Tối lang thang từ chân cầu vượt Ngã Tư Sở về nhà. Bất chợt ngó thấy những chùm Dâu Da Xoan chín mọng. Bây giờ đâu phải mùa Dâu Da Xoan nhỉ? Tự dưng muốn viết một cái gì đó.
Đã lâu rồi không thấy anh viết bài gì nhỉ? Anh vẫn viết nhưng chỉ có điều anh không còn đăng như trước kia mà thôi. Anh thấy lòng mình trùng xuống, không còn cảm hứng để đăng nữa rồi. Anh chỉ để nó trong nhật ký của mình, và như em biết đấy, chỉ những người quen là đọc được. Anh không muốn trải lòng mình ra như trước kia nữa.
Hôm nay là ngoại lệ. Tôi sẽ đăng như trước kia từng làm. Bởi tự dưng trong thâm tâm tôi muốn viết. Chùm Dâu Da Xoan gợi cho tôi kỷ niệm. Mà giờ đây tôi có quá nhiều kỷ niệm để nhớ và để nuối tiếc.
Tiệc liên hoan có vui mấy, cũng có lúc phải tàn canh. Tôi luôn biết điều đó, nhưng sao tôi vẫn nuối tiếc cái giây phút tan cuộc. Tôi chỉ mơ cuộc vui sẽ kéo dài mãi mãi...
Mùa Đông với Cây bàng trụi lá. Cây Bàng này gắn với Ngã Tư Sở lâu thật lâu. Nhà tôi nằm ở hướng tây, suốt từ 9,10 giờ sáng cho đến 4,5 giờ chiều, ánh nắng mặt trời luôn chiếu hất vào trong nhà, khó chịu lắm.
Năm 1986, Đường Nguyễn Trãi mở rộng, trục đường chẳng có bóng cây xanh. Chỉ duy nhất cây Bàng chếch cửa nhà tôi là xanh bóng. Còn lại vài cây khác vẫn đang thời kỳ thanh xuân. Tôi còn nhớ mỗi buổi chiều khi nắng tắt, vẫn thường dùng dép để ném cho trái bàng rụng xuống...
Cây bàng còn đó cằn cỗi già nua, còn tôi giờ đã thành xa lạ. Tôi ở ngay trước cửa nhà mình mà chẳng ai còn nhớ. Tôi đi xa quá lâu rồi.
Tôi đi bộ thêm một đoạn đường nữa. Tôi thấy bóng cây Dâu Da, ngày xưa làm gì có nhỉ? Suốt dọc đường Ngã Tư Sở vào đến Khương Trung, ngày xưa chẳng có bóng dáng cái cây nào. Hai bên đường lụp xụp những mái nhà tranh, không cây cối và không đèn đóm.
Những chùm Dâu Da chín đỏ đang dần héo quắt. Mùa này đáng lý ra làm gì có quả. Tôi nhớ nó chỉ có quả mùa hè thôi mà. Chùm dâu da gợi nhớ cho tôi cái thủa học trò, sáng đánh vòng, đánh bi đánh đáo, trưa hái vội dúm lá me, lá dâu da, vài dái mít, tối xúm lại chấm chấm hạt muối chát vừa ăn vừa kể cho nhau nghe những câu truyện dân gian.
Dâu Da Xoan ngày đó chẳng bao giờ kịp chín. Mới trổ bông, mới kết trái đã bị đám con nít chúng tôi hái xuống chia nhau ăn, rồi xuýt xoa chát xít. Chẳng bao giờ thấy người ta bán Dâu Da Xoan ngoài chợ. Thứ quả này có lẽ chỉ dành riêng cho trẻ con mà thôi.
Ngày xưa giờ đã thành kỷ niệm. Mà hình như quá khứ chẳng bao giờ lặp lại ở tương lai. Ngày xưa, có bao giờ quả bàng rụng lăn lóc ngoài đường như bây giờ đâu? Ngày xưa chỉ tồn tại 2 nửa hạt bàng bị chặt làm đôi và được moi hết nhân bên trong. Dâu Da chẳng bao giờ kịp chín đỏ trên cây như giờ. Chỉ hơi ương ương vàng là đã bị hái xuống.
Bây giờ chùm dâu da còn đó. Nó chín đỏ rồi dần dần héo quắt. Nó ra quả từ mùa hè, giờ đã là mùa đông. Không ai thèm hái chúng xuống như trước kia nữa.
Trẻ con bây giờ chắc chẳng biết Lá Me, Búp Ổi, Dái Mít và Lá Dâu Da Xoan. Ngày xưa những thứ đó là quà thiên nhiên dành tặng cho lũ trẻ con luôn thèm thuồng trong khâu ăn uống.
Tôi nhớ kỷ niệm. Có nhiều kỷ niệm còn mới ở hôm qua thôi. Mà hôm nay vĩnh viễn chẳng bao giờ còn lặp lại. Huống chi chùm dâu da xoan hơn 20 năm về trước.
Chùm dâu da xoan chín đỏ đang dần chuyển qua màu đen thẫm. Chắc chắn nó cũng nuối tiếc một thời giống như tôi.
Trẻ con bây giờ đâu thèm để ý đến những thứ tầm thường như vậy nữa. Nho Úc, Táo Mỹ, Cherry Niu Di Lân, thừa mứa chẳng thèm động, đừng nói những thứ tầm thường như chùm dâu da hay trái bàng mùa đông cằn cỗi.
Tôi giật mình khi liên tưởng tới nhiều thứ khác. Ai cũng vội vàng hướng về phía trước. Ngày hôm qua vĩnh viễn là hôm qua. Họ đạp qua chẳng hề ngoái đầu nhìn lại. Thi thoảng gặp nhau cũng chỉ hồi tưởng lại chút ít, sau đó lãng quên ngay.
Tôi ngày ngày nhìn thấy người ta trên Yahoo Messenger, có thể người ta để chế độ ẩn, nhưng tôi vẫn biết họ còn ở đó. Chỉ có điều tôi thấy họ và tôi thấy chính tôi giống như chùm dâu da xoan chín đen kia. Chỉ là quá khứ mà thôi. Tôi thèm được hái chùm dâu da đó xuống để ăn nhưng tôi không thể. Tôi hái xuống tức là tôi lạc lõng giữa đời thường. Giây phút này đâu còn ai ăn dâu da xoan nữa. Người ta để mặc cho nó chín vàng, chín đó rồi héo đen đi...
Tôi đi bộ hết con đường để về nhà. Tôi ngồi xuống, tôi viết và tôi lại đăng nó rộng rãi giống như trước kia tôi từng làm. Chỉ có điều tôi không thể nào xoay ngược được thời gian. Những gì qua đi không trở lại bao giờ....
Đã lâu rồi không thấy anh viết bài gì nhỉ? Anh vẫn viết nhưng chỉ có điều anh không còn đăng như trước kia mà thôi. Anh thấy lòng mình trùng xuống, không còn cảm hứng để đăng nữa rồi. Anh chỉ để nó trong nhật ký của mình, và như em biết đấy, chỉ những người quen là đọc được. Anh không muốn trải lòng mình ra như trước kia nữa.
Hôm nay là ngoại lệ. Tôi sẽ đăng như trước kia từng làm. Bởi tự dưng trong thâm tâm tôi muốn viết. Chùm Dâu Da Xoan gợi cho tôi kỷ niệm. Mà giờ đây tôi có quá nhiều kỷ niệm để nhớ và để nuối tiếc.
Tiệc liên hoan có vui mấy, cũng có lúc phải tàn canh. Tôi luôn biết điều đó, nhưng sao tôi vẫn nuối tiếc cái giây phút tan cuộc. Tôi chỉ mơ cuộc vui sẽ kéo dài mãi mãi...
Mùa Đông với Cây bàng trụi lá. Cây Bàng này gắn với Ngã Tư Sở lâu thật lâu. Nhà tôi nằm ở hướng tây, suốt từ 9,10 giờ sáng cho đến 4,5 giờ chiều, ánh nắng mặt trời luôn chiếu hất vào trong nhà, khó chịu lắm.
Năm 1986, Đường Nguyễn Trãi mở rộng, trục đường chẳng có bóng cây xanh. Chỉ duy nhất cây Bàng chếch cửa nhà tôi là xanh bóng. Còn lại vài cây khác vẫn đang thời kỳ thanh xuân. Tôi còn nhớ mỗi buổi chiều khi nắng tắt, vẫn thường dùng dép để ném cho trái bàng rụng xuống...
Cây bàng còn đó cằn cỗi già nua, còn tôi giờ đã thành xa lạ. Tôi ở ngay trước cửa nhà mình mà chẳng ai còn nhớ. Tôi đi xa quá lâu rồi.
Tôi đi bộ thêm một đoạn đường nữa. Tôi thấy bóng cây Dâu Da, ngày xưa làm gì có nhỉ? Suốt dọc đường Ngã Tư Sở vào đến Khương Trung, ngày xưa chẳng có bóng dáng cái cây nào. Hai bên đường lụp xụp những mái nhà tranh, không cây cối và không đèn đóm.
Những chùm Dâu Da chín đỏ đang dần héo quắt. Mùa này đáng lý ra làm gì có quả. Tôi nhớ nó chỉ có quả mùa hè thôi mà. Chùm dâu da gợi nhớ cho tôi cái thủa học trò, sáng đánh vòng, đánh bi đánh đáo, trưa hái vội dúm lá me, lá dâu da, vài dái mít, tối xúm lại chấm chấm hạt muối chát vừa ăn vừa kể cho nhau nghe những câu truyện dân gian.
Dâu Da Xoan ngày đó chẳng bao giờ kịp chín. Mới trổ bông, mới kết trái đã bị đám con nít chúng tôi hái xuống chia nhau ăn, rồi xuýt xoa chát xít. Chẳng bao giờ thấy người ta bán Dâu Da Xoan ngoài chợ. Thứ quả này có lẽ chỉ dành riêng cho trẻ con mà thôi.
Ngày xưa giờ đã thành kỷ niệm. Mà hình như quá khứ chẳng bao giờ lặp lại ở tương lai. Ngày xưa, có bao giờ quả bàng rụng lăn lóc ngoài đường như bây giờ đâu? Ngày xưa chỉ tồn tại 2 nửa hạt bàng bị chặt làm đôi và được moi hết nhân bên trong. Dâu Da chẳng bao giờ kịp chín đỏ trên cây như giờ. Chỉ hơi ương ương vàng là đã bị hái xuống.
Bây giờ chùm dâu da còn đó. Nó chín đỏ rồi dần dần héo quắt. Nó ra quả từ mùa hè, giờ đã là mùa đông. Không ai thèm hái chúng xuống như trước kia nữa.
Trẻ con bây giờ chắc chẳng biết Lá Me, Búp Ổi, Dái Mít và Lá Dâu Da Xoan. Ngày xưa những thứ đó là quà thiên nhiên dành tặng cho lũ trẻ con luôn thèm thuồng trong khâu ăn uống.
Tôi nhớ kỷ niệm. Có nhiều kỷ niệm còn mới ở hôm qua thôi. Mà hôm nay vĩnh viễn chẳng bao giờ còn lặp lại. Huống chi chùm dâu da xoan hơn 20 năm về trước.
Chùm dâu da xoan chín đỏ đang dần chuyển qua màu đen thẫm. Chắc chắn nó cũng nuối tiếc một thời giống như tôi.
Trẻ con bây giờ đâu thèm để ý đến những thứ tầm thường như vậy nữa. Nho Úc, Táo Mỹ, Cherry Niu Di Lân, thừa mứa chẳng thèm động, đừng nói những thứ tầm thường như chùm dâu da hay trái bàng mùa đông cằn cỗi.
Tôi giật mình khi liên tưởng tới nhiều thứ khác. Ai cũng vội vàng hướng về phía trước. Ngày hôm qua vĩnh viễn là hôm qua. Họ đạp qua chẳng hề ngoái đầu nhìn lại. Thi thoảng gặp nhau cũng chỉ hồi tưởng lại chút ít, sau đó lãng quên ngay.
Tôi ngày ngày nhìn thấy người ta trên Yahoo Messenger, có thể người ta để chế độ ẩn, nhưng tôi vẫn biết họ còn ở đó. Chỉ có điều tôi thấy họ và tôi thấy chính tôi giống như chùm dâu da xoan chín đen kia. Chỉ là quá khứ mà thôi. Tôi thèm được hái chùm dâu da đó xuống để ăn nhưng tôi không thể. Tôi hái xuống tức là tôi lạc lõng giữa đời thường. Giây phút này đâu còn ai ăn dâu da xoan nữa. Người ta để mặc cho nó chín vàng, chín đó rồi héo đen đi...
Tôi đi bộ hết con đường để về nhà. Tôi ngồi xuống, tôi viết và tôi lại đăng nó rộng rãi giống như trước kia tôi từng làm. Chỉ có điều tôi không thể nào xoay ngược được thời gian. Những gì qua đi không trở lại bao giờ....