Thơ viết ở biển

  • Thread starter kitten_honey
  • Ngày gửi
kitten_honey

kitten_honey

Guest
7/4/04
168
0
0
43
Hà Nội
Truy cập trang
Biển - Puskin-

Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh mầu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng

Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau - cay đắng

Không gió lớn, sóng to không là biển
Chẳng nhiều cay đắng chẳng là yêu !!!
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
C

CNN

Cao cấp
14/3/03
506
2
0
ĐH KTQD
Đọc topic CNN lại nghĩ đến Thơ viết ở biển của Hữu Thỉnh. Xong mới biết không phải
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu cánh buồm...
 
kitten_honey

kitten_honey

Guest
7/4/04
168
0
0
43
Hà Nội
Truy cập trang
Vậy sao CNN post bài thơ đó lên để mọi người cùng đọc . :pepsi:
 
H

hope

Guest
11/1/04
29
0
6
Hà nội
Truy cập trang
Thơ viết ở biển - Hữu Thỉnh

Anh xa em
Trăng cũng lẻ
Mặt trời cũng lẻ
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn
Gió không phải là roi mà vách núi phải mòn
Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím
Sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến
Dù sóng đã làm anh
Nghiêng ngả
Vì em.


"Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm ..." hình như là thơ của Nguyễn Bính thì phải ...

Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu ?
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm... /.

Lâu mới có hôm về sớm, đâm ra đầu óc lung tung tệ :il .
 
Hongtien

Hongtien

Trung cấp
5/2/04
109
5
18
Thành phố Hồ Chí Minh
Giá trị của... 20 đồng

Vị giám đốc già trao cho người lính trẻ một tờ bạc và nói: "Cậu cầm lấy mà về thăm mẹ. Tôi không cho cá nhân cậu. Đây là phần đóng góp của tôi đối với đất nước". Người lính trẻ nhận niềm vui bất ngờ không phải từ tờ bạc mà từ nỗi xúc động trước một tấm lòng... Vườn hoa cuộc sống lại có thêm những đóa hoa tươi thắm, ấy là khi giá trị của tờ giấy bạc đã vượt ra xa trị giá của chính nó... Chuyện kể rằng:


Mấy chục năm trước tôi từng là trợ lý cho một vị giám đốc già. Giữa tôi và ông thường có những cuộc tranh luận về đầu tư, về nghĩa vụ của một doanh nhân với quốc gia... Là một kế toán, bệnh nghề nghiệp khiến tôi rất chặt chẽ trong chi phí, vì vậy có nhiều chuyện tôi không đồng ý với ông. Thế nhưng, đã có một kỷ niệm với ông khiến tôi không thể nào quên, dù thời gian đã lùi xa...

Hôm đó, trên đường công tác cùng nhau, thời gian chờ đổi máy bay chúng tôi ở tại một phi trường lớn. Trong lúc chờ đợi, tôi mở cuốn sách dở dang ra đọc tiếp, còn sếp, ông đi tìm chỗ gọi điện thoại. Các con ông đã lớn và ra ở riêng, ở nhà ông chỉ còn một mình vợ ông. Tôi được biết, dù đi xa hay gần, một ngày thế nào ông cũng gọi cho bà dăm bận, khi thì nhắc bà uống thuốc, lúc dặn bà khóa bếp ga cho kỹ, khi thì hỏi xem hôm đó con gái có đưa cháu về thăm bà hay không... Tôi trân trọng tình cảm của ông, nhưng nhiều khi cũng thấy... sốt ruột: già rồi mà...

Đọc sách một lúc, chợt nghe tiếng loa thông báo chuyến bay của chúng tôi sắp khởi hành, nhìn quanh không thấy sếp, tôi vội đi tìm. Tôi đã tìm thấy ông ở trong buồng điện thoại công cộng. Nghĩ ông không nghe tiếng loa thông báo, tôi đến gần lấy tay làm dấu. Lần thứ nhất không thấy ông có phản ứng gì, tôi gõ vào cửa kiếng và làm dấu lần thứ hai, nhưng lúc này tôi mới nhận thấy thì ra ông không nhìn tôi mà đang nhìn sang buồng điện thoại bên cạnh.

Ở buồng bên, một chú lính trẻ khoác chiếc ba lô căng trên lưng, đang hối hả nói vào máy nghe: "Mẹ ơi, mẹ nói nhanh đi... Con muốn... nhưng người ta không chịu đổi vé... Mẹ gọi lại cho con nhé. Con hết tiền rồi... Số ở đây là 356...". Người lính nói chưa dứt câu, từ máy điện thoại phát ra tiếng kêu tít tít...

Từ buồng điện thoại bước ra, với vẻ ân cần của người cha, ông tới bên người lính trẻ: "Có chuyện gì buồn vậy, chú em?". "Cháu thiếu 20 đồng nữa mới đủ tiền đổi vé máy bay về thăm mẹ. Cháu đi phép. Người ta mua vé cho cháu về nhà, nhưng mẹ cháu lại tới chơi nơi chị cháu sống. Bà mệt nên phải ở lại đó. Mà cháu chỉ có 5 ngày phép..." - người lính bẽn lẽn xốc lại ba lô. Sếp tôi thò tay vào túi rút ra một tờ bạc: "Cậu cầm lấy mà về thăm mẹ. Tôi không cho cá nhân cậu. Đây là phần đóng góp của tôi đối với đất nước". Cậu lính trẻ rụt rè đưa tay ra nhận tiền nhưng khuôn mặt thì rạng ngời bởi nụ cười rộng toác.

Tôi thầm tự hỏi: Liệu có khoản chi nào trong cả một năm tài chính của một doanh nghiệp giá trị hơn 20 đồng bạc mà sếp tôi đã dùng để giúp chú lính nọ về với mẹ?

.........................................................................
Các bác thấy sao? Chúng ta làm nghề KT nhiều thứ chi rồi nhưng không biết phải đua vào đâu cho đúng.
Các Bác cho bình luận về ba người trên: Ông giám đốc, anh KT trưởng và người lính trẻ
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA