Một nghi án khác ngocanh291182 nói:
CV thì có, nhưng NGọc Anh không biết cách dán ảnh lên cho bà con chiêm nguỗng thôi.Huuuuuuuu, vẽ cách với,
ngocanh291182 nói:
khổ nỗi Ngọc Anh không biết cách post hình lên, huuuuuuuuuuuuuuuu
Vâng đó chính xác là những gì cô ta đã nói, những gì cô ta đã kêu gào lên rằng mình cô đơn buồn tủi để rồi hàng chục người người đàn ông đã rủ lòng thương đã phỏng đoán về một hình hài ảo tưởng. ngocanh291182 là ai vậy? Bằng mọi lý do cô đã không ra mặt song chân tướng của sự thật đã không ít lần được phác hoạ tại địa chỉ: Thông báo tuyển 1/2 đây cái trớ trêu đó là ở chỗ liệu đó có là sự thật, bao nhiêu người đã đến và bao nhiêu người đã ra đi mà không ngậm bồ hòn làm ngọt với chiêu bài CÔ ĐƠN. Tới đây báo 8 cũng xin trích đăng một bài báo mà nhân vật trong bài báo này quá gần với những gì báo 8 đang nói, nhân vật mà tôi đang nhắc tới và đưa ra một lời cảnh báo với với giới đàn ông mà đặc biệt là những nam kế cả già lẫn trẻ: Nàng khẽ cúi xuống thấp hơn một chút, vừa đủ để chiếc cổ áo hở ra thấp thoáng khuôn ngực trắng ngần. Lạnh lùng, nàng đi một đường cơ chính xác đến khó tin, đẩy nốt viên bi số 8 vào lỗ. Mặt vẫn lạnh như băng trước tiếng vỗ tay thán phục của đám đàn ông vây quanh. Nhẹ nhàng, nàng rảo bước về phía quầy bar, thả lại sau lưng mùi nước hoa đắt tiền và ánh mắt tiếc nuối của đối thủ.
Đêm nào cũng vậy, nàng chỉ gặp đối thủ của mình đúng một ván mà thôi. Nhưng cho dù, "được" thua người đẹp có một ván thì đối thủ của nàng cũng sung sướng lắm rồi, bởi có gã đàn ông nào ở cái bar này được nàng rộng lòng tiếp chiêu như vậy đâu.
Cái đầu óc đầy sạn, đầy sỏi, chỉ quen với các mánh mung kiếm tiền của ông chắc không bao giờ biết được rằng, cái phân cảnh diễn ra cả tháng nay ấy chỉ là một đoạn trong vở kịch do chính nàng làm đạo diễn kiêm diễn viên chính, còn ông chỉ là một trong vô số những "diễn viên phụ" được nàng tuyển chọn và có thể thay thế bất cứ lúc nào mà thôi.
Ông nghiện bida số 1 và cũng là một cơ thủ có cỡ. Thế mà tối nào cũng chịu thua nàng thì có tức không cơ chứ. Tức hơn nữa là nàng chẳng thèm đòi hỏi gì sau mỗi lần thắng. Điều đó khiến một người đàn ông thừa tính nghĩa hiệp như ông áy náy. Áy náy lắm, có đời thuở nhà ai một đấng trượng phu lại đi ăn quỵt một người đẹp như nàng. Bởi bình thường, mỗi ván cá độ của ông không dưới tiền triệu, cả tháng nay, nếu tính rẻ ông cũng đã nợ nàng tới ba chục triệu đồng. Mà ba chục triệu với ông thì có thấm vào đâu, cái giống "tiền cho gái như… xuống sông", ông nào có tiếc gì. Chả bà con họ hàng máu mủ gì mà nàng làm cho ông vui hàng đêm, không giống như mụ vợ già ở nhà, đã như món đồ cổ bán không được tiền lại còn chán như cơm nếp nát.
Nàng không có vẻ ngoài của gái giang hồ, khuôn mặt trang điểm vừa phải và thật lạ, nàng chỉ nhận lời thách đấu duy nhất của ông và cũng chỉ một ván mà thôi, cho dù ông có van nài. Mỗi lần nàng cúi thấp chỉnh đường cơ hoặc uỡn ngực, vòng tay ra sau lưng bắn bi, các đường cong lại có dịp phơi bày và đôi tay của ông lại run lên. Xong một ván, nàng đi thật nhanh về bàn, khuôn mặt lại buồn đến gai lòng trước những trái tim đàn ông đang sẵn sàng rỉ máu.
Dạn dày chinh chiến như ông, đàn bà con gái qua tay ông có hàng lô xích xông nhưng không có ai giỏi bida và có khuôn mặt băng giá như nàng. Chứ thấy ông mới đến cổng, cả chục cô đã vội vàng chạy ra, mong được làm vợ ông một đêm cũng còn phải xếp hàng. Đối với ông, nàng vừa có điều gì đó huyền bí, vừa quyến rũ lại vừa khiến ông động lòng trắc ẩn bởi cái vẻ buồn buồn rất… lãng mạn kia.
Nàng cứ ngồi như thế cho đến khi ông leo lên chiếc xe hơi sang trọng thì nàng cũng làm như vô tình lướt chiếc SH tạt ngang đầu xe ông. Nếu cứ để thua nàng hoài mà không trả tiền thì có lẽ ông thành mặt mo mất. Nhưng lỡ nàng thua thì sao nhỉ, ông cợt nhả nêu ý kiến ấy với nàng, nàng khẽ cười rồi gật đầu nhẹ tênh: "nếu anh thắng…".
Trận đấu hôm ấy, nàng đủ thông minh để nhận ra chiếc bàn đã bị kê lệch đi một góc, và sở trường sút "lỗ tít" của nàng không thể phát huy tác dụng. Trong trò chơi ái tình, điều làm người ta sung sướng nhất ấy là nghĩ rằng, mình đang lừa được đối phương. Ông cũng vậy, ông hỉ hả khi nghĩ đến "chiến lợi phẩm", biết làm sao được, đàn ông mà, cho dù hàm răng không còn chiếc nào thì họ vẫn khoái món thịt trâu.
Còn nàng, rất kín đáo, nháy mắt với thằng bồi xếp bi, cả tháng nay, nàng chỉ chờ đợi mỗi giây phút… bị lừa này mà thôi. Dù sao thì thằng bồi nó cũng biết nhiều hơn ông, ít ra là trong trường hợp này, bởi nó hiểu rằng, "bà chị" khổ luyện đến gần chục năm nắm tay cơ chỉ để hạ đo ván "lão gia" bằng một… bàn thua tuyệt đẹp.
Họ tình cờ gặp nhau trong một thang máy khách sạn 4 sao và cùng bất ngờ nhấn số 5, hai ngón tay khẽ chạm vào nhau. Trong khoảnh khắc đáng nhớ ấy, nàng nhận được câu xin lỗi của ông cùng với nụ cười lịch sự. Vờ như không để ý, nàng rảo bước thật nhanh về phía phòng mình, thật bất ngờ, ông cũng bước ngay sát sau lưng nàng. Vô tình, chiếc cặp trên tay nàng rơi ra một ít giấy tờ, trong vài giây cúi xuống nhặt giúp nàng, ông đã kịp nhìn thấy đó là tấm bằng thạc sĩ ngành kinh tế. Trước khi cánh cửa hai phòng 503 và 505 được mở ra, họ cùng quay lại cười với nhau.
Đứng trước người đẹp mà người đàn ông không cảm thấy rung động thì chắc chắn đó là một gã đàn ông không có "năng lực hành vi", ấy là nói theo thuật ngữ pháp luật, còn dân gian vẫn quen gọi là "thằng điên". Mà ông lại không phải là một thằng điên, càng không muốn trở thành một thằng điên. Thế nên cả đêm ấy ông không tài nào chợp mắt nổi. Đôi chân dài của nàng khác với những đôi "chân cong váy ngắn, lóe xóe tiếng địa phương" mà thỉnh thoảng ông vẫn gặp ở các nhà hàng. Nàng hẳn là một phụ nữ có học, đôi chân đẹp của nàng được che bằng đôi tất mỏng mảnh nhưng kín đáo, mà chắc rằng khi cởi ra, nó còn đáng ngắm hơn rất nhiều.
Buổi sáng, họ lại gặp nhau ở cầu thang máy, cùng xuống tầng 1 ăn sáng. Và kỳ lạ thật! Nàng lại chọn đúng chiếc ghế hôm qua ông đã ngồi, mắt lơ đễnh ngắm hồ nước. 30 phút sau, ông bước ra sảnh, khi chiếc BMW mới coóng đỗ xịch bên cạnh thì phía bên kia, nàng cũng vừa thong thả bước lên con Mẹc bóng lộn. Ra Hà Nội công tác lần này, hẳn là có nhiều điều thú vị đối với ông và nàng chính là một trong những điều thú vị ấy.
Hiếm người phụ nữ nào có cùng sở thích sau khi bơi tối lại nhâm nhi chanh muối và đọc báo tin tức buổi chiều như ông. Sau khi làm một vòng bể, ông khoan khoái nằm dài trên ghế. Nàng bước qua, nhẹ và thơm như cơn gió, vô tình đôi chân thon dài vấp vào chân ông, cả thân hình con gái với bộ đồ hai mảnh đổ ập xuống nửa người ông. Tình huống bất ngờ khiến họ đều lúng túng và cho đến bây giờ, ông vẫn không sao quên được khuôn ngực phập phồng nhức nhối, món tóc mai bết nước hoang dại dưới ánh sáng bàng bạc trông thật ma mị và quyến rũ.
Đẹp như trong phim! Nhưng ông lại vốn ghét phim ảnh nên không bao giờ biết được rằng, gã lái xe được công ty đại diện ngoài Hà Nội giao trọng trách chở ông đích xác là một "diễn viên phụ" và có quan hệ mật thiết với nàng. Chính gã cung cấp số phòng khách sạn, giờ giấc làm việc và những sở thích nho nhỏ của ông cho nàng. Cả đến con Mẹc mới kính coong kia nữa, cũng là do gã nhờ một thằng bạn lái xe đến để "làm chòe". Họ trở nên thân nhau từ hôm ấy và tất nhiên, ông có cơ hội trả hơn 10 triệu tiền thuê phòng trong gần chục ngày cho nàng. Rồi theo đề nghị của ông, nàng rời bỏ "công ty nước ngoài" đang kiếm cả "nghìn đô một tháng" để sang biên chế chính thức công ty đang ăn nên làm ra của ông, công việc của nàng từ ấy cũng vất vả chẳng kém gì sếp, suốt ngày phải tháp tùng ông trong những chuyến công tác và cả những chuyến du lịch nước ngoài nữa.
Ông thấy đời mình như trẻ hơn khi gặp nàng, còn nàng thì lại thường rùng mình mỗi khi nghĩ đến, cái đêm đó, "lão già" mà cứ mặc kệ mình với cái chân đau thì không biết nàng sẽ đào đâu ra hơn chục triệu đồng để trả tiền phòng, mà với 10 cái bằng thạc sỹ cũng khó có cơ hội kiếm việc làm ngon lành và được "sở hữu" một Mạnh Thường Quân đối với một sinh viên mới ra trường như nàng. Thực ra, câu chuyện này kết thúc "có hậu" vì các nhân vật trong chuyện đều cảm thấy mình là người may mắn. Còn ai may mắn hơn ai lại là một câu chuyện khác.
"Cave kể chuyện, con nghiện trình bày", nghe các nàng kể lể hoàn cảnh gia đình, dòng đời xô đẩy để các nàng buộc phải chấp nhận con đường này thì những trái tim đàn ông vốn chai như thép cũng phải vỡ vụn ra như pha lê. Thế nhưng, những người đàn bà này còn có năng khiếu "kể chuyện" hay hơn cave. Họ cũng có kiểu moi tiền lạ đời lắm.
Đàn ông hiếm ai không sĩ gái, không sĩ gái không phải đàn ông mà đã là đàn ông thì không thể không… sĩ gái. Ai cũng biết điều ấy và nàng tự hào vì hiểu được những "đức tính" của đàn ông. Gã si tình của nàng tuy rằng xuất phát điểm chỉ là "đồng nát sắt vụn" nhưng cũng nhờ com cóp mà càng ngày gã càng giàu lên trông thấy. Thế nhưng gã lại thích tình yêu lãng mạn, mỗi ngày đều đặn gửi đến cho nàng một bông hồng, tính ra đến nay phải chục xô hoa nhưng cũng chưa một lần nào được nàng hạ cố nhận lời mời đi ăn tối.
Nàng không có nhiều sở thích hư hỏng như đàn ông, nàng chỉ có một vài sở thích nho nhỏ của chị em phụ nữ thôi, ví như mua sắm chẳng hạn. Thế thôi mà lần nào điện thoại cho nàng, gã cũng phải hỏi: "Em đang ở đâu thế?". Nàng nghe vậy giận lắm, đã biết rồi còn phải hỏi nhiều. Hiệu trang sức Bảo Tín chứ đâu, không thì cửa hàng điện thoại di động to tướng trên phố Điện Biên Phủ, hoặc cùng lắm là cửa hàng thời trang nổi tiếng nhất Hà Nội, (cho dù lúc ấy nàng đang ngủ vùi trong chăn). Một người đẹp từng có giải như nàng thì đến những nơi như thế mới hợp lý chứ, có thế thôi mà cũng không nghĩ ra.
Muốn chiếm được trái tim nàng thì phải hiểu cả những sở thích nho nhỏ của nàng nữa chứ. Biết nàng đang ở đâu rồi mà không thèm mò đến có họa là mặt mo, mà đến rồi lại cứ đứng như thằng dở hơi ở cửa hàng người ta, có mỗi chuyện mở ví ra, rút tiền trả cho nàng mà không làm được thì còn gì là khí phách thằng đàn ông. Cho dù động tác rút tiền có hao tổn sức lực gì đâu mà cũng khá nhiều lần khiến ông toát mồ hôi hột. Nhưng ông yêu cái sự ngây thơ, cái niềm vui trẻ con của nàng mỗi lần nhận được quà ấy. Làm sao mà không yêu được kia chứ, nàng nhân hậu, nàng thánh thiện đến không thể bút mực nào tả xiết .
Nàng chưa có chồng nhưng lại "nuôi con hộ một người bạn mà vì nợ nần đã trốn đi biệt xứ". Đấy là nàng kể chuyện thế, chứ ông nào có biết con nuôi, con đẻ gì đâu. Hoàn cảnh đáng thương như thế thì họa có là gỗ đá mới không rung động, mà ông đâu phải là gỗ đá. Được che chở, bao bọc cho nàng và cả con nàng nữa, ông thấy hoan hỉ lắm, cứ như được làm việc thiện. Cái con bé ấy cũng thật đáng yêu, nó cứ nhằng nhẵng theo "mẹ", tính lại cũng giống hệt "mẹ", trẻ con gì mà chỉ thích xài đồ người lớn, trẻ con gì mà thích xài điện thoại di động, đồ trang sức đắt tiền. Mà con nàng nó lại cứ gọi ông là bố mới chết chứ. Điều ấy khiến một thằng đàn ông chưa được làm bố như gã xúc động lắm. Nhưng ông có biết đâu rằng, người đàn ông nào là bạn mẹ nó cũng được nó gọi là bố như vậy đấy.
(theo NS)