có cái này muốn đưa cho bạn.

Tôi khe khẽ gật đầu, khi đã tìm được chỗ ngồi, chúng tôi bắt đầu câu chuyện. Chị ấy lấy trong giỏ của mình một cuốn sổ gì đó đưa cho tôi.

- Đây là gì ?
- Nhật ký của Nhân
- Sao nó lại ở chỗ chị ?
- À, là do lần trước mình cầm nhầm định trả lại cho Nhân nhưng không còn dịp nữa nên mình đưa nó cho bạn.

Dường như thấy được ánh mắt của tôi chị nói tiếp
- bạn đừng hiểu lầm,mình chỉ đọc được trang đầu thôi
- Có gì quan trọng nữa hả chị, dù sao người cũng đã chết rồi còn gì là bí mật nữa
- Tùy bạn vậy, giờ mình phải đi chọn áo cưới đây
- Chọn áo cưới? Tôi khẽ chau mày
- Sao chị lại có thể làm như thế? Anh Nhân mất chưa được 100 ngày mà
- Bạn nói thế là sao? Mình và Nhân chỉ là bạn thôi mà
- Là bạn? Thế tại sao lần trước anh ấy lại giới thiệu chị là bạn gái của anh ấy
- Mình cũng không hiểu vì sao Nhân lại giới thiệu như vậy nữa, thôi mình trễ rồi ,mình phải đi, chào bạn!

Chị đi rồi còn mỗi mình tôi với nỗi khó hiểu, sao lại như thế, sao anh lại làm thế. Chợt tôi nhớ đến quyển nhật ký của anh. Tôi giở từng trang ra

Ngày...tháng...năm...

Hôm nay là ngày tôi cảm thấy vui nhất bởi tôi thấy được nỗi đau khổ của em khi tôi giới thiệu Phương là bạn gái của mình, điều đó chứng tỏ em đã yêu tôi. Ôi! tôi muốn hét lên cho mọi người biết rằng tôi đang rất hạnh phúc.Cô ấy thích hoa salem_tím.Mình phải đi mua hoa salem tím để đi tặng cô ấy trong ngày valentine mới được.

Rồi một trang khác

Ngày...tháng...năm...

Có lẽ ngày hôm nay là ngày tôi buồn nhất, tôi đã lầm, một sự hiểu lầm tai hại bởi em, người mà tôi yêu nhất trên đời này lại hoàn toàn không yêu tôi. Em đã có người yêu, một chàng trai tốt, tôi đoán vậy. Tôi đã nghe rất nhiều về người đó từ em, những lời của em như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của tôi không chút xót xa, thế nhưng em vẫn cứ vô tư cười nói trên sự đau khổ của tôi. Và tôi vẫn phải diễn hết vai diễn là một người tốt trước mặt em, tôi đã chúc phúc cho cuộc tình của em cũng như đặt dấu chấm hết cho cuộc tình của chính mình.bó hoa salem tôi đã đặt rồi,nhưng tôi ko còn cơ hội để tặng cô ấy nữa. Nhóc ơi! Khi nào thì em mới hiểu cho anh đây?

Khép trang nhật ký lại mà nước mắt tôi cứ tuôn rơi, vì sao? Vì sao cơ chứ? Vì sao anh không nói với tôi sớm hơn, vì sao ? Vì sao trời lại khéo trêu người như thế, những câu hỏi vì sao cứ bao quanh lấy tôi. Đêm ấy tôi đã khóc, khóc rất nhiều, chợt tôi giật mình khi nhận ra rằng mặc cho tôi có khóc bao nhiêu đi chăng nữa và tôi có trả lời được tất cả câu hỏi đó thì anh, người tôi yêu cũng chẳng bao giờ sống lại. Người ta thường nói đến vị ngọt và vị đắng của tình yêu, còn tôi, tôi chẳng biết vị ngọt của tình yêu là thế nào? Nhưng giờ tôi hiểu rất rõ vị đắng của nó. Tôi phải trách ai đây? Trách anh không nói sớm hơn? Trách tôi vì ý nghĩ điên rồ đó? Hay trách ông trời đã khéo đùa với chúng tôi?

