S
Bạn có thường xuyên ăn tối một mình không ?
- Có !
-Vì sao ?
-Ðộc thân !
- Thế có chán không ? Có sợ không?
- ...
Chán ư ? Dĩ nhiên là có chứ. Còn sợ ? Sao lại phải sợ ?...
Xòe tay ra đếm, giật mình khi thấy tám năm trôi vèo như một cú phóng xe phân khối lớn trên đường cao tốc. Tám năm ngụ cư ở thành phố sôi động và nhao nhác này, cuống cuồng với vòng quay làm việc - học hành - làm việc; mấy năm đầu ngơ ngác và trầm lặng, mấy năm sau lại sôi động một cách hoảng hốt ; cũng có lúc vơ vẩn buồn, nhưng thường thì chẳng được mấy thời gian rỗi mà buồn,vì lúc nào cũng tất bật ! Tám năm tất bật - tám năm độc thân - và tám năm ăn tối một mình !
Ðấy là nói theo kiểu ''lý thuyết'' thôi, chứ thật ra cũng có khi ăn tối với bạn bè, nhưng chỉ thỉnh thoảng...
... Thỉnh thoảng, một đứa đang giận (hoặc bị giận) tình nhân, bấm số và gọi : ''Ði ăn với mình nhé !''. Tiếng ''mình'' dù được phát ra bởi ''đứa nam'' hay ''đứa nữ'' cũng cứ nghe ngọt lịm như nhau, ai lại không đi ? Nhưng đi rồi mới biết, có khi chẳng ăn được mấy, vì bận rút khăn giấy cho ''đứa nữ'' lau nước mắt. Chao, hai mươi bảy tuổi mà nước mắt vẫn còn nhiều quá kể - nhiều đến nỗi có cảm giác nước mắt không quý nữa ! Ðang ăn mà nghe khóc ăn cũng chẳng ngon, dù là được mời. Xong thì chui vào cà phê. Quán sang, nhạc cũng sang (Sao lại không sang ? Ði làm có tiền rồi, ai lại vào mấy quán tẹp nhẹp, bạn bè biết được cười khỉnh vào mặt. Vả lại cũng thích thế, cho bõ những ngày sinh viên lê la vỉa hè), vậy mà có thưởng thức được gì đâu, chỉ toàn nghe kể lể. Con gái kể lể thì dài lắm, lại toàn là chuyện vặt. Người ngoài cuộc nghe sao thấy buồn cười, thấy thật ngốc nghếch, nhưng người trong cuộc thì đang khổ tâm, thế nên nói một lúc lại khóc, cứ thế, cứ thế... Ðến khi có cô váy ngắn đồng phục đến nhắc : ''Anh chị thông cảm...'', lúc đó mới ngẩng lên thì nhạc đã im, người đã vắng, à thì ra quán đã hết giờ. Ðành đứng dậy ra về. Chuyện chưa kết thúc, nhưng tâm sự đã vơi quá nửa, đành phải về thôi ! Trên đường về, gió khuya lành lạnh, đèn lại vàng lên một cách tình tứ. Nhìn quanh thấy toàn tình nhân chở nhau, chỉ có xe là khác nhãn hiệu còn người ngồi thì cứ cùng một kiểu. Kiểu cô ngồi sau giúi mặt vào lưng cậu ngồi trước, chỉ khoe ra vòng tay siết chặt, thế nên cũng không biết được nhan sắc cô nào được mấy điểm. Nhìn lại mình thì... Ðang chở một cô gái mà gió vẫn được dịp len qua kẽ hở giữa hai người. Bỗng dưng thấy chạnh lòng và cô đơn quá đỗi. Thấy trong mấy tiếng đồng hồ đi chơi mình chỉ là cái thùng rác để người ta trút. Về đến nhà người cứ phạc ra, bải hoải. Nhưng ngẫm lại thấy mình thật ích kỷ. Bạn bè với nhau, có tin cậy nhau thì mới tìm đến chứ ? Dù sao vẫn là một tối được (hay bị) đi ''ăn tối hai mình''.
Nhưng ''đứa nam'' thì khác : nói ít thôi, nhưng nhậu nhiều ! Mỗi lần được dịp ''ăn tối'' là bí tỉ, là quên mất đường về. Sáng ra thức dậy ở một căn phòng khác, đánh răng bằng cái bàn chải khác, thậm chí phải mặc cái quần lót khác (?), thảng hoặc còn dùng chewingum thay cho việc đánh răng để kịp giờ đến sở làm, trên đường đi tranh thủ ngủ gật khi kẹt xe hoặc đèn đỏ. Suốt buổi sáng hôm đó mặt mày nhầu nhĩ, mắt lờ đờ và sẵn sàng quát một tràng chửi tục vào... cái máy vi tính khi nó bị đứng bất chợt (Tất nhiên là chửi thầm, nếu không đứa ''đồng nghiệp nữ'' kế bên nghe được thì chết). Hễ nhác thấy sếp thoáng qua là lập tức ngồi ngay lại, tay chụp vội con chuột nhấp nhấp lia lịa và mặt cắm sát vào màn hình như đang lên cơn ''động não'' . Rốt cuộc cũng xong tám tiếng vàng ngọc. Chuông gõ kính coong, khoác chéo qua vai cái túi bẩn không biết vì màu hay vì bụi, lạng lách qua tổng cộng chín ngã tư, chịu ít nhất một lần tiếng chửi thề vì cán phải chân đứa đi cạnh khi dừng đèn đỏ, để đến cái lớp Anh văn đàm thoại ''thoại hoài vẫn bị loại'' ở các cuộc thi lấy bằng ngay sau đó mấy tháng. Nhưng công bằng mà nói thì rõ ràng là có tiến bộ, bằng chứng là sau hai năm gà gật trong mấy trung tâm ngoại ngữ kiểu có ''đào'' mà không thể ''tạo'', bây giờ đã có vẻ tự tin hơn khi đọc mục quảng cáo "tuyển nhân viên'' của các công ty nước ngoài. Ðến khoảng hơn tám giờ thì nháo nhào ra bãi gửi xe, sải chân càng nhanh càng tốt nếu không sợ bị chen lấn có khi xe bị gãy cả vè. Sau đó, nhẩn nha trên đường đi về, đảo mắt liếc dọc hai bên phố xem hiệu ăn nào bắt mắt, điều này phụ thuộc hoàn toàn vào cảm hứng bất chợt, rồi ghé vào ăn tối. ăn tối một mình!
- Có !
-Vì sao ?
-Ðộc thân !
- Thế có chán không ? Có sợ không?
- ...
Chán ư ? Dĩ nhiên là có chứ. Còn sợ ? Sao lại phải sợ ?...
Xòe tay ra đếm, giật mình khi thấy tám năm trôi vèo như một cú phóng xe phân khối lớn trên đường cao tốc. Tám năm ngụ cư ở thành phố sôi động và nhao nhác này, cuống cuồng với vòng quay làm việc - học hành - làm việc; mấy năm đầu ngơ ngác và trầm lặng, mấy năm sau lại sôi động một cách hoảng hốt ; cũng có lúc vơ vẩn buồn, nhưng thường thì chẳng được mấy thời gian rỗi mà buồn,vì lúc nào cũng tất bật ! Tám năm tất bật - tám năm độc thân - và tám năm ăn tối một mình !
Ðấy là nói theo kiểu ''lý thuyết'' thôi, chứ thật ra cũng có khi ăn tối với bạn bè, nhưng chỉ thỉnh thoảng...
... Thỉnh thoảng, một đứa đang giận (hoặc bị giận) tình nhân, bấm số và gọi : ''Ði ăn với mình nhé !''. Tiếng ''mình'' dù được phát ra bởi ''đứa nam'' hay ''đứa nữ'' cũng cứ nghe ngọt lịm như nhau, ai lại không đi ? Nhưng đi rồi mới biết, có khi chẳng ăn được mấy, vì bận rút khăn giấy cho ''đứa nữ'' lau nước mắt. Chao, hai mươi bảy tuổi mà nước mắt vẫn còn nhiều quá kể - nhiều đến nỗi có cảm giác nước mắt không quý nữa ! Ðang ăn mà nghe khóc ăn cũng chẳng ngon, dù là được mời. Xong thì chui vào cà phê. Quán sang, nhạc cũng sang (Sao lại không sang ? Ði làm có tiền rồi, ai lại vào mấy quán tẹp nhẹp, bạn bè biết được cười khỉnh vào mặt. Vả lại cũng thích thế, cho bõ những ngày sinh viên lê la vỉa hè), vậy mà có thưởng thức được gì đâu, chỉ toàn nghe kể lể. Con gái kể lể thì dài lắm, lại toàn là chuyện vặt. Người ngoài cuộc nghe sao thấy buồn cười, thấy thật ngốc nghếch, nhưng người trong cuộc thì đang khổ tâm, thế nên nói một lúc lại khóc, cứ thế, cứ thế... Ðến khi có cô váy ngắn đồng phục đến nhắc : ''Anh chị thông cảm...'', lúc đó mới ngẩng lên thì nhạc đã im, người đã vắng, à thì ra quán đã hết giờ. Ðành đứng dậy ra về. Chuyện chưa kết thúc, nhưng tâm sự đã vơi quá nửa, đành phải về thôi ! Trên đường về, gió khuya lành lạnh, đèn lại vàng lên một cách tình tứ. Nhìn quanh thấy toàn tình nhân chở nhau, chỉ có xe là khác nhãn hiệu còn người ngồi thì cứ cùng một kiểu. Kiểu cô ngồi sau giúi mặt vào lưng cậu ngồi trước, chỉ khoe ra vòng tay siết chặt, thế nên cũng không biết được nhan sắc cô nào được mấy điểm. Nhìn lại mình thì... Ðang chở một cô gái mà gió vẫn được dịp len qua kẽ hở giữa hai người. Bỗng dưng thấy chạnh lòng và cô đơn quá đỗi. Thấy trong mấy tiếng đồng hồ đi chơi mình chỉ là cái thùng rác để người ta trút. Về đến nhà người cứ phạc ra, bải hoải. Nhưng ngẫm lại thấy mình thật ích kỷ. Bạn bè với nhau, có tin cậy nhau thì mới tìm đến chứ ? Dù sao vẫn là một tối được (hay bị) đi ''ăn tối hai mình''.
Nhưng ''đứa nam'' thì khác : nói ít thôi, nhưng nhậu nhiều ! Mỗi lần được dịp ''ăn tối'' là bí tỉ, là quên mất đường về. Sáng ra thức dậy ở một căn phòng khác, đánh răng bằng cái bàn chải khác, thậm chí phải mặc cái quần lót khác (?), thảng hoặc còn dùng chewingum thay cho việc đánh răng để kịp giờ đến sở làm, trên đường đi tranh thủ ngủ gật khi kẹt xe hoặc đèn đỏ. Suốt buổi sáng hôm đó mặt mày nhầu nhĩ, mắt lờ đờ và sẵn sàng quát một tràng chửi tục vào... cái máy vi tính khi nó bị đứng bất chợt (Tất nhiên là chửi thầm, nếu không đứa ''đồng nghiệp nữ'' kế bên nghe được thì chết). Hễ nhác thấy sếp thoáng qua là lập tức ngồi ngay lại, tay chụp vội con chuột nhấp nhấp lia lịa và mặt cắm sát vào màn hình như đang lên cơn ''động não'' . Rốt cuộc cũng xong tám tiếng vàng ngọc. Chuông gõ kính coong, khoác chéo qua vai cái túi bẩn không biết vì màu hay vì bụi, lạng lách qua tổng cộng chín ngã tư, chịu ít nhất một lần tiếng chửi thề vì cán phải chân đứa đi cạnh khi dừng đèn đỏ, để đến cái lớp Anh văn đàm thoại ''thoại hoài vẫn bị loại'' ở các cuộc thi lấy bằng ngay sau đó mấy tháng. Nhưng công bằng mà nói thì rõ ràng là có tiến bộ, bằng chứng là sau hai năm gà gật trong mấy trung tâm ngoại ngữ kiểu có ''đào'' mà không thể ''tạo'', bây giờ đã có vẻ tự tin hơn khi đọc mục quảng cáo "tuyển nhân viên'' của các công ty nước ngoài. Ðến khoảng hơn tám giờ thì nháo nhào ra bãi gửi xe, sải chân càng nhanh càng tốt nếu không sợ bị chen lấn có khi xe bị gãy cả vè. Sau đó, nhẩn nha trên đường đi về, đảo mắt liếc dọc hai bên phố xem hiệu ăn nào bắt mắt, điều này phụ thuộc hoàn toàn vào cảm hứng bất chợt, rồi ghé vào ăn tối. ăn tối một mình!