Đi qua từng ngày không anh...

  • Thread starter kimhuyen71
  • Ngày gửi
K

kimhuyen71

Guest
25/11/11
0
0
0
49
Ho chi Minh
Em từ giờ sẽ bắt đầu những ngày sau độc bước không còn anh rồi...Em quyết định sẽ để anh ở đâu đó để thỉnh thoảng em có thể vào tâm sự cùng anh...

Hn giải quyết công việc cũng ko nhiều lắm, nhưng sau đó luôn là một khoảng rỗng khá sâu...Tình cờ Em lại đắm đuối vào hình ảnh và clip về một người, người hao hao dáng vẻ anh, người anh từng thích thú...người em chưa từng hứng thú bao giờ. Có nhiều điều để Em nghĩ.... Ít ra, em thấy mình tìm được chút gì đó mềm dịu như vừa được bắt gặp lại Anh, Anh với tâm hồn và cá tính tinh tươm, của riêng Em... Em đã tuyệt vọng vì ko thể nào tìm thấy được Anh trong thể xác của Anh, nhưng hn em lại tìm thấy Anh, ở một thân thể khác... :)... chọn cảm xúc gì đây nhỉ?

Anh từng ôm lấy em ghì xiết, từng hôn em điên dại,...nên tất cả những khát khao đó khiến hành trang của em quá nặng nề trên đoạn đường độc bước hôm nay...Em vẫn còn lầy lội trong những ký ức vời vợi...và yêu thương trong em chưa kịp thấu hiểu...
Anh bình yên?
Em ổn.
...Và chúng ta chưa bình yên.
...
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
45
Hà đông
Ðề: Đi qua từng ngày không anh...

Ước gì mình được như anh ấy !
 
T

TRAN HA VY

Sơ cấp
12/11/11
14
0
1
TP.HCM
Ðề: Đi qua từng ngày không anh...

Em hôm nay đã khác của em ngày hôm qua...Em hôm nay xem nụ cười rất dễ dãi, không có chuyện gì em cũng cười, cười nhiều để em che dấu đi những giọt nước mắt hằng đêm vẫn cứ rơi. Để bạn bè thấy em ổn và em mạnh mẽ...Nhưng em không mạnh mẽ, đã không biết bao nhiêu đêm, em cứ khóc mãi khóc mãi cho đến khi em mệt lã và ngủ thiếp đi... Trong cơm mê chập chờn em vẫn thấy hình bóng anh , anh bỏ em ra đi, anh không muốn bên em nữa dù em cố níu kéo như thế nào.
Em không biết em sai gì, em cứ lẩn quẩn hoài với câu hỏi ấy chập chờn không bao giờ trả lời được, em sai gì hả anh? Em đã cố gắng rất nhiều để được bên anh và làm anh vui, mà rồi cuối cùng em nhận lại gì, anh càng xa em hơn, và nay em mất anh thật rồi...!
Em lao vào công việc để không còn thời gian mà suy nghĩ và nhớ chuyện cũ, cũng đồng nghĩa là em chẳng nghỉ ngơi 1 giây phút nào, làm thêm, học thêm....em chẳng để mình có 1 khoảng trống hay để mình dừng lại để thở vì em sợ...em sợ em chỉ cần yên lặng 1 chút em lại nhớ anh...

Đến hôm nay,đã nhiều ngày không có anh cạnh bên, mà em vẫn không thể tự đứng dậy để bước đi tiếp, em vẫn còn luẩn quẩn đâu đó ở trong quá khứ, những kỷ niệm tươi đẹp của anh và em , em cứ ôm lấy và sống vui với nó mỗi ngày , em không muốn bỏ nó ra vì bỏ ra thì em còn niềm vui gì nữa để sống đây. Nhiều người bảo em sống hoài niệm, nói em ngu ngốc... em tự cười mình ngu ngốc không thể giữ anh được ở bên mình, em phải buông tay để anh tìm những niềm vui mới, em ngu ngốc nên em cứ buồn và khóc khi anh ra đi mà không thể tự giải thoát cho bản thân được...

Anh à, dù có ra sao, thì anh hãy sống cho hạnh phúc...Dù người cùng anh đi đến cuối con đường này không phải là em, nhưng em biết được rằng anh vẫn có 1 người có thể làm anh vui, làm anh hạnh phúc, chăm sóc cho anh thay em thì em đã thấy vui rồi. Em chỉ mong anh có được 1 cuộc sống hạnh phúc như bao người, đừng sống cô đơn như ngày xưa em gặp anh nữa nhé, yêu bản thân hơn và kiếm tìm cho mình 1 hạnh phúc thật sự....
 
bluerose_90

bluerose_90

Don't cry
Ðề: Đi qua từng ngày không anh...

Em hôm nay đã khác của em ngày hôm qua...Em hôm nay xem nụ cười rất dễ dãi, không có chuyện gì em cũng cười, cười nhiều để em che dấu đi những giọt nước mắt hằng đêm vẫn cứ rơi. Để bạn bè thấy em ổn và em mạnh mẽ...Nhưng em không mạnh mẽ, đã không biết bao nhiêu đêm, em cứ khóc mãi khóc mãi cho đến khi em mệt lã và ngủ thiếp đi... Trong cơm mê chập chờn em vẫn thấy hình bóng anh , anh bỏ em ra đi, anh không muốn bên em nữa dù em cố níu kéo như thế nào.
Em không biết em sai gì, em cứ lẩn quẩn hoài với câu hỏi ấy chập chờn không bao giờ trả lời được, em sai gì hả anh? Em đã cố gắng rất nhiều để được bên anh và làm anh vui, mà rồi cuối cùng em nhận lại gì, anh càng xa em hơn, và nay em mất anh thật rồi...!
Em lao vào công việc để không còn thời gian mà suy nghĩ và nhớ chuyện cũ, cũng đồng nghĩa là em chẳng nghỉ ngơi 1 giây phút nào, làm thêm, học thêm....em chẳng để mình có 1 khoảng trống hay để mình dừng lại để thở vì em sợ...em sợ em chỉ cần yên lặng 1 chút em lại nhớ anh...

Đến hôm nay,đã nhiều ngày không có anh cạnh bên, mà em vẫn không thể tự đứng dậy để bước đi tiếp, em vẫn còn luẩn quẩn đâu đó ở trong quá khứ, những kỷ niệm tươi đẹp của anh và em , em cứ ôm lấy và sống vui với nó mỗi ngày , em không muốn bỏ nó ra vì bỏ ra thì em còn niềm vui gì nữa để sống đây. Nhiều người bảo em sống hoài niệm, nói em ngu ngốc... em tự cười mình ngu ngốc không thể giữ anh được ở bên mình, em phải buông tay để anh tìm những niềm vui mới, em ngu ngốc nên em cứ buồn và khóc khi anh ra đi mà không thể tự giải thoát cho bản thân được...

Anh à, dù có ra sao, thì anh hãy sống cho hạnh phúc...Dù người cùng anh đi đến cuối con đường này không phải là em, nhưng em biết được rằng anh vẫn có 1 người có thể làm anh vui, làm anh hạnh phúc, chăm sóc cho anh thay em thì em đã thấy vui rồi. Em chỉ mong anh có được 1 cuộc sống hạnh phúc như bao người, đừng sống cô đơn như ngày xưa em gặp anh nữa nhé, yêu bản thân hơn và kiếm tìm cho mình 1 hạnh phúc thật sự....

Đọc bài này sao giống tâm trạng mình quá, đã dặn lòng phải quên nhưng thật lòng thì ko thể nào quên được.
 

Xem nhiều