Đêm đó tôi đã mơ thấy anh, anh bảo tôi hãy sống thật tốt bởi cuộc đời của tôi hiện giờ của anh. Tôi thức dậy và nước mắt lại trào ra, tôi nhớ anh, nhớ thật nhiều .... Có lẽ với nhiều người chuyện tình của chúng tôi thật buồn nhưng với tôi anh là mối tình đầu, là một kỉ niệm đẹp trong tôi.[/FONT]
 
G

Giot Nuoc Giua Bien

Guest
23/8/09
28
0
0
HCM city
Chị Chi nhà ta đang quen với nghoLiem đó bà con :015:
 
Sửa lần cuối:
N

nguyen lam ngoc

Trung cấp
phần 1 mình thấy...thật hơn. 1 kết thúc buồn quá, thương cô bé salem quá,
khi yêu đừng nên che dấu tình cảm của mình!
 
B

beut

Trung cấp
26/3/08
125
0
16
39
TP.HCM
còn tập 3 nữa hả,mau lên k thì bảo:057:
 
N

ngholiem

Sơ cấp
Thời gian sẽ xoa dịu bớt nỗi đâu của em

[FONT=&quot]Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua,tình yêu của tôi dành cho anh cứ lớn mãi theo thời gian và đến một ngày tôi quyết định nói cho anh ấy hiểu tất cả những tình cảm của tôi nhưng chớ trêu thay ... trước lúc tôi định nói thì anh, người mà tôi yêu nhất lại cùng sánh bước, tay trong tay với một cô gái khác. Đứng trước mặt tôi, anh lại vờ như không biết, như giữa chúng tôi chỉ là tình bạn đơn thuần hoàn toàn không nghĩ đến những quá khứ tốt đẹp kia, anh ung dung nói

- Này Nhóc, giới thiệu với em đây là bạn gái của anh.

Tôi nghe tim mình như có một cảm giác đau, nó đau nhói một cách lạ lùng, tôi chưa bao giờ có cảm giác đau như thế

- Chào bạn , bạn là em họ của anh Nhân à ?

Thấy tôi vẫn im lặng , anh lại hỏi

- Em không sao chứ Nhóc ?

Mặc kệ lời hỏi thăm của anh, tôi đã bỏ chạy, chạy với những giọt nước mắt trên mặt, tôi chạy như để trốn tránh tất cả, trốn cái sự thật phủ phàng đã đến với tôi .

Tôi lê la khắp nơi mỗi ngày như để quên anh, nhưng tôi không thể làm được chuyện ấy. Và trong lúc tôi đau đớn và tuyệt vọng nhất thì tôi đã gặp Vinh. Vinh có rất nhiều nét giống anh và đặc biệt là Vinh đã nói thích tôi, điều mà tôi đã mong ở anh nhưng không thể nào xảy ra. Thế rồi chỉ sau 2 tháng giữa tôi và Vinh đã có một tình yêu đẹp, tôi không biết là nó có thật sự đẹp hay không nữa nhưng tôi đã cố làm cho nó thật đẹp trước mặt anh. Tôi kể nhiều về Vinh cũng như tình yêu của chúng tôi cho anh nghe, những lúc ấy tôi thường chú ý đến vẻ mặt của anh, tôi mong mỏi ở nó một sự khó chịu, bực bội bởi như thế có nghĩa là trong tim anh, anh vẫn dành một chút gì đó cho tôi nhưng không, hoàn toàn ngược lại những gì tôi mong đợi anh vẫn vui vẻ nói cười, vẫn chúc phúc cho tình yêu của tôi và Vinh. Và tôi lại khóc mỗi khi từ ký túc xá của anh về, dường như nó đã trở thành thông lệ tôi thừa biết sẽ nhận được đáp án nhưng tôi vẫn cứ đi đến đó, vẫn kể cho anh nghe về Vinh và vẫn luôn nhận từ anh những lời nói tốt đẹp như của một người anh trai. Biết phải làm sao đây khi tôi đã quá yêu anh, không một giây phút nào hình ảnh của anh rời khỏi tâm trí tôi. Tôi đã đi trong cơn mưa này lâu lắm rồi như muốn tìm cho mình một câu trả lời tôi phải làm gì? quên anh ?tôi chắc rằng mình sẽ không làm được chuyện này đâu, còn nói cho anh biết là tôi yêu anh ư? để làm gì cơ chứ, khi trong tim anh hoàn toàn không có tôi. Giờ đây tôi chỉ biết rằng tôi phải làm một việc, việc mà tôi nên làm, đó là chia tay với Vinh bởi tôi không hề yêu Vinh, tôi không thể nào tiếp tục lừa dối Vinh nữa .

Vào một ngày chủ nhật đẹp trời tôi đã nói lời chia tay với Vinh và nhận được sự đồng ý của Vinh bởi Vinh cũng không thể chấp nhận một người yêu mà suốt ngày cứ nghĩ về một người khác .

Tôi lại đi lang thang trên con đường, con đường quen thuộc ngày nào anh đã dẫn tôi đi chợt tôi trong thấy anh, tôi định chạy thật nhanh đến bên anh. Nhưng ý nghĩ của tôi sớm bị dập tắt bởi anh không đi một mình, anh đang đi cùng cô gái hôm nọ. Nước mắt tôi lại rơi và tôi lại bỏ chạy, tôi vẫn không thể nào quen được với cái cảnh này. Dường như phía sau ,tôi nghe thấy tiếng của anh mặc kệ tôi vẫn chạy, chạy mãi và ....tôi bất chợt nhận ra phía trước mình chiếc xe tải đang đến rất gần, nhưng mặc kệ giờ tôi không cần biết gì nữa có khi chết lại tốt hơn cho tôi, chợt...

- A !

Tôi có cảm giác như ai đã đẩy tôi sang phía bên kia đường. Khi tôi đã định thần và quay người lại tôi mới hốt hoảng nhận ra rằng người đó là anh, người cứu tôi là anh. Tôi chạy đến thật nhanh bên anh, người anh toàn máu là máu

- Anh Nhân, anh có sao không? sao anh lại làm vậy? Tôi nói trong nghẹn ngào

- Em lại đi sang đường mà không nhìn rồi, Nhóc à, lần sau đừng thế nữa nhé. Anh chỉ nói với tôi một câu thế thôi rồi ngất đi.

Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu mà đôi tay của tôi lạnh ngắt, tôi sợ, sợ lắm, sợ anh sẽ rời khỏi tôi mãi mãi. Không! Tôi không thể mất anh được, tôi mong thời gian có thể quay trở lại tôi sẽ không bỏ chạy, sẽ không có ý nghĩ điên rồ đó.

- Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi ạ? Tôi như nhảy sổ vào người ông bác sĩ.
- Cô là người nhà của anh ta à?
- Dạ, cháu là em gái của anh ấy, anh ấy như thế nào rồi bác sĩ.
- Xin chia buồn cùng cô nhưng vì vết thương quá nặng nên không thể cứu được.

Tôi như hóa đá bởi câu nói của ông, sao lại như thế, sao chuyện này có thể xảy ra với tôi kia chứ, tôi lại thấy tim mình đau, nhưng lần này nó đau hơn gấp trăm lần, tôi lặng người với những giọt nước mắt …

3 tháng sau ngày anh mất, tôi lại đi trên con đường ngày nào con đường đã khiến anh phải ra đi mãi mãi
- Xin lỗi , bạn có phải là ......
- Là chị? Tôi hơi bất ngờ khi gặp chị ấy, người yêu của anh
- Chúng ta vào đâu nói chuyện được không? mình có cái này muốn đưa cho bạn.

Tôi khe khẽ gật đầu, khi đã tìm được chỗ ngồi, chúng tôi bắt đầu câu chuyện. Chị ấy lấy trong giỏ của mình một cuốn sổ gì đó đưa cho tôi.

- Đây là gì ?
- Nhật ký của Nhân
- Sao nó lại ở chỗ chị ?
- À, là do lần trước mình cầm nhầm định trả lại cho Nhân nhưng không còn dịp nữa nên mình đưa nó cho bạn.

Dường như thấy được ánh mắt của tôi chị nói tiếp
- bạn đừng hiểu lầm,mình chỉ đọc được trang đầu thôi
- Có gì quan trọng nữa hả chị, dù sao người cũng đã chết rồi còn gì là bí mật nữa
- Tùy bạn vậy, giờ mình phải đi chọn áo cưới đây
- Chọn áo cưới? Tôi khẽ chau mày
- Sao chị lại có thể làm như thế? Anh Nhân mất chưa được 100 ngày mà
- Bạn nói thế là sao? Mình và Nhân chỉ là bạn thôi mà
- Là bạn? Thế tại sao lần trước anh ấy lại giới thiệu chị là bạn gái của anh ấy
- Mình cũng không hiểu vì sao Nhân lại giới thiệu như vậy nữa, thôi mình trễ rồi ,mình phải đi, chào bạn!

Chị đi rồi còn mỗi mình tôi với nỗi khó hiểu, sao lại như thế, sao anh lại làm thế. Chợt tôi nhớ đến quyển nhật ký của anh. Tôi giở từng trang ra

Ngày...tháng...năm...

Hôm nay là ngày tôi cảm thấy vui nhất bởi tôi thấy được nỗi đau khổ của em khi tôi giới thiệu Phương là bạn gái của mình, điều đó chứng tỏ em đã yêu tôi. Ôi! tôi muốn hét lên cho mọi người biết rằng tôi đang rất hạnh phúc.Cô ấy thích hoa salem_tím.Mình phải đi mua hoa salem tím để đi tặng cô ấy trong ngày valentine mới được.

Rồi một trang khác

Ngày...tháng...năm...

Có lẽ ngày hôm nay là ngày tôi buồn nhất, tôi đã lầm, một sự hiểu lầm tai hại bởi em, người mà tôi yêu nhất trên đời này lại hoàn toàn không yêu tôi. Em đã có người yêu, một chàng trai tốt, tôi đoán vậy. Tôi đã nghe rất nhiều về người đó từ em, những lời của em như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của tôi không chút xót xa, thế nhưng em vẫn cứ vô tư cười nói trên sự đau khổ của tôi. Và tôi vẫn phải diễn hết vai diễn là một người tốt trước mặt em, tôi đã chúc phúc cho cuộc tình của em cũng như đặt dấu chấm hết cho cuộc tình của chính mình.bó hoa salem tôi đã đặt rồi,nhưng tôi ko còn cơ hội để tặng cô ấy nữa. Nhóc ơi! Khi nào thì em mới hiểu cho anh đây?

Khép trang nhật ký lại mà nước mắt tôi cứ tuôn rơi, vì sao? Vì sao cơ chứ? Vì sao anh không nói với tôi sớm hơn, vì sao ? Vì sao trời lại khéo trêu người như thế, những câu hỏi vì sao cứ bao quanh lấy tôi. Đêm ấy tôi đã khóc, khóc rất nhiều, chợt tôi giật mình khi nhận ra rằng mặc cho tôi có khóc bao nhiêu đi chăng nữa và tôi có trả lời được tất cả câu hỏi đó thì anh, người tôi yêu cũng chẳng bao giờ sống lại. Người ta thường nói đến vị ngọt và vị đắng của tình yêu, còn tôi, tôi chẳng biết vị ngọt của tình yêu là thế nào? Nhưng giờ tôi hiểu rất rõ vị đắng của nó. Tôi phải trách ai đây? Trách anh không nói sớm hơn? Trách tôi vì ý nghĩ điên rồ đó? Hay trách ông trời đã khéo đùa với chúng tôi?

Đêm đó tôi đã mơ thấy anh, anh bảo tôi hãy sống thật tốt bởi cuộc đời của tôi hiện giờ của anh. Tôi thức dậy và nước mắt lại trào ra, tôi nhớ anh, nhớ thật nhiều .... Có lẽ với nhiều người chuyện tình của chúng tôi thật buồn nhưng với tôi anh là mối tình đầu, là một kỉ niệm đẹp trong tôi.[/FONT]

" Người ta nói tình chỉ đẹp khi tình dang dở" nhưng anh không thích điều đó (T_T). Em nghĩ sao ?
 
hoalan_chi

hoalan_chi

Cao cấp
Hoalan_Chi cho mình coppy bài viết của bạn sang diễn đàn khác cho mọi người cùng đọc nhé ^^~. Mà lâu lém rùi không liên lạc với nhau nhỉ, mình bị mất YM kia rùi...
Cứ tự nhiên,nhưng bạn phải viết nguồn từ:webketoan đó nhé:angel:
 

Xem nhiều