Kể chuyện

  • Thread starter kitten_honey
  • Ngày gửi
kitten_honey

kitten_honey

Guest
7/4/04
168
0
0
43
Hà Nội
Truy cập trang
Ngày xưa ở một làng kia
Có cha con nọ nhà rìa bờ sông
Nhà nghèo không có một đồng
Cha thì có khố con không có gì
Một hôm trước lúc lâm nguy
Gọi người con lại dặn gì mấy câu
Con ơi con sống còn lâu
Còn bố bố xắp sang chầu bên kia
Quần bò con giữ lấy đi
Sau này bạn gái lấy gì đi chơi
Nhà ta giàu có ba đời
Chỉ vì đề đóm tả tơi thế này
Con ơi tu chí từ nay
Thôi trò cờ bạc sau này làm ăn
Nói xong cha bỗng nhăn răng
Miệng sùi bọt mép mắt căng lên trời
Đồng Tử biết bố qua đời
Không tiền mai táng đành phơi giữa đồng
Không đành để bố tồng ngồng
Mặc quần cho bố tông ngông về nhà

Một hôm công chúa đi qua
Đang ngồi hóng mát bỗng da ngứa mần
Nàng ta liền trút áo quần
Xông phi một cái nhẩy ầm xuống sông
Không ngờ rơi chúng Tử Đồng
Đang mò cua cá dưới sông Nhị Hà
Đổng Tử sợ quá tưởng ma
Định thần nhìn lại hóa ra là người
Đồng Tử sung sướng mỉm cười
Aha, ta đã đổi đời từ đây

Tử nói rằng:
Nàng lấy ta thôi
Cô mà không lấy ta thời tố cô
Tiên Dung đáp:
Em thì em rất sẵn sàng lấy anh
Nhưng khi về đến kinh thành
Vua cha mà biết thì anh đi đời
Tử Đồng nói tiếp lời Tiên :
Em lo xa quá em ơi
Ở đây đầu gấu hiện thời là anh

..................

Hai người từ đó về sau
Đi buôn ma túy nhà giầu rất nhanh
Tin đó bay đến kinh thành
Vua cha nghe thất thất kinh cả người
Tại sao lại thế hả trời
Nó có ma túy không mời ta sao
Ta đây tuy tuổi đã cao
Nhưng mà vẫn hút thuốc là đấy thôi
Nói song bèn gọi bầy tôi
Mang quân đến đánh để lôi con về

................
( Đoạn này quên mất )
................

Đổng tử biết trước tình hình
Xe tăng đã xắp pháo mình đã mua
Thấy quân đông quá sợ thua
Boeing đã sẵn cua luôn sang Lào
KHông ngờ tốc độ quá cao
Máy bay chao đảo lật nhào xuống sông
Dưới sông là bọn giặc Mông
Thuyền to cũng đắm quân đông cũng chìm....

=== Hết ====
:f_o
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
S

songngu

Guest
24/4/04
17
0
0
44
Hà Nội
Truy cập trang
:lol :lol :lol :lol :lol
Tuyệt vời :bia :bia :bia
:cool :cool :cool
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
43
Hà đông
Không được rồi, hình như hơi nhầm một tý
Cha thì có khố con không có gì
thế mà đến khi chết lại mua được cả quần bò
Còn bố bố xắp sang chầu bên kia
Quần bò con giữ lấy đi
Sau này bạn gái lấy gì đi chơi

Mà bố con nhà này ham đánh đề quá à ?
em cứ nghe các cụ nói : " Đề ra đê mà ở "
thế là em về quyết tâm chơi may ra thì có một mảnh nho nhỏ trên ĐÊ LA THÀNH cũng được
:bia
 
kitten_honey

kitten_honey

Guest
7/4/04
168
0
0
43
Hà Nội
Truy cập trang
Anh này, đọc thấy hay hay là được rồi, anh lại còn ngồi để vạch lá tìm sâu hả ????
:leu: :leu: :leu: :leu: :leu: :leu: :leu: :leu:
 
C

coralmoonlight

Guest
21/3/04
36
0
0
Không phải thế đâu, cha có quần bò nhưng không dám mặc, để cho con mặc cho mới.
Đấy là hi sinh đời bố củng cố đời con
Cam to 80 phải học tập tinh thần đó mới được
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
43
Hà đông
Bố em là Bưởi nho thế đời em là cam to
không biết đời em mà chịu hy sinh thì không biết con em sẽ thành Quất .... hay Chanh nhỉ
 
kitten_honey

kitten_honey

Guest
7/4/04
168
0
0
43
Hà Nội
Truy cập trang
Anh Bưởi ơi, sao lai bi quan thế nhỉ ????
:music1:
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
43
Hà đông
em mới nhặt đựoc chuyện nè cho các bác đọc chơi !

Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn
Ngày xửa ngày xưa, tại xứ sở nọ, có một vương quốc thịnh vượng và thanh bình. Mùa đông năm đó, tuyết rơi trắng như bông. Hoàng hậu của vương quốc ngồi đan bên cửa sổ...

"Ái dồi ôi" - Bổng hoàng hậu kêu thất thanh và vứt mạnh kim đan ra phía trước. Bà bị kim đâm vào tay. Cũng phải thôi, vì từ bé đến giờ, sống trong nhung gấm, người hầu kẻ hạ xung quanh, có bao giờ phải đan đâu. Bà đau, đau lắm. Một giọt máu từ tay bà rơi xuống tuyết, tuyết phủ che mất. Một giọt nữa, lại bị tuyết che. Tức mình, bà nặn máu cho ra. Máu hoà xuống tuyết, đỏ lòm. Hoàng hậu liền ước : “Sau này mà có một người con gái da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun thì sướng nhờ”. Nghĩ vậy, bà mỉm cười, và kéo vua cha vào phòng ngủ...

Chín tháng sau, hoàng hậu sinh được một cô con gái giống y như mong ước. Da cũng trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun, và răng thì vàng khè. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Bạch Tuyết vừa được sinh ra thì bà mất, hưởng thọ 35 tuổi và an táng tại quê nhà.

Một năm sau, vua cha lấy vợ mới. Bà này đẹp, nhưng kiêu. Ngày nào bà cũng soi gương và hỏi:


“Gương kia ngự ở trên tường.
Nước ta ai đẹp được dường như ta.
Ta là hoàng hậu kiêu sa.
Gương mà nói xấu là ta đập liền”.
Gương đành trả lời: “Thưa hoàng hậu, hoàng hậu đẹp nhất trần đời”. Nghe vậy, hoàng hậu sướng rơn.

Bạch Tuyết càng lớn càng xinh đẹp, nhất là khi nàng không cười. Mỗi bước chân nàng đi, hoa trái như tươi hơn, chim chóc như hót hay hơn, và không gian tràn ngập tiếng vui cười. Năm lên bảy, Bạch Tuyết bắt đầu đẹp hơn hoàng hậu, giờ đã bước vào tuổi lục tuần.

Vào một ngày nọ, như thường lệ, vừa tỉnh giấc, hoàng hậu hỏi ngay gương thần. Nhưng lần này, gương đã trả lời:
“ Xưa kia bà đẹp nhất trần. Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn”.
Nghe gương trả lời, hoàng hậu giận tím người.
“ Này thì đẹp này, này thì đẹp này”,
hoàng hậu vừa gào, vừa đập bôm bốp vào gương. Đập chán, bà liền cho gọi người thợ săn giỏi nhất của vương quốc đến và ra lệnh: “Nhà người hãy đem con Bạch Tuyết xấu xí vào rừng, treo nó lên cành cây, và moi tim gan của nó về đây cho ta xào cần tỏi. Mau!”.

Người thợ săn vâng lệnh và đem Bạch Tuyết vào rừng. Khi ông rút dao ra, Bạch Tuyết liền khóc lóc thảm thiết:


“Bác tha cho cháu bác ơi
Cháu xin ở lại rừng chơi suốt đời
Bác về nói với bà ta.
Bác vừa giết cháu chẳng tha cho về.
Tim thì bác mổ lợn xề.
Gan, bác bắn hoẵng mang về lập công”.
Động lòng, người thợ săn tốt bụng liền thả cho Bạch Tuyết chạy đi, rồi ồng quay trở lại lâu đài với bộ lòng lợn trên tay...


Lại nói về Bạch Tuyết. Được người thợ săn thương tình, cô chạy một mạch không thèm ngoái lại vì sợ ông đổi ý. Cô cứ chạy, chạy mãi. Thú rừng gào rú xung quanh cô. Gai rừng cứa khắp người cô. Không biết cô đã phải đau đớn thế nào, chỉ biết rằng sau này thì thân thể cô chằng chịt sẹo.

Chán nản, Bạch Tuyết bắt đầu khóc. Cô khóc thương người mẹ quá cố. Cô khóc giận người cha nhu nhược. Cô khóc hận mụ dì ghẻ độc ác. Và cuối cùng, cô khóc vì sợ. Không sợ làm sao được, khi bầy thú hoang chạy xung quanh cô cứ liếm mép quèn quẹt. Cô cứ chạy như vậy không biết đã bao xa, vượt qua bao con suối, leo qua bao ngọn đồi. Thế rồi, đến lúc tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, bỗng trước mắt cô hiện ra một ngôi nhà nhỏ. Mừng rơn, Bạch Tuyết hét to: "Y.a.h.o.o!!!!!!!, sống rồi".

Từ từ, thận trọng, Bạch Tuyết tiến lại gần ngôi nhà. "Cộc... Cộc...Cộc", cô gõ cửa. Không có tiếng đáp lại. "Kịch...Kịch...Kịch", Bạch Tuyết gõ to hơn. Không gian vẫn im lặng như tờ. "Uỳnh...Uỳnh... Uỳnh", lần này, lấy hết sức bình sinh, Bạch Tuyết mắm môi mắm lợi đạp cửa. Chỉ có tiếng ẳng của một con chó hoang giật mình kinh hãi. Bạch Tuyết thử đẩy cửa. "Xời, thế mà cứ tưởng là có khoá", cô nói thầm vì cửa mở toang. Trước mắt cô hiện ra một cảnh tượng kỳ thú mà có nằm mơ cô cũng chẳng bao giờ hình dung ra được. Đồ vật trong nhà, cái gì cũng bé tẹo, mà loại nào cũng có 7 thứ...

Trong khu rừng này, không có một bóng dáng người qua lại, ngoại trừ 7 người đàn ông tí hon, hay còn gọi là 7 chú lùn. Thường ngày, cả 7 chú lùn đi làm từ sáng sớm, sau khi đã chuẩn bị cơm nước đầy đủ cho bữa tối. Họ làm cửu vạn tại một thị trấn cách đó không xa. Hôm nay, họ về muộn hơn thường nhật. Từ xa, cả 7 chú đã nhận thấy nhà mình có điều gì khác lạ so với mọi ngày. Cửa giả thì mở toang. Khói thôi toả lên từ mái bếp. Và chao ôi là thú dữ đứng xếp hàng trước cửa. Bước vào căn phòng, sự xáo trộn đầu tiên đập vào mắt các chú lùn là bàn ăn của họ.
" Ai đã uống chút nước của tôi vậy?" Chú lùn thứ nhất kêu to.
" Còn ai đã dùng chút cơm của tôi?" Đến lượt chú thứ hai ngạc nhiên.
" Ai đã ăn chút rau của tôi?" Chú lùn thứ ba thốt lên
" Và ai đã xơi hết thịt của tôi?" Cuối cùng chú thứ bảy cất tiếng.

Cả bảy chú lùn đứng đưa mắt nhìn nhau. Vậy là tối nay phải ăn mì tôm rồi. Bỗng một chú hét lên: " Phòng ngủ của tụi mình đang có người trong đó". Không ai bảo ai, tất cả cũng lao vào. Và cũng không ai bảo ai, tất cả đều dừng lại trước cửa.
" Chả phải em sợ đâu, nhưng anh là anh cả, anh vào trước đi, bọn em đứng ngoài cảnh giới". Chú thứ bảy nhìn anh trai, đồng thời đẩy mạnh anh vào phòng...

Người anh cả bị đẩy mạnh 1 cái vào fòng , rồi sau đó sững sờ mất vài giây .Anh kêu lên đầy fấn khích:
"Ui! chu choa là đẹp , Gớm !con gái nhà ai mà beautyful dã man "
Mấy anh lùn fía sau nhao lên "Đâu đâu đâu , cho xem cái"
Cả hội ùa vào fòng nghiêng ngó chỉ trỏ
"Cái mũi giống Brit "_1 anh nói
" Cái mồm giống Madona "_cậu út nói
" Anh thì anh thích mái tóc nhất , nó làm anh nhớ đến dòng sông Tô Lịch ở gần nhà bọn mình hồi xưa ý, híc híc híc"_anh cả nói trong làn nước mắt.
Đúng lúc mọi người đang " theo dòng lịch sử" thì ...
"Tim lợn , gan hoẵng! tim lợn ,gan hoẵng.."
7 chú lùn giật mình , 7 chú đâu có biết nàng Bạch Tuyết của chúng ta đang hồi tưởng đến vụ " ám sát hụt" của mình và những phút giây hãi hùng 1 mình đơn chiếc xuyên rừng chạy trốn của cô.
1 chú nhanh nhẹn trèo lên giường , khẽ kéo chăn ra , rồi cúi người thấp dần dần ,nhẹ nhàng chạm tay vào... vai cô gái .. hét lớn " CÔ LÀ AI"
Thật l;à khổ thân cho BT , nàng giật mình bừng tỉnh , sau 1phút tỉnh ngủ , nàng hét to
"Úi tròi ơi , con cái nhà ai mà bé tẻo tèo teo thế này"
Ngươì anh cả thay mặt tất cả 7 anh em nói chuyện với BT. Sau khi nghe Bt kể về hoàn cảnh đáng thương của mình, & chú lùn quyết định cho BT tá túc ở nhà các chú thoải mái đến khi nào .. lấy chồng thì thôi.
Và cuộc sống êm ả cứ trôi qua , BT ngày ngaỳ ở nhà làm .. Ô_sin cho các chú ,còn các chú thì vẫn đi làm cửu vạn ở làng bên.Nhưng cái gì đến cũng fải đến ........
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA