Trung Tâm Kinh Doanh Rắc Rối

  • Thread starter TraiNgheo87
  • Ngày gửi
ngocpt

ngocpt

Đóng cửa đi tu
5/3/08
139
1
18
Bách khoa
hix, sợ qué
nhớ quê quá
về thăm quê
2 cô cháu nhà này đúng là :định hại ng hử,Ngọc-Luyên
Đi đâu mà hổng lấy chồng
Người ta lấy hết chổng mông kêu giời?


này này nói cho mà biết nhá, người ta hiền đừng được đà lấn tới.
Lấy hay không mặc ng ta sao phải xoắn, ngứa à :004::angel::yo yo (36):
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
T

TraiNgheo87

Guest
Đừng lạnh lùng với t/y.Sự lạnh lùng có thể khiến cho t/y bị nguội lạnh,rùi chết đi.\
anh có lòng tốt nhắc 2 cô cháu thui....hahaha
 
ngocpt

ngocpt

Đóng cửa đi tu
5/3/08
139
1
18
Bách khoa
Đừng lạnh lùng với t/y.Sự lạnh lùng có thể khiến cho t/y bị nguội lạnh,rùi chết đi.\
anh có lòng tốt nhắc 2 cô cháu thui....hahaha
ui cảm ơn cái lòng thơm dạ thúi của anh nhá :004:
 
T

TraiNgheo87

Guest
toàn đe đánh ng thế kia ai chả sợ


bác sĩ hỏi cô y tá
-hôm nay chúng ta có những ca nào
-thưa bác sĩ có 2 ca nhẹ và 1 ca nặng
nhẹ là 1ng bị tai nạn oto,1ng tai nạn sản suất
nặng là 1 ông chồng ko chịu rửa bát.
 
B

beoxinhtb

Guest
12/7/10
0
0
0
37
thai thuy-thai binh
toàn đe đánh ng thế kia ai chả sợ


bác sĩ hỏi cô y tá
-hôm nay chúng ta có những ca nào
-thưa bác sĩ có 2 ca nhẹ và 1 ca nặng
nhẹ là 1ng bị tai nạn oto,1ng tai nạn sản suất
nặng là 1 ông chồng ko chịu rửa bát.

tại baoxinhtb quý anh traingheo87 lên thế thui mà:015:
 
ngocpt

ngocpt

Đóng cửa đi tu
5/3/08
139
1
18
Bách khoa
There are currently 2 users browsing this thread. (2 members and 0 guests)
hóng hớt gì anh biên, chém đê
bác sĩ hỏi cô y tá
-hôm nay chúng ta có những ca nào
-thưa bác sĩ có 2 ca nhẹ và 1 ca nặng
nhẹ là 1ng bị tai nạn oto,1ng tai nạn sản suất
nặng là 1 ông chồng ko chịu rửa bát.
quả này k biết ku tài vỡ mồm hay què cằng nhể ẹc ẹc
 
T

TraiNgheo87

Guest
Yêu nhau cởi áo cho nhau
Xong rùi mặc lại bt đâu mà lần
anh kin lắm luyên à
 
T

TraiNgheo87

Guest
anh cóa ăn tiết đâu mà sợ sặc.mà sao dạo này hay vào web thế pe.

Hôm nay là ngày cưới của Monica và Tom. Họ quyết định làm lễ sau một thời gian dài yêu nhau. Khi tiệc cưới vừa kết thúc, mẹ Monica đưa cho con gái cuốn sổ tiết kiệm 1000 đô la. Bà nói:



“Monica yêu quí, con hãy cầm cuốn sổ này và giữ gìn nó như một cuốn hồi kí ghi lại những khoảng khắc tuyệt vời trong cuộc sống của mình. Mỗi khi các con cùng đón nhận một niềm vui hoặc khoảnh khắc hạnh phúc, hãy gửi một số tiền vào tài khoản và ghi chú bên cạnh đó. Kỉ niệm càng đáng nhớ, các con càng gửi nhiều tiền hơn.



Hôm nay mẹ đã gửi số tiền đầu tiên vào cuốn sổ đó để kỉ niệm cho ngày đặc biệt này. Con hãy bảo Tom làm như vậy. Chỉ khi thời gian qua đi, các con sẽ biết được mình đã hạnh phúc như thế nào”.



Khi trở về nhà, Monica hào hứng kể cho Tom nghe về lời dặn dò của mẹ. Họ cho rằng đó quả là một ý tưởng tuyệt vời.



Thời gian qua đi, Monica và Tom đều thường xuyên gửi tiền vào tài khoản vào mỗi dịp đặc biệt diễn ra trong cuộc sống của họ.



* Ngày 7/2: Gửi 100 đô - Nhân dịp sinh nhật Tom sau ngày cưới.

* Ngày 1/3: Gửi 300 đô - Mừng Monica được tăng lương.

* Ngày 20/3: Gửi 200 đô - Kỉ niệm chuyến du lịch của hai vợ chồng tại Bali.

* Ngày15/4: Gửi 2000 đô - Monica đã mang thai

* Ngày 1/6: Gửi 1000 đô -Tom mới được thăng chức.



Và cứ thế, khi năm tháng qua đi, tình cảm giữa Monica và Tom không còn như trước. Họ bắt đầu nảy sinh những xung đột, cãi cọ vì những điều nhỏ nhặt. Cuộc sống gia đình trở nên tồi tệ. Họ không thể nói chuyện và chia sẻ được nữa. Họ cảm thấy hối hận vì mình đã lấy phải một người hoàn toàn không phù hợp. Tình yêu dần dần trở nên mỏng manh hơn bao giờ hết.



Một ngày nọ, Monica nức nở tâm sự với mẹ:



- Mẹ, chúng con không thể chịu đựng nhau hơn được nữa và sẽ quyết định ly dị. Con thấy hối hận vì đã cưới người đàn ông đó làm chồng.



- Con hãy làm những điều con muốn nếu cảm thấy thực sự không thể duy trì được cuộc hôn nhân này. Nhưng trước khi các con ly dị, hãy làm điều này trước đã. Con nhớ cuốn sổ tiết kiệm mẹ đã đưa cho con trong ngày cưới chứ? Con hãy rút toàn bộ số tiền đó ra và tiêu hết.



Trên đường về, Monica nghĩ về điều mẹ nói. Cô lái xe đến ngân hàng và rút toàn bộ tiền trong tài khoản. Trong khi chờ đợi, cô mở cuốn sổ ghi chép ra đọc. Bỗng nhiên, cảm xúc về quãng thời gian hạnh phúc chợt ùa về. Monica nhìn vào từng nét chữ quen thuộc mà cô đã hạnh phúc biết bao khi được viết vào đó. Mắt cô bỗng ướt nhoè. Có cái gì đó đè nặng trong lòng, cô quyết định rời khỏi ngân hàng để về nhà.



Monica đưa cuốn sổ tiết kiệm cho Tom và đề nghị anh hãy tiêu hết tiền trong tài khoản trước khi họ li dị.



Ngày hôm sau, Tom đưa lại cuốn sổ cho Monica. Cô bất ngờ nhận ra có một số tiền mới được chuyển vào cuốn sổ tiết kiệm kèm theo một dòng ghi chép: “Hôm nay là ngày anh nhận ra rằng mình đã yêu em biết bao trong suốt quãng thời gian chung sống. Em là người đã mang hạnh phúc đến cho anh”. Họ cùng ôm nhau khóc.



Cuốn sổ đến giờ vẫn còn, chưa mất đi đồng nào. Chúng ta không hề biết rút cuộc họ đã tiết kiệm được bao nhiêu, nhưng chính số tiền đó giúp họ nhận ra được giá trị của niềm hạnh phúc đã trải qua trong cuộc sống
.
 
ngocpt

ngocpt

Đóng cửa đi tu
5/3/08
139
1
18
Bách khoa
Nhiều lúc tự hỏi có phải KU Tài lên núi nhìêu quá nên bạo bệnh rồi không keke
 
T

TraiNgheo87

Guest
Nhiều lúc tự hỏi có phải KU Tài lên núi nhìêu quá nên bạo bệnh rồi không keke

có lẽ lên núi nhìu, ko dc gặp em Ngố nên thế, seo nhớ em thế ko bt.hahaha
 
ngocpt

ngocpt

Đóng cửa đi tu
5/3/08
139
1
18
Bách khoa
có lẽ lên núi nhìu, ko dc gặp em Ngố nên thế, seo nhớ em thế ko bt.hahaha
em hử, lại muốn ăn đòn đấy
chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, chưa thấy bụng phệ chưa béo phì à
 
ngocpt

ngocpt

Đóng cửa đi tu
5/3/08
139
1
18
Bách khoa
Nhà mình ơi...! anh KU Tài OTT òi..đi thăm nhanh kẻo ko kịp...:004:
sao phải thăm nom cho tốn tiền, nó chửa chết được đâu, vẫn sống nhăn răng đấy, :004: xuống núi bảo đi CF mà cứ làm như mình ăn thịt không bằng :wall:
 
T

TraiNgheo87

Guest
sao phải thăm nom cho tốn tiền, nó chửa chết được đâu, vẫn sống nhăn răng đấy, :004: xuống núi bảo đi CF mà cứ làm như mình ăn thịt không bằng :wall:
Đúng là chưa chết dc,chưa gặp dc em Ngố sao lỡ đành.......ai rủ,rủ mãi ko đi còn kêu
chém h
 
T

TraiNgheo87

Guest
Mặt trời có màu gì?
- Để người ta nhớ lại coi, à, nó có màu lửa. Anh biết lửa không? Nó rất nóng.
- Thế cỏ có màu xanh như thế nào?
- Xanh như mùi lá vậy! Xanh êm ái, xanh như giấc ngủ dịu dàng vậy!
- Vậy màu vàng thì sao?
- An đưa tay cho Tuấn đi!
- Để làm gì? Đây này!
- Đâu?
- Đây!
- Ờ, được rồi, mình đi nhé!
- Đi đâu?
- Ra ngoài sân.
- Có gì ngoài đó vậy?
- Có nắng.
- Sao Tuấn biết ngoài đó có nắng?
- Ờ, tối nào Tuấn cũng nghe thời tiết!
An gật đầu rờ rẫm đi theo Tuấn ra sân. Ra đến nơi, Tuấn bảo:
- An thấy sao?
An đứng lặng đi một chút rồi nói:
- Thấy ấm ấm!
Tuấn mỉm cười:
- Màu vàng đấy! Nắng rất vàng!
An ngẩn người một lúc. Rồi nói:
- Tuấn hạnh phúc hơn An!
Tuấn ngạc nhiên:
- Sao An cho là vậy?
An đáp:
- Tuấn đã biết cuộc sống hình dáng ra sao rồi mới bị mù. Còn An thì…
Cả hai cùng im lặng. Cả hai cùng bị mù. An sinh ra đã không nhìn thấy gì còn Tuấn thì mới bị từ năm lớp 8. Hai người quen nhau đã một tháng nay rồi. An còn nhớ hôm quen nhau. Hôm ấy An đang mò mẫm đi trên đường thì đụng vào Tuấn. Tuấn quát:
- Mù à? Sao không nhìn thấy người ta?
An đáp:
- Xin lỗi anh, tôi mù thật!
Bên kia im lặng và hồi lâu, An nghe có tiếng thở dài:
- Xin lỗi bạn, tôi cũng thế!
Và quen nhau. Từ ngày chơi với Tuấn, An biết được nhiều hơn về hình dáng của mọi vật, màu sắc bằng cảm giác. Màu xanh là màu bình yên, màu của mùi hăng hăng, dễ chịu. Màu vàng là màu âm ấm, màu của cảm giác hớn hở. Màu tím là màu của giấc mơ, của mơ mộng, của sự chờ đợi không biết mỏi mệt… Tuấn kể cho An nghe rất nhiều về cuộc sống, về những con vật dễ thương như gâu gâu là tiếng của con cún. Con cún là cảm giác của sự nô đùa, của cái lưỡi ươn ướt, âm ấm trên tay An. con cá là tiếng róc rách, con gà là ngày mới bắt đầu. Mặt Trăng là mẹ, Mặt Trời là cha, những vì sao là bè bạn, và mưa luôn cuốn phăng tất cả những nỗi buồn…
- An nghĩ gì vậy?
- Màu đen, An biết rõ nhất là màu đen. Khi tất cả ra đi thì chỉ còn màu đen. Màu bất lực.
An thở dài sau câu nói đó. Tuấn siết chặt tay An:
- Không phải! Màu đen là ngôi nhà.
- Ngôi nhà thế nào?
- Là gồm tất cả các màu trộn lại, là giấc ngủ, là bình yên của màu xanh, là giấc mơ của
màu tím, là nắng của màu vàng, là…
An ngắt lời Tuấn:
- Tuấn này, màu đỏ là sao?
- Màu đỏ á! Màu đỏ là…..
Bất ngờ Tuấn đặt một nụ hôn lên đôi má bầu bĩnh của An. An cũng cảm thấy thật lạ. Má An nóng bừng lên.
- Cái gì vậy Tuấn?
- Môi của Tuấn, má của An, đó là nụ hôn Tuấn vừa hôn An.
- Tại sao?
- Màu đỏ đấy!
- Đỏ?
- Ừ, đỏ!… An! Đứng lại đi!

An bỏ chạy. An cảm thấy một điều gì rất lạ đang xảy ra trong An. Và An muốn rời khỏi chỗ này. Chẳng phải là sự chạy trốn, mà là cái gì đó rất lạ, đầy phấn khích. Phấn khích của màu vàng, phấn khích của tiếng gâu gâu, phấn khích của tiếng róc rách…
Tuấn hét lớn:
- Coi chừng hồ nước trước mặt đấy!
Không kịp rồi, An thấy mình hụt chân. An thấy mình rơi xuống nước. Nước có màu gì nhỉ? An sặc. An muốn chạy ra khỏi chỗ này nhưng An chẳng biết phải làm gì. An vùng vẫy. An chìm. Chợt An cảm thấy một vòng tay ôm ngang người mình. Tuấn đưa An lên bờ. An ho sặc sụa, nhưng An vẫn cố nói.
- Tại sao Tuấn nhìn thấy được? Tại sao Tuấn nói dối An?
Tuấn im lặng cầm bàn tay của An đặt lên ngực trái của mình:
- Đây là màu đỏ, bởi vì trái tim màu đỏ, An ! :banana: :029:
 
Phi Thi Dinh

Phi Thi Dinh

Nhìu bồ iu nhất WKT
Anh hỏi cô câu này: Sau khi cưa đổ mấy thằng đó thì bước tiếp theo là gì? :045:

làm ji ngoài chuyện đó chị nhỉ .....hahahaha
Thế mí rắc rối chứ lị, chứ còn cái chuyện chú Tài bẩu là làm gì ngoài chuyện đó thì nói làm giề.
có lẽ lên núi nhìu, ko dc gặp em Ngố nên thế, seo nhớ em thế ko bt.hahaha
Ku Tài hồi ni en nói bạo mồm bạo miệng nhể, chả có nhẽ. Mừ mấy nay hok vào WKT thấy cái trung tâm này mọc tầng vùn vụt
 

Xem nhiều