Những câu chuyện tình yêu( rất hay)!!!

  • Thread starter babyan
  • Ngày gửi
babyan

babyan

Guest
2/3/06
263
0
0
nguoi lon
CÔ GÁI MÙ ĐI XE BUSZ

Đã một năm rồi kể từ khi Susan bị mù vì một chuẩn đoán sai của bác sĩ,cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối,tức giận,tuyệt vọng và mặc cảm.Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu cuộc sống là bạn trai cô-Mark.
Mark là một sĩ quan quân đội.Anh rất yêu Susan,đã nhìn thấy cô tuyệt vọng thế nào,anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập
Đầu tiên,anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị.Nhưng làm sao để cho cô đến được chỗ làm việc đây?Mark đề nghị đưa cô đến chổ làm hàng ngày,dù 2 người ở hai đầu thành phố.Tuy nhiên sau đó,Mark nhận ra rằng đó không phải là giải pháp.Susan sẽ phải tự mình đi xe buz tới chổ làm-đó mới là cách đúng.Nhưng Susan rất nhạy cảm,cô ấy sẽ phản ưng thế nào?
Đúng như Mark nghĩ,Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buz "em bị mù mà"-Cô phản ứng bằng giọng cay đắng-"Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu?Anh bỏ rơi em phải không?"
Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó,nhưng anh biết phải làm gì.Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buz mỗi sáng và mỗi chiều,bao lâu cũng được,cho đến khi nào cô quen với việc đi xe buz.
Trong 2 tuần liền,Mark trong bộ đồng phục quân đội,đi theo Susan đến nơi làm việc.Anh dạy cô làm sao để sử dụng được các giác quan khác,nhất là thính giác,để biết mình đang ở đâu và làm quen với môi trướng mới.Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buz,nhờ họ để mắt đến cô,giữ cho cô một chỗ ngồi hàng ngày.......
Cuối cùng Susan nói có thể tự đi được.
Sáng thứ 2,lần tiên họ đi theo hai hướng khác nhau.Thứ 3,thứ 4,thứ 5....Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buz tới chỗ làm và đón xe buz đi về.Susan cảm thấy rất vui vì cô vẫn có thể tự làm được mọi việc.
Thứ 2 của năm tuần sau đó,Susan đón xe buz đi làm như mọi khi.Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe bỗng anh lái xe nói "Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé"
Susan không biết có phải anh ta đùa không.Nhưng nói cho cùng,có ai lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để sống chứ?Cô hỏi:
-Sao anh lại ghen với tôi được?
-Vì cô được quan tâm và bảo vệ.Cô quả là người hạnh phúc!!!
-Tôi được bảo vệ?Anh nói thế tức là sao?
-Suốt mấy tuần qua,sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân đội lái xe theo,rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe.Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn,đi vào nơi làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi.Cô quả là người may mắn!
Susan khóc.Vì cô không nhìn thấy Mark,nhưng cô luôn cảm thấy Mark ở bên cạnh.Cô là người may mắn,Vì đã nhận được món quà còn lớn hơn cả ánh sáng của con người,món quà mà cô không cần nhìn thấy tận măt để tin:món qua của tình yêu có thể mang ánh sáng đến nơi nhiều bóng tối nhất.
-------------------------
Bạn hảy đọc và suy nghĩ.Tình Yeu là gì??????Một câu hỏi khó có thể trả lời chính xác được nhưng nó đã giúp cho cô gái và chàng trai trong câu chuyện này tìm được hạnh phúc của chính họ.Điều quan trọng là họ đã không bỏ nhau trong lúc khó khăn nhất,mà họ đã cùng nhau vượt qua.Đó là điều kì diệu của tinh yêu.Chúc các bạn hạnh phúc bên người yêu của mình
6.gif
9.gif
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
M

mysterious_girl

Guest
đôi Mắt.

Anh là một người tốt bụng nhưng trời sinh có gương mặt xấu xí, khó coi. Tuy đã ngoài ba mươi nhưng không ai dám lấy, thế là từ đó anh đâm ra tự ti, ít nói và ít giao tiếp.
Nàng là cô gái mồ côi, bị mù trong một tai nạn xe cộ. Nàng rất đẹp nhưng cuộc sống cơ cực, phải đi bán vé số để kiếm sống, tối về ngủ trong căn nhà mướn ọp ẹp.
Hai người gặp nhau tình cờ khi cô nàng đến nhà anh bán vé số vào một đêm mưa tầm tả. Tôi nghiệp anh mời nàng vào nhà trú mưa, lần đầu tiên anh say sưa nói về mình về cuộc sông và nàng cũng lần đầu tiên nghe được giọng nói ngọt ngào ấm áp của anh. Thế rồi hàng ngày nàng lại đến nhà anh để được nghe anh nói và chàng cũng rất thích được nhìn gương mặt khả ái của nàng. Thế rồi họ yêu nhau hồi nào không biết, và một đám cưới nho nhỏ diễn ra, họ thành vợ thành chồng
Từ khi có nàng cuộc sống anh vỗng thay đổi hẳn, anh nói cười ríu rít, năng hoạt động và nàng cũng yêu đời hẳn ra vì được anh chăm sóc
Thế rồi họ có môt đứa con trai kháu khỉnh, mang vẻ đẹp khả ái của nàng và sự tốt bụng của anh ta.
Trong lần nàng đi sinh đó, sau khi khám cho nàng vị bác sĩ đã xem con mắt nàng và bảo hai vợ chồng, mắt nàng có thể cứu khỏi nếu có một người nào đó chjiu hiến giác mạc cho nàng, và khuyên hai vợ chồng về nhà đợi, khi nào có giác mạc sẽ làm phẩu thuật cho nàng
Một tia hy vọng thắp lên trong lòng người vợ, nàng ao ước đến cái ngày sáng mắt sẽ được nhìn được gương mặt thân yêu của chồng, nàng nghĩ, chắc có lẻ anh rất đẹp trai nên mới tốt bụng đến thế !
Trong khi đó người chồng lại mang những tư tưởng trái ngược hẳn nhau, một mặt muốn nàng được sáng mắt để nàng đở cực khổ trong việc nhà và chăm sóc cho con, mặt khác chàng buồn vì nếu nàng nhìn thấy gương mặt xấu xí của mình thì ... liệu nàng còn thương mình như hiện nay không?
Thời gian thắm thoát trôi, một năm sau, vị bác sĩ ấy đã gọi chàng đến và báo có một tai nạn giao thông và một cô gái trẻ trước khi qua đời đã đồng ý hiến giác mạc cho bệnh viện và ông ta muốn chàng ngày mai đưa vợ đến làm phẩu thuật, nếu để qua 3 ngày sau thì không ghép được nữa vì giác mạic không thể để lâu.
Cả ngày hôm đó anh như mất hồn, anh đấu tranh tư tửng rất dữ dội, nếu lỡ nàng sáng mắt .. ôi cả trăm lần anh đều không tin tưởng mình và rồi anh đã chần chừ, không dám nói lại sự việc trên cho nàng.
Thế rồi chàng đã thất hẹn, hôm sau chàng lấy cớ công việc cơ quan bận rộn nên đã không đưa nàng đi.
Một ngày trôi qua, rồi ngày thứ hai lại trôi qua, mỗi lần nhìn vợ và biết nàng đang nuôi hy vọng được sáng mắt, chàng lại thấy cái cảm giác tội lỗi với nàng, đêm ấy trời mưa to, chàng không sao ngũ được, cái cảm giác ân hận thúc dục chàng phải cương quyết vì mai là thời hạn cuối. Cuối cùng cái thiện đã thắng và chàng nhất quyết mai sẽ đưa nàng đi phẩu thuật, nhất định là thế rồi sau ra sao thi ra.
Nữa đêm, chợt nghe tiếng con khóc, nàng vội bật dậy, chạy sang phòng con ... thì hỡi ôi, do đêm mưa to, nhà dột nên chàng đã để cái thau hứng nước mưa mà nàng chẳng hay, thế là do vội vả nàng đã trượt thau nứoc và té đập đầu vào cái cạnh bàn... bất tỉnh.
Chàng do suy nghĩ nhiều nên ngũ say, không hay biết gì cả.
Sáng ra, nàng đã không còn nữa rồi. Nàng đã ra đi mang theo niềm ao ước mong manh là được thấy được mặt chồng con, dù là chỉ một lần thôi.
 
M

mysterious_girl

Guest
Nếu muốn ly hôn,hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh!

Câu chuyện sau thật lãng mạn.Cầu chúc cho nhưng ai đã yêu, đang yêu và sẽ yêu luôn hạnh phúc trong tình yêu của mình.:1luvu: .Nào, chúng ta cùng đọc nhé.


-----
Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình. Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.

Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần.

Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ...

Dew đã bước vào cuộc đời tôi.

Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.

Dew nói: "Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất". Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.

Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: "Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty". Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể.

Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.

Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn.

Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, "Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?". Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.

Lúc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.

Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau". Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.

Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. "Anh có điều này muốn nói với em", tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.

Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. "Anh muốn ly hôn". Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng.

Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ "Tại sao?". "Anh nói thật đấy", tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi "Anh không phải là đàn ông!".

Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew.

Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói.

Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.

Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.

Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.

Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: "Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?"

Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: "Anh còn nhớ".

"Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh", cô ấy tiếp tục, "do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng". Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.

Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. "Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi", cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: "Cha đang ôm mẹ trên tay". Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay". Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.

Vào ngày thứ hai, chúng tôi "diễn" dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa.
Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.

Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe".

Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần.

Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.

Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: "Có vẻ bế em không còn khó nữa".

Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, "Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi". Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.

Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.

Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.

Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: "Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi".

Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: "Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy".
Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. "Anh không bị sốt chứ", cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. "Dew, anh xin lỗi", tôi nói. "Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em".

Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty.

Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết "Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già".
 
babyan

babyan

Guest
2/3/06
263
0
0
nguoi lon
Anh sẽ chết


Một đôi nam nữ yêu nhau tha thiết cưỡi trên chiếc mô tô, lao vút đi trong đêm...

Cô gái: Chậm lại một tí đi anh! Em sợ quá!

Chàng trai: Không sao đâu, thế mới vui chứ.

Cô gái: Chẳng vui chút nào... Nguy hiểm lắm.

Chàng trai: Vậy thì hãy nói em yêu anh đi.

Cô gái: Được thôi... Em yêu anh. Bây giờ anh chạy chậm lại đi.

Chàng trai: Ôm anh thật chặt nào.

Và cô gái ôm lấy chàng trai.

Chàng trai: Em gỡ mũ ra giùm anh nhé? Nó làm anh thấy khó chịu quá.

Cô gái: Vâng, nhưng anh phải chậm lại đấy.

Ngày hôm sau, trên tờ báo có một mẩu tin nhỏ. Một chiếc mô tô bị đứt thắng đã đâm sầm vào tòa nhà. Trên xe có hai người, nhưng chỉ còn một người sống sót. Chàng trai nhận ra thắng xe đã hư, nhưng anh không muốn bạn gái mình biết, nếu không cô ấy sẽ rất hoảng sợ. Thay vì vậy, chàng trai đã nghe cô gái nói EM YÊU ANH lần cuối cùng, cảm nhận vòng tay siết chặt của cô lần cuối cùng, và cho cô đội mũ của mình để cô có thể sống, ngay khi điều đó có nghĩa là anh ta sẽ chết......
 
babyan

babyan

Guest
2/3/06
263
0
0
nguoi lon
tình yêu và sự chia sẻ có khó không ???

Anh yêu em

Họ cưới nhau được hai năm. Anh thích văn chương và thường “post” những sáng tác của mình lên mạng, nhưng chẳng mấy ai đọc chúng. Anh cũng thích nhiếp ảnh và hay chụp hình cho người thân, bạn bè. Anh yêu chị. Chị cũng yêu anh. Chị khá bướng bỉnh và luôn “bắt nạt” anh. Còn anh là một người đàn ông nhã nhặn, luôn bỏ qua những lỗi lầm của chị. Hôm nay, chị lại nổi cáu với anh.


- Sao anh không chụp hình đám cưới cho nhỏ bạn của em? Nó hứa là sẽ trả tiền mà.

- Hôm nay anh không có thời gian.

- Hừ! Anh muốn chết ko!

- Gì cơ?

- Không có thời gian à? Anh viết ít lại một chút là có thời gian ngay ấy mà.

- Anh,… Rồi sẽ có ngày, sẽ có ai đó “nhìn ra” tác phẩm của anh.

- Em không quan tâm. Anh phải chụp hình cho nhỏ bạn em.

- Không được.

- Chỉ lần này thôi.

- Không.

Sự thương lượng “hạ màn” nhưng lại chưa có kết thúc. Tuy nhiên, chị cũng cố đưa ra lời cảnh báo: “Anh phải đồng ý sau ba ngày, nếu không…”.

Ngày thứ nhất. Chị chiếm giữ nhà ăn, phòng tắm, máy vi tính, tủ lạnh, ti vi, và cả máy nghe nhạc… Để tỏ ra “rộng lượng”, chị cho phép anh được vào phòng ngủ. Dĩ nhiên là chị cũng ngủ trên chiếc giường đó. Anh chẳng tỏ vẻ gì bận tâm, ít ra anh cũng còn một ít tiền trong ví.


Ngày thứ hai. Chị quyết tâm làm một cuộc ruồng bố. Chị dốc hết tất cả những gì có trong ví của anh và cảnh báo lần nữa: “Hãy quyết định nhanh, nếu không anh sẽ phải nhận lãnh hậu quả…”. Lúc này thì anh có vẻ bối rối. Đêm. Trên giường. Anh năn nỉ chị hãy mau chóng kết thúc chuyện “quái quỉ” này. Chị không hề lay động. Chị đã nói là sẽ giữ lời, cho đến khi nào anh đồng ý mới thôi.

Ngày thứ ba. Đêm. Trên giường. Anh nằm quay mặt qua một phía, chị nằm quay mặt qua một phía. Anh mở lời trước:

- Chúng ta cần nói chuyện.

- Nếu không phải là về đám cưới thì thôi.

- Một chuyện rất quan trọng.

Chị im lặng.

- Chúng ta ly hôn nhé.

Chị như không tin vào tai mình.

- Anh mới gặp một cô gái.

Chị hoàn toàn giận dữ và muốn lao vào anh. Nhưng chị đã cố bình tĩnh để anh nói hết, mắt ngấn nước. Một cách rất cẩn thận, anh rút ra từ ngực mình một tấm hình.

- Cô ấy rất đẹp.

Mắt chị đầm đìa nước mắt.

- Cô ấy có một nhân cách tốt.

Tim chị như vỡ ra từng mảnh, bởi vì anh đã đặt một bóng hình khác nơi “gần trái tim anh”.

- Cô ấy nói rằng sẽ ủng hộ sự nghiệp viết lách của anh sau khi kết hôn.

Chị cảm thấy ghen với người phụ nữ đó, bởi vì cô ấy đã nói ra điều mà chị cũng đã từng nói với anh trước khi họ kết hôn.

- Cô ấy thật lòng yêu anh.

Chị ước gì có thể hét lên: “Em thì không à?”.

- Nên anh nghĩ, cô ấy sẽ không bao giờ ép anh làm những điều mà anh không muốn làm.

Sau khi nghe anh nói như vậy, chị cũng có suy nghĩ, nhưng cơn thịnh nộ vẫn không nguôi được.

- Em có muốn xem tấm hình anh đã chụp cho cô ấy không?

Chị (…)

Anh đưa tấm hình trước mặt chị. Chị hất tay anh ra và tát anh một cái thật mạnh. Anh chỉ còn biết thở dài. Chị thì khóc. Anh cất tấm hình vào túi áo. Chị quấn mình vào chăn. Anh tắt đèn và nhắm mắt. Chị ngồi dậy, bật đèn. Anh ngủ rồi. Chị thì không tài nào chợp mắt nổi. Chị hối hận vì đã có thái độ không phải đối với anh. Chị khóc và nghĩ ngợi lung tung. Chị muốn đánh thức anh dậy và nói chuyện nhẹ nhàng với anh. Chị không muốn cáu gắt với anh nữa. Chị liếc nhìn vào ngực anh. Chị muốn trông xem khuôn mặt cô ấy như thế nào. Chị khẽ đưa tay lấy tấm hình. Chị như vừa muốn khóc, vừa muốn cười. Đó là một tấm hình của chị. Tấm hình mà chính anh đã chụp cho chị. Chị cúi xuống hôn vào má của anh. Anh mỉm cười. Anh chỉ giả vờ ngủ.
 
cold

cold

Cao cấp
20/12/05
243
42
28
46
A2,Hoang Hoa Tham,Q.TB
Cô gái có một bông hồng

John Blanchard rời khỏi băng ghế, chăm chú nhìn dòng người đang ra khỏi nhà ga xe lửa trung tâm thành phố. Anh đang chờ người con gái mà trái tim đã rất quen thuộc với anh nhưng khuôn mặt thì anh chưa từng gặp, một cô gái với một bông hoa hồng. 13 tháng trước đây trong một thư viện ở Florida, khi nhấc một cuốn sách ra khỏi kệ anh bỗng cảm thấy bị lôi cuốn không phải vì nội dung cuốn sách mà vì những dòng chữ viết bằng bút chì bên lề cuốn sách. Những hàng chữ mềm mại với nội dung chứa đựng một tâm hồn sâu sắc và một trí tuệ sáng suốt. Bên trong bìa cuốn sách, nơi ghi tên người mượn, anh tìm ra tên chủ nhân của hàng chữ, đó là Hollis Maynell. Cô gái sống ở thành phố New York.
Sau đó anh viết cho cô gái một bức thư tự giới thiệu mình và mong cô trả lời, nhưng ngay hôm sau anh đã phải lên tàu ra nước ngoài tham gia cuộc Chiến tranh Thế giới thứ hai. Trong vòng một năm và một tháng sau đó hai người dần dần tìm hiểu nhau qua thư từ. Mỗi lá thư là một hạt giống được gieo vào trái tim nồng cháy. Một mối tình nảy nở. Anh đề nghị cô gái gửi cho mình một tấm hình nhưng cô từ chối. Cô cho rằng nếu chàng thực lòng thì diện mạo của cô đâu có quan trọng gì. Cuối cùng đến ngày anh từ châu Âu trở về, họ hẹn gặp nhau lần đầu tại nhà ga trung tâm thành phố New York. Cô gái viết: “Anh sẽ nhận ra em là người có một bông hồng trên ve áo”.
Khi đó, tôi thấy một người con gái bước lại phía tôi, cô ấy có một thân hình mảnh mai thon thả. Những cuộn tóc vàng loăn xoăn bên vành tai nhỏ nhắn. Cặp mắt cô ấy xanh như những đoá hoa. Đôi môi và cằm cô ta có nét cương quyết nhưng rất dịu dàng. Trong chiếc áo vét màu xanh nhạt cô gái trông như mùa xuân đang tới. Tôi tiến lại phía cô gái và hoàn toàn không để ý là cô ấy không có bông hồng trên ve áo. Khi tôi bước tới, cô gái nở một nụ cườđẫịu dàng hấp dẫn trên vành môi và nói nhỏ: “Đi cùng em chứ, chàng thuỷ thủ?”. Khi ấy gần như không tự chủ được, tôi bước thêm một bước nữa lại phía cô gái, và đúng lúc ấy tôi nhìn thấy Hollis Maynell với bông hồng đứng ngay sau cô ấy. Đó là một người phụ nữ đã ngoài 40 tuổi. Bà ta có mái tóc màu xám bên trong một chiếc mũ đã cũ. Bà ta có một thân hình nặng nề, đôi chân mập mạp trong đôi giày đế thấp. Khi đó cô gái trong chiếc áo màu xanh vội vã bước đi. Tôi có cảm giác dường như con người tôi lúc đó bị chia làm hai, một nửa đang muốn được đi theo cô gái và nửa còn lại hướng tới người đàn bà mà tâm hồn đã thực sự chinh phục tôi. Và bà ta đứng đó, khuôn mặt béo tốt với làn da nhợt nhạt nhưng hiền lành và nhạy cảm. Khi đó bỗng nhiên tôi không còn lưỡng lự nữa. Tay tôi nắm chặt cuốn sách nhỏ cũ kỹ giống như cuốn sách trong thư viện trước đây để cô gái có thể nhận ra tôi. Đây không phải là tình yêu nhưng là một cái gì đó rất đáng quý, một cái gì đó thậm chí có thể còn hơn cả tình yêu, một tình bạn mà tôi luôn luôn và mãi mãi biết ơn. Tôi đứng thẳng chào người đàn bà, chìa cuốn sách ra và nói, mặc dù khi nói tôi cảm thấy giọng mình nghẹn lại vì cay đắng và thất vọng: “Tôi là trung uý John Blanchard và xin phép được hỏi đây chắc là cô Maynell? Tôi rất vui mừng là cô đã đến đây gặp tôi hôm nay. Tôi muốn mời cô dùng cơm tối có được không?”. Người phụ nữ nở một nụ cười bao dung và trả lời: “Ta không biết việc này như thế nào con trai ạ, nhưng cô gái trẻ mặc chiếc áo vét màu xanh vừa đi kia đã năn nỉ ta đeo đoá hoa hồng này trên ve áo. Cô ấy nói nếu anh có mời ta đi ăn tối thì nói rằng cô ấy đang đợi anh ở nhà hàng lớn bên kia đường. Cô ấy nói đây là một cuộc thử nghiệm gì đó.”
Người ta chỉ có thể nhận ra bản chất thật sự của trái tim khi phải đối mặt với những điều không như ý muốn.
 
T

Thang_MADI

Trung cấp
13/5/05
99
0
8
Hanoi
www.1vs.vn
babyan nói:
Anh sẽ chết


Ngày hôm sau, trên tờ báo có một mẩu tin nhỏ. Một chiếc mô tô bị đứt thắng đã đâm sầm vào tòa nhà. Trên xe có hai người, nhưng chỉ còn một người sống sót. Chàng trai nhận ra thắng xe đã hư, nhưng anh không muốn bạn gái mình biết, nếu không cô ấy sẽ rất hoảng sợ. Thay vì vậy, chàng trai đã nghe cô gái nói EM YÊU ANH lần cuối cùng, cảm nhận vòng tay siết chặt của cô lần cuối cùng, và cho cô đội mũ của mình để cô có thể sống, ngay khi điều đó có nghĩa là anh ta sẽ chết......

Chà, bạn lấy chuyện này ở đâu ra vậy? Ý tưởng chuyện thì được, nhưng mà tình huống sao mà sượng vậy. Nếu có thời gian để nói những lời như vậy và cởi mũ, đội mũ thì cũng đủ thời gian để cho xe dừng rồi. Hình như bạn chưa bao giờ đi xe máy.
 
T

toilatoi

Guest
13/10/05
53
0
0
thien dang
Thang_MADI nói:
Chà, bạn lấy chuyện này ở đâu ra vậy? Ý tưởng chuyện thì được, nhưng mà tình huống sao mà sượng vậy. Nếu có thời gian để nói những lời như vậy và cởi mũ, đội mũ thì cũng đủ thời gian để cho xe dừng rồi. Hình như bạn chưa bao giờ đi xe máy.
Babyan quên không nói chi tiết là " anh người yêu nói cô gái cởi mũ trên đầu anh ta ra và đội lên đầu mình". Có lẽ do không nói rõ nên bạn hiểu lầm.
Nếu ở trong tình huống của anh ta bạn sẽ làm gì?:dance2:
 
Sửa lần cuối:
cold

cold

Cao cấp
20/12/05
243
42
28
46
A2,Hoang Hoa Tham,Q.TB
Câu chuyện hay




Chồng chị là một kỹ sư giỏi, chị yêu anh vì sự vững chãi, chín chắn của anh, chị yêu cái cảm giác ấm áp mà chị có mỗi khi chị tựa đầu vào vai anh. Và sau 3 năm tìm hiểu, anh chị đã đi đến hôn nhân.



Nhưng đến hôm nay, sau hai năm là vợ chồng, chị bỗng thấy mệt mỏi với những cảm giác mà chị phải trải qua khi chung sống với anh.Những lý do khiến chị yêu anh trước đây, bỗng biến thành những lý do tạo nên sự đổi thay trong chị.



Chị là một phụ nữ nhạy cảm, và rất dễ bị thương tổn trong tình yêu, chị luôn khao khát những khoảnh khắc lãng mạn, giống như là bé gái nhỏ thèm khát kẹo ngọt. Nhưng anh lại trái ngược với chị, anh không có sự nhạy cảm, và hoàn toàn không quan tâm đến những khoảnh khắc lãng mạn trong cuộc sống vợ chồng, điều này đã làm cho chị càng chán nản hơn.



Và chuyện gì đến phải đến, một hôm chị quyết định cho anh biết rằng chị muốn ly dị, rằng chị không thể chung sống với anh thêm một giờ phút nào nữa. Rất bất ngờ khi nghe chị yêu cầu như thế, anh chỉ biết hỏi



- Tại sao?



- Em cảm thấy mệt mỏi, không có lý do nào cho mọi thứ trên thế gian này! - chị trả lời.



Anh không nói gì thêm nữa, nhưng suốt đêm đó, anh không ngủ, và chìm sâu vào những ưu tư, khắc khoải với ánh sáng lập lòe của điếu thuốc gắn trên môi. Sự im lặng của anh càng làm cho cái cảm giác thất vọng trong chị tăng lên, đấy là một người đàn ông không thể biểu lộ gì ngay cả đến lúc gặp tình huống khó khăn như lúc này, còn gì nữa để mà chị hy vọng ở anh?Cuối cùng rồi anh cũng lên tiếng, anh hỏi chị :“Anh có thể làm gì để thay đổi ý định của em?”.



Ai đó đã nói đúng: “Rất khó khăn để thay đổi tính cánh của một con người”, và chị nghĩ rằng chị không thể nào thay đổi cách sống của anh. Nhìn sâu vào mắt anh, chị chậm rãi trả lời: “Đây chính là câu hỏi, nếu câu trả lời của anh có thể thuyết phục em, em sẽ thay đổi ý định ly dị. Nếu em nói, em muốn bông hoa ở phía bên kia vách núi, và cả hai chúng ta đều biết rằng khi anh cố hái bông hoa đó cho em thì anh sẽ chết, anh có vẫn cố làm cho em hài lòng chứ?”.




Anh đáp “Ngày mai anh sẽ trả lời câu hỏi cho em…”. Những hy vọng của chị hoàn toàn bị chìm xuống khi nghe câu trả lời của anh.



Sáng hôm sau, chị tỉnh giấc và nhận ra anh đã đi rồi. Chị nhìn thấy một mảnh giấy với dòng chữ ngoệch ngoạc của anh, được dằn dưới ly sữa, trên chiếc bàn ăn gần cửa…. và chị bắt đầu đọc.



“Em yêu, Anh sẽ không thể nào hái bông hoa đó cho em, nhưng hãy cho anh giải thích những lý do mà anh không thể”.



Ngay những dòng đầu đã làm tan nát trái tim chị, chị tiếp tục đọc.



“… Khi em sử dụng máy vi tính, anh luôn sắp xếp phần mềm cho em dễ sử dụng, và khi em kêu lên trước màn hình khi có sự cố, anh luôn chuẩn bị những ngón tay để có thể giúp em phục hồi lại những chương trình. Em thường bỏ quên chìa khóa cửa, nên anh luôn chuẩn bị đôi chân để sẵn sàng chạy về mở cửa cho em. Em rất thích đi du lịch, nhưng lại thường hay bị lạc đường trong những thành phố xa lạ, nên anh phải chuẩn bị đôi mắt của mình để chỉ đường về cho em. Em thường đau bụng trong mỗi lần gần đến tháng, nên anh luôn chuẩn bị lòng bàn tay mình để sẵn sàng xoa bụng cho em để em dịu cơn đau.Khi thấy em luôn thích ở nhà, anh lo rằng em sẽ có thể bị mắc bệnh tự kỷ, vì thế anh phải luôn pha trò và chuẩn bị những câu chuyện vui để em quên đi nỗi buồn chán. Khi em luôn chăm chú vào màn hình vi tính, anh sợ như vậy có hại cho đôi mắt của em, nên anh phải để dành đôi mắt của anh để khi chúng ta già, anh sẽ có thể giúp cắt móng tay, và nhổ những sợi tóc bạc cho em. Anh có thể nắm bàn tay em đi tản bộ trên bãi biển, để em thưởng thức cảnh mặt trời mọc và bãi cát xinh đẹp… và anh sẽ cho em biết rằng màu sắc của những bông hoa cũng rực rỡ như gương mặt tươi tắn của em… Vì vậy, em yêu, trừ phi em chắc chắn rằng có ai đó yêu em hơn anh đã yêu em… nên bây giờ anh không thể hái bông hoa đó cho em, và chết…/.”



Nước mắt của chị không ngừng rơi trên trang giấy, làm nhạt nhòa những dòng chữ của anh… Chị đọc tiếp:



“…Bây giờ, nếu em cảm thấy hài lòng thì hãy mở cửa ra, vì anh đang đứng đó với bánh mì và sữa tươi cho buổi sáng của em, những món ăn mà em thích…”.



Chị lao đến cửa và mở bung nó ra, trông thấy anh với gương mặt lo lắng, chị nắm chặt tay anh, cùng với ổ bánh mì và chai sữa, bây giờ chị biết chắc rằng không ai yêu chị như anh đã yêu chị, và chị quyết định quên đi bông hoa ở bên kia vách núi… đó là cuộc sống và tình yêu.



Khi được sống trong sự đầy đủ, dư thừa của tình yêu, thì cái cảm giác sôi nổi trong tình yêu thường bị khô héo đi, và người ta không còn có thể nhận thức được đâu là tình yêu chân thật và đâu là tình yêu giả dối, giữa cảm giác bình yên và buồn chán đó.
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA