Chào các bạn, các bạn đã bao giờ thắc mắc về cách dùng của 2 từ "Truyện" và "Chuyện" chưa?
Tôi dám chắc rằng trong số chúng ta sẽ có người nhầm lẫn.
Các cụ ta có câu: "Phong ba bão táp, ko bằng ngữ pháp VN", quả ko sai.
Hãy cùng xem xét và bình luận để hiểu hơn về tieng Việt và ngữ cảnh nhé! :dance2:
Muốn phân biệt khi nào dùng truyện, khi nào dùng chuyện, ta có 3 mẹo sau đây nếu áp dụng có thể cho kết quả đúng đến 99%:
1) Mẹo thứ nhất
- Truyện là một "truyện" có mở đầu, có kết thúc, và các tình tiết trong đó được sắp đặt một cách kỹ lưỡng để bổ túc cho nhau. Dựa vào đó có thể xếp chúng vào những thể loại khác nhau. Thí dụ: truyện dài, truyện ngắn, truyện cổ tích, truyện thần thoại, truyện ngụ ngôn, truyện Kiều, quyển truyện.
- Chuyện là một "chuyện" không cần có đầu có đuôi và các chi tiết trong chuyện không cần phải liên kết chặt chẽ. Thí dụ: chuyện vớ vẩn, chuyện phiếm, chuyện cười.
2) Mẹo thứ hai
- Truyện liên quan đến mắt như đọc, xem, viết (không có mắt khó viết lắm ;-)).
- Chuyện liên hệ đến tai và miệng như kể, nói, nghe.
Vì vậy, người ta thường "đọc truyện", "sáng tác truyện"; nhưng lại "kể chuyện", "nghe chuyện".
3) Mẹo thứ ba
- Truyện là những gì cụ thể, xác định
- Chuyện là những gì chung chung, trừu tượng
Ví dụ, quyển truyện là một vật cụ thể, ta có thể thấy, sờ, cầm được nó, có thể bằng cách này hay cách khác cân đo đong đếm được, chẳng hạn biết nó nặng bao nhiêu, có bao nhiêu trang.
Còn chuyện buồn là một khái niệm chung chung trừu tượng, ta không thể thấy, sờ, cầm hay cân đo đong đếm gì được nó.
(Nguồn: tusachthanhnien.com)
Tôi dám chắc rằng trong số chúng ta sẽ có người nhầm lẫn.
Các cụ ta có câu: "Phong ba bão táp, ko bằng ngữ pháp VN", quả ko sai.
Hãy cùng xem xét và bình luận để hiểu hơn về tieng Việt và ngữ cảnh nhé! :dance2:
Muốn phân biệt khi nào dùng truyện, khi nào dùng chuyện, ta có 3 mẹo sau đây nếu áp dụng có thể cho kết quả đúng đến 99%:
1) Mẹo thứ nhất
- Truyện là một "truyện" có mở đầu, có kết thúc, và các tình tiết trong đó được sắp đặt một cách kỹ lưỡng để bổ túc cho nhau. Dựa vào đó có thể xếp chúng vào những thể loại khác nhau. Thí dụ: truyện dài, truyện ngắn, truyện cổ tích, truyện thần thoại, truyện ngụ ngôn, truyện Kiều, quyển truyện.
- Chuyện là một "chuyện" không cần có đầu có đuôi và các chi tiết trong chuyện không cần phải liên kết chặt chẽ. Thí dụ: chuyện vớ vẩn, chuyện phiếm, chuyện cười.
2) Mẹo thứ hai
- Truyện liên quan đến mắt như đọc, xem, viết (không có mắt khó viết lắm ;-)).
- Chuyện liên hệ đến tai và miệng như kể, nói, nghe.
Vì vậy, người ta thường "đọc truyện", "sáng tác truyện"; nhưng lại "kể chuyện", "nghe chuyện".
3) Mẹo thứ ba
- Truyện là những gì cụ thể, xác định
- Chuyện là những gì chung chung, trừu tượng
Ví dụ, quyển truyện là một vật cụ thể, ta có thể thấy, sờ, cầm được nó, có thể bằng cách này hay cách khác cân đo đong đếm được, chẳng hạn biết nó nặng bao nhiêu, có bao nhiêu trang.
Còn chuyện buồn là một khái niệm chung chung trừu tượng, ta không thể thấy, sờ, cầm hay cân đo đong đếm gì được nó.
(Nguồn: tusachthanhnien.com)
Sửa lần cuối: