Những tâm sự có thật.

  • Thread starter hoanghuytu
  • Ngày gửi
hoanghuytu

hoanghuytu

Cao cấp
7/9/06
561
13
18
41
Thanh Hóa
Có lẽ sẽ có nhiều người cho rằng đây là một câu chuyện tưởng tượng, nhưng tôi cam đoan rằng, câu chuyện này là của chính mình, và không có gì xấu hổ khi tôi post lên đây, chỉ là một khoảnh khắc trải lòng.
Cấp 3, lớp 11. Tôi và bạn ngồi học thêm cạnh nhau. Một phòng có 25 mét vuông mà có tới hơn 30 người nêm vào. Chật chội khủng khiếp, nhưng có vẻ như không ai để ý đến điều đó cả. Tất cả dồn vào một mục tiêu duy nhất là gom góp kiến thức để có những điểm số thật cao trong kỳ thi đại học.
Tôi - bạn; Hai người ngồi cạnh nhau, thi thoảng nhìn nhau, e thẹn chút, rồi lại cuốn vào trong buổi học. Đôi khi, trong lúc bàn luận về một bài toán khó, bạn thường quay sang hỏi tôi, nhưng tính tôi nhút nhát, hay xấu hổ nên thường lảng tránh. Cứ như vậy cho đến cuối năm lớp 12, tôi vẫn chỉ là một anh chàng nhút nhát. Khi đó, tôi cảm thấy cũng bình thường.
Tôi thi đại học và đỗ vào học tại một trường ở Hà nội, còn bạn, tôi không còn biết tin tức gì về bạn nữa. Trong những năm học Đại học, tôi không được "ngoan" như thời trung học, tôi chẳng ngán bất cứ ai, không sợ bất cứ một người nào, đôi khi còn cảm thấy sợ mình nữa. Tôi chơi với nhiều người cũng thuộc tầng lớp anh chị trong xã hội, mực đích của tôi không phải là để đi bắt nạt kẻ khác, mà là để tìm lại người bạn ngày xưa ( Người ta thường nói khi cơ hội qua đi mới thấy quý trọng nó - trong trường hợp của tôi là đúng như vậy). Tôi đã nhờ người, lên mạng hỏi thăm bạn bè - nhưng không một ai hay biết cả. Tôi thất vọng nhưng không hề tuyệt vọng. Cũng có nhiều người con gái ngỏ lời lắm - nhưng tâm nguyện của tôi là phải tìm ra được người bạn ngày xưa, sau đó mới tính tiếp.
Cứ như vậy cho đến năm thứ 6 không gặp lại bạn ( có lẽ số 6 là số may mắn của tôi như mấy ông thầy bói nói); tình cờ trong một lần không chủ ý, tôi đã có tin tức về bạn; Do dự, hồi hộp mãi tôi mới đi đến khu bạn trọ học tại Thanh Hóa, nhưng rồi bạn vừa đi ra khỏi nhà. Do tính chất công việc nên tôi chỉ có thể ở lại Thanh Hóa 2 ngày, rồi quay ra Hà Nội. Trước khi đi, tôi được một người bạn tốt cho số điện thoại khu trọ bạn ở. Cân nhắc mãi, tôi bấm số khu trọ, thật may, bạn có nhà, nói chuyện với bạn được vài ba câu thì có người con trai bước vào phòng bạn. Người ấy hỏi:"Ai vậy?"; bạn trả lời "anh con nhà bác". Tôi cười, nhưng cảm thấy nghẹn cổ quá. Tôi biết, bạn có là người tốt thì mới được nhiều người yêu quý, nhưng có nhất thiết phải nói dối tôi vậy hay không ? Tôi hẹn gặp lại sau, phía bên kia bạn cũng vội vàng bỏ máy.
Có lẽ tất cả những ai đọc được những dòng chữ này sẽ nghĩ rằng từ đó tôi sẽ không còn vương vấn gì nữa. Nhưng thật tiếc, tâm nguyện của tôi là gặp lại được bạn dù chỉ một lần rồi thôi, mãi mãi thôi.
( còn nữa nhưng đang bận, lúc khác viết tiếp)
 
Sửa lần cuối:
Khóa học Quản trị dòng tiền
H

Hoài Thương

Guest
Cũng hay, hồi cấp 3 mình bé tí, chỉ hơn 30kg, còi cọc nên cũng chẳng biết yêu là gì, giờ thấy tiếc tiếc, tình yêu thời đó chắc là đẹp nhất đấy. Gặp đi, không sao đâu, yêu là không có tội.
 
hoanghuytu

hoanghuytu

Cao cấp
7/9/06
561
13
18
41
Thanh Hóa
Tôi ra trường, về làm việc tại quê hương. Nhưng trong tâm, tôi nghĩ rằng mình sẽ phải làm được điều mà mình ấp ủ 6 năm trời.
Và rồi, sau một lần mình đến nhà một người bạn chơi. Vô tình, người đó gần nhà bạn. Ta bình thản đến thăm nhà bạn, cảm giác thật thanh bình. Bạn không có nhà, hôm nay là ngày trực của bạn ở cơ quan. Cũng hơi hụt hẫng một chút, nhưng rồi lại lấy lại cân bằng. Quan trọng là đã biết nhà bạn, hơn nữa lại biết nơi bạn làm việc - Có lẽ sẽ gặp lại bạn.
Và rồi, chọn ra được ngày tốt, giờ tốt. Ta đến chỗ bạn làm, đứng nhìn lại bạn kể từ năm 2001. Vẫn dáng người ấy, vẫn vẻ mặt hiền dịu và thánh thiện bề ngoài. Ta quay đi để lại một nụ cười thoải mái nhất trong vòng 6 năm trôi qua. Bạn có vẻ vui, như vậy là quá đủ rồi. Ta lại quay về với công việc, cuốn hút vào công việc như thường ngày. Trong tâm trí ta, bạn dần dần phai nhạt.
Những tưởng như vậy là kết thúc được rồi, nhưng cuộc sống nhiều thứ mà mình không thể nào tính trước được. Bạn cấp 3 mình biết chuyện, và bạn cấp 3 đã kể lại với người cùng cơ quan mình công tác. Mọi người quý mình và muốn giúp mình gặp lại người bạn xưa. Trong tâm, ta không ngăn cản nhưng cũng không tán thành.
Và rồi, bạn chuyển cho người cùng cơ quan mình 1 số điện thoại. Suy nghĩ, đắn đo mãi, sau 1 tuần mình thử nhắn tin. Tin nhắn thất bại, mình thử gọi, một giọng con gái đều đặn "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được,...". Lẽ nào bạn lại như vậy với ta ?!? Ta lại mỉm cười nhưng không dám nhìn vào gương điệu cười ấy. Bạn thật là......
Lại 1 thời gian sau, ta đi công tác xa nhà. Vừa bước chân xuống xe, nghe thông báo là có 1 người con gái gọi điện cho mình. (Bởi vì ta được quan tâm lắm). Ta thấy tim đập mạnh, có lẽ là do cảm giác. Hôm sau nữa, đúng ngày 31 tháng 12 năm 2007 hay còn gọi vui là ngày - cùng - tháng - tận. Bạn gọi cho Ta, bạn nói rằng số điện thoại hôm trước đã mất cùng điện thoại. Ta tin bạn, và bỏ qua tất cả.Ta vẫn muốn là một người bạn tốt của Bạn. Ta nói khi nào bạn có dịp thì gặp lại Ta. Hãy là bạn của Ta vậy.
Lại 1 chuyện nữa, bạn chuyển vào làm gần chỗ Ta, chỉ cách 1 bức tường màu trắng. Ta làm gần bạn, điều mà ta không ngờ được. Có lẽ sẽ được gặp bạn nhiều hơn.
 
H

Hoài Thương

Guest
Bạn này câu giờ thật đấy, tớ cũng 28 tuổi, bạn chưa lấy vợ à? Mà bạn của bạn chưa có gia đình à?
 
hoanghuytu

hoanghuytu

Cao cấp
7/9/06
561
13
18
41
Thanh Hóa
Hì hì, mình viết theo tâm trạng mà, mí lại phải dần dần đi theo câu chuyện chớ bạn. Viết tiếp nè:
Và rồi, Ta những tưởng trong lòng Ta đã nguội lạnh. Ta chỉ coi bạn là "bạn" đúng nghĩa mà thôi. Có lẽ, vâng, có lẽ trong bạn cũng không còn khoảng trống có tên Ta nữa. Ta chỉ biết lấy công việc và chơi trò chơi PSE 2008 làm niềm vui mà thôi. Nhưng cuộc sống đôi khi hơi khó hiểu. Bạn vào cơ quan Ta liên hệ công việc gì đó. Bạn hỏi thăm phòng Ta, bạn bước xuống nhưng Ta không có ở phòng. Nhưng bạn lại gặp ta ở cổng, ta thấy cũng bình thường lắm lắm. Ta chào bạn, một kiểu chào xã giao mà thôi.
Bạn mượn điện thoại của Ta, ta nhíu mày nhưng không từ chối. Bạn bấm số điện thoại của bạn ( Ta đoán vậy vì điện thoại của bạn reo lên rồi vụt tắt). Trong tim ta quay lại cảm giác thẫn thờ khó tả. Ừ, thì là bạn mà. Sau đó 2 tiếng đồng hồ. Ta nhận được tin nhắn từ số máy của bạn. Lại một cảm giác run người - một cảm giác hiếm khi ta có lắm - bạn chúc ta một ngày làm việc thật tốt. Ta mỉm cười, một điệu cười đúng nghĩa của nó. Cả sáng đó, ta không thể làm việc được.
Chiều hôm đó, Bạn gọi điện cho Ta, nói rằng tối nay bạn sẽ ở lại cơ quan làm việc. Nếu có điều kiện thì Ta hãy sang chơi. Thật ra mà nói, trong công việc, không có ai coi thường Ta cả, thậm chí nhiều người còn "sợ" Ta nữa. Họ nói Ta bắt nhịp công việc nhanh, làm việc chặt chẽ. Không bị áp lực bất cứ ai. Nhưng sao khi cầm điện thoại nói chuyện với bạn, không chủ ý nhưng tay vẫn hơi run. Nhưng bạn mình nói, dù sao cũng phải cho người ta biết tình cảm của mình. Vậy là Ta lấy hết lòng dũng cảm của một người con trai sinh năm Quý Hợi, ngập ngừng bước sang cơ quan của Bạn.
(còn......)
 
hoanghuytu

hoanghuytu

Cao cấp
7/9/06
561
13
18
41
Thanh Hóa
a đến nơi đồng hồ báo đúng 19 giờ 45 phút. Ta gặp toàn người quen - trừ bạn. Nhưng chẳng lẽ lại quay về ?!? Ta cầm chén nước bạn đưa, nửa muốn uống nhưng sao cảm giác thừa thừa nhưng lại thiêu thiếu. Thật chẳng hiểu nổi bản thân Ta nữa. Gặp bạn, nhưng ta nói chuyện với những người cùng làm chỗ bạn nhiều hơn. Cũng may, toàn những chuyện trong tầm hiểu biết của mình cả. Rồi mọi người lần lượt ra ngoài hết, Ta ngước nhìn, đồng hồ báo 20 giờ 10 phút. Ta và bạn nói chuyện, những câu chuyện ngày xưa liên quan đến ngày nay. Thoạt nghe có vẻ vô tư lắm, nhưng trong tâm, ta rối bời. Ta muốn đứng lên về, nhưng sợ bạn nghĩ Ta đến lấy lệ thôi vì buổi chiều khi bạn gọi điện ta hứa sẽ đến. Nhưng Ta sợ ngồi lâu lắm, biết đâu bạn lại nghĩ khác. 20 giờ 30 phút, Bạn hỏi ta có phải làm đêm nhiều không, nên về làm không lại không xong việc. Ta nên hiểu câu nói này là thế nào nhỉ ??? Ừ, thì ta đứng dậy, ra về với nhiều câu hỏi mà bản thân không thể giải đáp. ( Các bạn có thể giúp tôi không ?!?)
Thật ra, Ta thật vui vì gặp lại bạn, tâm nguyện của Ta đã thực hiện được. Vậy thì còn lý do gì Ta gặp lại bạn đây. ?!?
Trớ trêu thật, cùng thời gian này. Ta gặp một "em" sinh viên trường Đại học Vinh trong dịp Tết, cùng đi chơi, mọi người "cho" em ngồi sau Ta. Ừ, thì thoải mái thôi. Đi chơi cùng em vài ngày Tết, đôi lúc, mình ước người ngồi sau kia là........ Sau Tết, bạn cấp 3 mình "làm mối" cho mình em gái kia ( gọi tắt là em Sư phạm), mình không nhận nhưng cũng không từ chối (chết thật, phải chăng mình là người xấu mất rồi ?!). Mình hứa sẽ vào chơi trong Vinh một ngày gần nhất, trong tâm trí không có mục đích nào. Và rồi, do em Sư phạm trách mình không giữ lời hứa là vào Vinh chơi. Tranh thủ ngày nghỉ cuối tuần. Ta đi xe khách vào Vinh, đến Thành Phố Thanh Hóa, có 2 hành khách là nữ bước lên xe và ngồi phía trên ( không phải Ta lạc đề, mà là liên quan đến sự bất nờ trong cuộc sống), Ta coi không có việc gì, vẫn theo đuổi ý nghĩ vẩn vơ. Oái oăm thay, xe cách TP Vinh 50km thì phải đổi xe. 2 hành khách nữ kia là sinh viên năm thứ 4 khoa Tin (người thành phố), 2 hành khách khoa Tin kia đem nhiều đồ quá, ta đề nghị giúp đỡ, và được sự đồng ý của 2 HK ấy. Ta khệ nệ bê 2 chiếc túi nặng lên xe mới, lại được 2 HK giao luôn nhiệm vụ trông coi vì 2 em ấy ngồi tận cuối xe. Ta cười, tất nhiên không thể từ chối. Vào bến xe Vinh, ta bê đồ xuống và đợi 2 em để giao lại. 2 em xuống, mặc cả với chú xe ôm mãi, ta cười nghĩ lại ngày xưa mình cũng vậy. Ta đưa đủ số tiền cho chú xe ôm đưa 2 em cùng đống đồ đạc về nhà trọ. 2 em từ chối thì cũng là lúc ta đi xa, 2 em hỏi tên, Ta cười "Có lẽ sẽ không gặp lại nên không cần thiết". Ta về khách sạn Phương Nam ngay ngã Tư, nghỉ ngơi để xuống thăm em Sư phạm. Tối, ta xuống thăm em Sư phạm, thật vui và vô tư, rồi cùng đi chơi, cuối cùng đi ăn kem, có vẻ như em Sư phạm vẫn còn dè dặt lắm. Cũng dễ hiểu vì mới gặp nhau chưa lâu mà. Ta công nhận là quả đất này nhỏ bé quá, 2 người nữ bước vào quán kem. Lại là 2 hành khách khoa Tin năm thứ 4 người thành phố. 2 em nhìn ta cười, ta cũng gật đầu chào lại. Qua 1 hồi nói chuyện, em Sư phạm tin tưởng Ta tuyệt đối. Vì thấy ta giúp người không cần biết tên, không cho biết tên và không cần sự đáp trả nào. Ta về, 2 em khoa Tin lại hỏi tên. Ta lại cười "Chắc sẽ không gặp lại".
Ta quay về khách sạn, tự trách bản thân mình liệu có thành người xấu hay không ? Ta không muốn làm cho ai khổ cả. Vì vậy, ta cũng chỉ dám thăm em Sư phạm thật vô tư, không có hành động gì làm cho ta xấu hổ. Nhưng ta tự hỏi, liệu Ta vào đây thăm em đã là 1 việc đáng xấu hổ chưa ? ? ? Ngồi một mình, ta thấy lòng mình buồn vô hạn. Phải chăng ta thật ngốc như bạn bè vẫn nói ?!?! Phải chăng trên thế giới này chỉ có 1 người như Ta ?!?
Ta quay về Thanh Hóa, lòng vẫn hướng về một người duy nhất mà Ta đã đi tìm 7 năm trời, nhưng Ta vẫn không thể nào biết được. Liệu trong trái tim bạn liệu có dành cho Ta 1 khoảng trống nhỏ không ??? Làm thế nào để ta biết được đây ?
 
Perfume_at

Perfume_at

Cao cấp
3/6/09
787
13
18
Hà Nội
Cẩn thận mất cả chì lẫn chài bây giờ. Không nên sợ thất bại, bạn có thể nói cho cô bạn biết bạn đã đi tìm cô ý 7 năm nay nếu bạn có tình cảm thực sự và xem cô ta có tình cảm với bạn không hay chỉ xã giao, đùa giỡn. 28 tuổi rồi cũng ko nên dùng dằng mãi với ký ức tự mình tưởng tượng ra sẽ mất thời gian vô ích.
 
M

maihuongtiti

Guest
27/4/11
4
0
0
34
Thanh Hóa
Đó phải chăng là yêu rồi! Kệ tất cả và chờ những điều mới.......
 
N

nguyentham12345

Sơ cấp
25/8/10
6
0
0
39
Hà Nội
Câu chuyện của anh cũng loằng ngoằng quá! a ko dám đi thẳng đến mục đích mình tìm kiếm mà cứ đi bên cạnh nó và tưởng tượng thôi. Hãy đối diện với trái tim mình xem mình đang thực sự cần gì và cái gì mới là của hiện tại. Vì em đọc câu chuyện anh viết lên đây 1 nửa anh nghĩ về cô gái anh tìm 7 năm nhưng cũng chỉ là tìm cái hình ảnh của quá khứ thôi còn thực tại thì sao???
 
hoanghuytu

hoanghuytu

Cao cấp
7/9/06
561
13
18
41
Thanh Hóa
Ngày 8/3, oái oăm thay, Ta lại đi công tác ở Hà Nội. Ta muốn về lắm, nhưng yêu cầu của công việc không cho phép. Ngày 7/3 Ta gọi điện cho bạn, nhưng bạn có vẻ như bận rộn hơn Ta tưởng. Ta suy nghĩ nhiều, nhiều lắm. Và rồi cũng quyết định rằng " Ta và bạn sẽ là những người bạn" - Một quyết định làm cho Ta cảm thấy thanh thản hơn nhiều, nhiều lắm. Ta sẽ đàng hoàng gặp bạn một cách quang minh, Ta sẽ lại là chính Ta, ,một con người chỉ lấy công việc làm đầu và bạn bè làm thứ yếu. Một con người ngày Valentine chỉ biết lấy trò chơi làm trò tiêu khiển. Thật ra, cũng hơi buồn đấy nhưng cũng lại vui ngay thôi. Trong Ta giờ chỉ quan tâm đến người duy nhất: Đó là em trai Ta mà thôi.
Ta lại quay về như xưa, lại lầm lũi làm việc. Phía bên kia bức tường, có lẽ bạn cũng vậy. Chính ta cũng không hiểu. Ban ngày, ta chỉ có công việc, nó chiếm hầu hết thời gian của Ta. Nhưng buổi tốt, bạn có biết rằng. Ta vẫn nhớ về bạn, Ta biết, một ngày nào đó. Bạn sẽ vượt qua nỗi nhớ của Ta, nhưng ta tin và hi vọng rằng, ta và bạn mãi sẽ là những người bạn tốt.
Cái gì qua rồi cũng sẽ qua, Ta mong và tin rằng Ta và Bạn sẽ là những người bạn tốt. Và có lẽ, sẽ là như vậy. Ta luôn tôn trọng bạn, sẽ bên cạnh bạn nếu bạn cần những lúc bạn gặp khó khăn. Trong Ta bây giờ cảm thấy thật thoải mái. Những tâm nguyện của Ta đã hoàn thành. Ta tự tin đứng trước bạn, Ta cảm thấy rằng rồi sau này Ta và Bạn sẽ đi trên 2 con đường khác nhau, nhưng 2 con đường ấy cùng về một hướng và tồn tại bên cạnh nhau. Có thể là ngốc, mà nếu sau này mình lấy vợ, sẽ gặp phải một sự phản ứng nào đó từ phía người sẽ gắn bó với Ta trong suốt quãng đời còn lại; Nhưng Ta tự nhủ rằng, Ta sẽ vẫn dõi theo những bước đi của bạn, Ta sẽ giúp đỡ trong khả năng của mình nếu bạn gặp khó khăn.
Phải là vậy, có lẽ sẽ có người trách Ta rằng câu chuyện "kết thúc" hơi buồn, bởi kết quả sau 7 năm dài cuối cùng lại như vậy. Nhưng Ta hiểu rằng, chưa có gì để nói lên rằng đã kết thúc. Cuộc sống có rất nhiều điều mình phải suy nghĩ, và cũng không thể sắp xếp được, đó chính là cái đã tạo ra gọi là cuộc sống muôn màu. Ta, phải, chính Ta cũng không hiểu cách ứng xử của Ta như vậy có đúng không nữa. Tự mình không thể nhận xét về mình khách quan được. Chỉ biết rằng, gặp bạn tim ta vẫn đập mạnh, ta không thể minh mẫn như những thời điểm khác. Ta không hối hận vì đã chờ và đi tìm suốt 7 năm. Nhưng đôi lúc, Ta tự hỏi liệu như vậy có "đáng" không ?!? Tại sao Bạn không để cho Ta 1 cơ hội ? Hay là do Ta quá nhút nhát ? Liệu có để cho bạn bè gọi là "Ngốc" không ??? Ta chỉ biết mỉm cười, lắc đầu mà thôi.
 
Sửa lần cuối:
kemdua

kemdua

Trung cấp
2/11/10
114
15
18
đà nẵng
Đúng là đọc chuyện của anh Tú dễ lên cơn đau tim. hic
 
N

nhimsongtu

Guest
7/11/10
2
0
0
Nay đây, mai đó ...
:016:, Bác gì ưi, mau mau viết típ cho iem "HÓNG" cái :007:.
Đợi hoài sốt ruột quớ mất thui....Bác làm e nôn quớ, từ 20 tới giờ 1 tháng òi mờ chưa hết hử Bác....:wall::wall::wall:
 
T

trocloc

Trung cấp
27/7/11
160
0
16
vinh Hòa, Nha Trang
Mình cũng xin góp môt tâm sự có thật cùng chia sẻ với các bạn.
Năm đó mình mới 18 tuổi, một cái tuổi đẹp tuyệt vời...! Gia đình mịnh rất nghèo, vì điều kiện gia đình nên bố phải đưa anh, chj mình vào trong nam làm việc, còn mình ở với mẹ ngoài bắc. Mẹ mở cái quán ăn nho nhỏ bán từ sáng đến đêm. Từ khi lớn lên mình đã thấy người ta cứ đến nhà đòi nợ mẹ mình cứ phải nhịn nhục mà nghe người tư chửi rủa, mình sống với đày mặc cảm. Ở trường mình là một cô ca sỉ rất nổi tiếng nhưng những mặc cảm cứ đeo đuổi mình. Đứng trên sân khấu mình sợ ai đó nhận ra mình, mình luôn là môt cô bé sống khép kín và... buồn. Ngày ngày đi học về mình lại phụ giúp mẹ bán hàng cho đến đêm. Cho đến một ngày, có một người thanh niên cứ hay ghé quán vào những lúc gần đóng cửa. Ăn một tô phở rồi ngồi lại đó nói chuyện tới khuya mới về, anh ấy hài hước, dí dỏm và mình bắt đầu mến anh từ ngày ấy. Rồi anh ấy ngỏ lời yêu mình, mình thấy hạnh phúc vô cùng cho tới một ngày có người gần đó nói với mình rằng anh ấy đã có người yêu rồi họ đã yêu nhau được mấy năm rồi, mình nghe hoang mang nhưng tình yêu trong mình luôn giữ lòng tin vào anh ấy và ngây thơ nghĩ rằng đã yêu thì phải tin tường. Anh cũng luôn nói với mình phải tín anh, anh chỉ có mình mình mà thôi thế là không có một chút nghi ngờ nào cả tình yêu vẫn đẹp như mơ, cô bé hay buồn ngày nao giờ không còn thấy buồn nữa. Cho đến một hôm, vào một buổi tối anh ấy mời mình về nhà chơi, mình nói dối mẹ là đi sinh nhật bạn rồi theo anh ấy. Nhưng nhà mà anh ấy dắt mình tới chẳng có ai cả chỉ có mình với anh ấy, mình thắc mắc về gia đình anh, bố mẹ anh đâu? Anh nói đây là nơi anh làm việc bữa nào anh sẽ dẫn tới nhà. Rồi chuyện gì đến cũng đến, mình hốt hoảng nhận ra anh ta đang lừa dối mình khi anh ta có những hành động xấu xa, mình đã may mắn trong cái đêm kinh hoàng ấy. Rồi những ngày sau đó có ai đó đến gặp mẹ mình và nói con gái bà là kẻ chen ngang phá vỡ hạnh phúc của người khác. Mấy ngày sau anh ta đến xin lỗi mình và thanh minh, nhưng lòng tự trọng trong mình k cho phép mình tha thứ cho anh ta. Vào một buổi tối anh ta đến gặp mình để nói chuyện một lần cuối, anh ta chỉ nói một câu rằng anh ta luôn yêu thương mình và một thời gian sau mình nghe nói anh ta lấy vợ, đám cưới của anh ta cũng "rùm beng" lắm nhưng nghe đâu cô dâu đã có bầu rất lớn. Sau khi tốt nghiệp trung học, mẹ và mình chuyển vào trong nam với bố và anh chị. Vết thương trong lòng cô bé 18 tuổi quá lớn, phải mất 10 năm mình mới có thể xóa được nó khi gặp ông xã mình. Giờ đây mình đã được bù đắp khi có được một gia đình nho nhỏ với một baby rất đáng yêu và xinh xắn. Có lẽ cuộc đời luôn là sự thử thách cũng nên!
 
hoalantieu2030

hoalantieu2030

Money can't buy happiness
26/8/09
283
1
18
Nơi không có biển
Quá khứ đau buồn nhưng bạn đã tìm được hạnh phúc, chúc bạn mãi mãi hạnh phúc nhé!
Còn bạn hoanghuytu, đọc câu chuyện của bạn tôi thấy thật buồn cho bạn, 1 đấng nam nhi mà chỉ biết đến công việc và suy nghĩ vẩn vơ, ko dám lên tiếng để dành lấy hạnh phúc về mình, cuộc đời trôi nổi biết hp nơi mô?
 
N

nguyentham12345

Sơ cấp
25/8/10
6
0
0
39
Hà Nội
Câu chuyện của chị thật buồn nhưng em nghĩ ai dám sống và theo đuổi hạnh phúc của chính mình thì sau này sẽ hạnh phúc thôi. Ông trời luôn cho người ta sự công bằng mà, lấy đi của ta một cái nhỏ nhoi để thử lòng ta rồi đền đáp ta cái hạnh phúc to lớn hơn. Chúc chị mãi mãi hạnh phúc!
 
N

nga69

Mưa mùa hè ^^
31/5/11
214
2
0
Nơi tình iu bắt đầu
Có lẽ sẽ có nhiều người cho rằng đây là một câu chuyện tưởng tượng, nhưng tôi cam đoan rằng, câu chuyện này là của chính mình, và không có gì xấu hổ khi tôi post lên đây, chỉ là một khoảnh khắc trải lòng.
Cấp 3, lớp 11. Tôi và bạn ngồi học thêm cạnh nhau. Một phòng có 25 mét vuông mà có tới hơn 30 người nêm vào. Chật chội khủng khiếp, nhưng có vẻ như không ai để ý đến điều đó cả. Tất cả dồn vào một mục tiêu duy nhất là gom góp kiến thức để có những điểm số thật cao trong kỳ thi đại học.
Tôi - bạn; Hai người ngồi cạnh nhau, thi thoảng nhìn nhau, e thẹn chút, rồi lại cuốn vào trong buổi học. Đôi khi, trong lúc bàn luận về một bài toán khó, bạn thường quay sang hỏi tôi, nhưng tính tôi nhút nhát, hay xấu hổ nên thường lảng tránh. Cứ như vậy cho đến cuối năm lớp 12, tôi vẫn chỉ là một anh chàng nhút nhát. Khi đó, tôi cảm thấy cũng bình thường.
Tôi thi đại học và đỗ vào học tại một trường ở Hà nội, còn bạn, tôi không còn biết tin tức gì về bạn nữa. Trong những năm học Đại học, tôi không được "ngoan" như thời trung học, tôi chẳng ngán bất cứ ai, không sợ bất cứ một người nào, đôi khi còn cảm thấy sợ mình nữa. Tôi chơi với nhiều người cũng thuộc tầng lớp anh chị trong xã hội, mực đích của tôi không phải là để đi bắt nạt kẻ khác, mà là để tìm lại người bạn ngày xưa ( Người ta thường nói khi cơ hội qua đi mới thấy quý trọng nó - trong trường hợp của tôi là đúng như vậy). Tôi đã nhờ người, lên mạng hỏi thăm bạn bè - nhưng không một ai hay biết cả. Tôi thất vọng nhưng không hề tuyệt vọng. Cũng có nhiều người con gái ngỏ lời lắm - nhưng tâm nguyện của tôi là phải tìm ra được người bạn ngày xưa, sau đó mới tính tiếp.
Cứ như vậy cho đến năm thứ 6 không gặp lại bạn ( có lẽ số 6 là số may mắn của tôi như mấy ông thầy bói nói); tình cờ trong một lần không chủ ý, tôi đã có tin tức về bạn; Do dự, hồi hộp mãi tôi mới đi đến khu bạn trọ học tại Thanh Hóa, nhưng rồi bạn vừa đi ra khỏi nhà. Do tính chất công việc nên tôi chỉ có thể ở lại Thanh Hóa 2 ngày, rồi quay ra Hà Nội. Trước khi đi, tôi được một người bạn tốt cho số điện thoại khu trọ bạn ở. Cân nhắc mãi, tôi bấm số khu trọ, thật may, bạn có nhà, nói chuyện với bạn được vài ba câu thì có người con trai bước vào phòng bạn. Người ấy hỏi:"Ai vậy?"; bạn trả lời "anh con nhà bác". Tôi cười, nhưng cảm thấy nghẹn cổ quá. Tôi biết, bạn có là người tốt thì mới được nhiều người yêu quý, nhưng có nhất thiết phải nói dối tôi vậy hay không ? Tôi hẹn gặp lại sau, phía bên kia bạn cũng vội vàng bỏ máy.
Có lẽ tất cả những ai đọc được những dòng chữ này sẽ nghĩ rằng từ đó tôi sẽ không còn vương vấn gì nữa. Nhưng thật tiếc, tâm nguyện của tôi là gặp lại được bạn dù chỉ một lần rồi thôi, mãi mãi thôi.
( còn nữa nhưng đang bận, lúc khác viết tiếp)

Mình thật cảm phục những người như bạn. Ước gì có người trân trọng mình nt. Hẳn mình sẽ ko để ngđó tuột khỏi tay đâu.hi. CHúc bạn lun vui vẻ và hạnh phúc. Hãy coi tất cả là quá khứ đẹp nhé.
 
valentine1011

valentine1011

Củ Gừng
5/5/10
561
9
18
Bộ tộc Maya
Mình thật cảm phục những người như bạn. Ước gì có người trân trọng mình nt. Hẳn mình sẽ ko để ngđó tuột khỏi tay đâu.hi. CHúc bạn lun vui vẻ và hạnh phúc. Hãy coi tất cả là quá khứ đẹp nhé.

Điều gì dễ dàng có được thì cũng dễ nhanh chán.
Người ra chỉ thèm những cái mình chưa có, chứ không ai thèm những cái mình đã có.
"Níu kéo làm chi, chẳng được gì", cuộc sống những người suốt đời chạy theo những cái không thuộc về mình thì sẽ khổ, khổ suốt cả đời!
 
N

nga69

Mưa mùa hè ^^
31/5/11
214
2
0
Nơi tình iu bắt đầu
Điều gì dễ dàng có được thì cũng dễ nhanh chán.
Người ra chỉ thèm những cái mình chưa có, chứ không ai thèm những cái mình đã có.
"Níu kéo làm chi, chẳng được gì", cuộc sống những người suốt đời chạy theo những cái không thuộc về mình thì sẽ khổ, khổ suốt cả đời!

Có lẽ mình đang thế. Dù quá mệt mỏi với những gì đang sảy ra. Nhưng mình luôn cố gắng. Nhưng bjo mình thật sự ko còn cố gắng nổi nữa rồi. Ny cũ của ny mình xúc phạm mình thậm tệ. Mình điên quá có nói lại. Thế là bị ny mình mắng. Ny mình chưa 1 lần dám mắng hay to tiếng với ng đó. Dù thế nào cũng nhẹ nhàng. Lý do vì a ko muốn dây dưa. Sau tất cả những việc mà ny cũ của a làm để phá hoại tình cảm của mình và a. Mình chỉ mong 1 lần thôi, chỉ 1 lần thôi a mắng nó, a nói rõ ràng với nó. Nhưng ko. A chẳng làm gì cả. Việc duy nhất a làm là mắng mình vì mình cãi nhau với nó. Và cho rằng mình cũng chỉ giống nó thôi. Tại sao a lại đối xử với mình nt chứ.
 

Similar threads

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA