Một vài điều về Lễ Vu Lan

  • Thread starter thaibinh84
  • Ngày gửi
T

thaibinh84

Trung cấp
3/4/06
113
0
16
39
Hà Nội
Hàng năm cứ vào độ trăng tròn tháng Bảy âm lịch, tức khoảng trung tuần tháng Tám dương lịch là ngày lễ Vu Lan trở về. Vào ngày này các chùa Việt Nam và Trung Hoa thường thiết lễ rất trọng thể và các Phật tử đến tham dự rất đông đảo để cầu nguyện cho cha mẹ hiện tiền được an lạc, cha mẹ quá vãng được siêu sanh tịnh độ, cùng là được nghe các thầy giảng về ý nghĩa lễ Vu Lan và đạo hiếu của người con đối với các bậc sinh thành.

Lễ Vu Lan chính thức được bắt nguồn từ một bản kinh ngắn của Phật Giáo Đại Thừa "Phật Thuyết Kinh Vu Lan Bồn", do ngài Trúc Pháp Hộ dịch từ tiếng Phạn sang tiếng Hán vào đời Tây Tấn, tức khoảng năm 750-801 sau Công Nguyên và được truyền từ Trung Hoa vào Việt Nam, không rõ từ năm nào.

Chữ Vu Lan, vốn phiên âm từ tiếng Sanscrit: Ullambana, Hán dịch là giải đảo huyền, có nghĩa là “cứu nạn treo ngược”. Giải có nghĩa là gỡ ra cho khỏi vướng mắc, cởi trói buộc, giải mê lầm. Ðảo là ngược, cũng có nghĩa bóng là những hành động điên đảo gây nên do sự thấy biết sai lầm, như việc phải cho là quấy và việc quấy cho là phải; do đó tạo nghiệp dẫn đến cảnh khổ. Huyền là treo. Ðảo huyền là treo ngược, đầu trở xuống đất, chân đưa lên trời. Cụm từ “giải đảo huyền” nghĩa là cởi trói cho người bị treo ngược, gỡ cho họ khỏi gông cùm xiềng xích, khỏi khổ đau ách nạn. Sâu xa, giải đảo huyền còn có nghĩa là giải thoát khỏi tất cả những mối phiền não, những dây luyến ái đã từng trói buộc cái tâm đi luân hồi, giải thoát khỏi sự trói buộc cuả tâm tham, tâm sân và tâm si.

Kinh Vu Lan kể rằng: sau khi đắc quả A La Hán, đạt được tâm bất sinh, Bồ Tát Mục Kiền Liên muốn độ cho mẹ là bà Thanh Ðề, bèn dùng thần thông kiếm tìm mẫu thân, thì thấy bà đang ở cõi ngạ quỷ vô cùng đói khổ. Ngài đem cơm đến dâng mẹ, nhưng mẹ ngài khi được cơm thì lòng tham nổi lên, sợ người khác trông thấy mà đến dành giựt hay xin bớt, cho nên bà một tay che bát cơm lại, một tay bốc ăn. Bởi lòng tham lam độc ác trong tiền kiếp nổi bừng lên, nên cơm đưa vào miệng liền biến thành than hồng không ăn được. Ngài vô cùng thương xót mà không biết làm sao cứu, bèn trở về thưa với Phật, xin ngài từ bi chỉ dạy phương pháp cứu độ mẹ. Phật dạy rằng vào ngày trăng tròn tháng bảy, tức là ngày lễ Tự Tứ [1] của chư Tăng, sau ba tháng an cư kết hạ thanh tịnh, hãy sắm lễ vật và thỉnh chúng Tăng để cúng dường, nhờ sự chú nguyện của chúng Tăng thì mẹ Ngài sẽ được gỉai thoát. Ngài Mục Kiền Liên tuân theo lời Phật dạy, thỉnh chúng Tăng chú nguyện và nhờ đó mẹ ngài, bà Thanh Ðề đã được sanh về cõi trời.

Hình ảnh bà Thanh Ðề chụp ngay bát cơm khi ngài Mục Kiền Liên dâng lên, một tay che không cho người khác thấy vì sợ bị giựt, một tay bốc ăn, nói lên cái tâm mê muội tham lam của con người và hình ảnh khi bà vừa đưa tay bốc cơm thì cơm hoá thành than hồng cháy đỏ, bụng đói mà không sao ăn được, nói lên cảnh giới địa ngục. Thật ra ba cảnh giới địa ngục, ngạ quỷ và súc sinh hay còn gọi là ba đường ác, có thể xuất hiện bất cứ lúc nào trong con người chúng ta. Bất cứ lúc nào chúng ta nóng giận là lửa địa ngục sân hận bừng cháy. Bất cứ khi nào tham dục nảy sinh trong tâm ta là chúng ta sống trong cảnh giới ngạ quỷ. Địa ngục, ngạ quỷ và súc sinh là những nơi thọ quả báo của những chúng sanh gieo trồng nhân tham lam, sân hận và si mê. Nếu con người không chế ngự được ba thứ độc dược này thì luôn luôn sống trong toan tính, rồi từ đó ăn không ngon, ngủ không yên, triền miên đau khổ phiền não, luôn sống trong ác mộng và cuộc đời biến thành địa ngục lúc nào không hay biết. Quả là như thế, con người khi tham mà không được thì hay nổi sân và mỗi khi tham và sân chế ngự được tâm chúng ta thì chúng ta không còn kiểm soát được lời nói, ý nghĩ và việc làm nữa, do đó tâm thần trở nên bất an, xao động và hỗn loạn, nói những lời không nên nói, làm những việc không nên làm, và mang nhiều tư tưởng xấu xa đen tối. Nói cách khác, ta đang sống trong cảnh giới địa ngục vậy.

Thật ra, tâm bà Thanh Ðề cũng có thể là tâm mẹ quá khứ của chúng ta và cũng có thể là tâm tham sân si của chính mình. Vì thế, muốn được siêu thoát, ngoài yếu tố chính là cọng lực chú nguyện của chư Thánh Tăng tác động lên tâm bà Thanh Đề, thì tâm bà Thanh Đề hay tâm mẹ quá khứ của chúng ta phải tự thức tỉnh, tự chuyển tâm sám hối lỗi lầm. Một khi tâm chuyển là cảnh giới địa ngục của chính mình tan rã, tựa như ánh sáng xoá tan màn đêm đen tối. Nếu không tự thức tỉnh, không tự chuyển hoá tâm, thì sức chú nguyện của chư Thánh Tăng cũng không thể nào cảm ứng để mà giải cứu được, bởi vì đối với Phật giáo, việc tái sinh đã không do một đấng sáng tạo mà do theo luật nhân quả tác động thì việc cứu độ vong linh cũng thế, cũng tuỳ thuộc vào luật nhân quả, chứ không thể cầu khẩn một đấng thần linh nào cứu được. Sở dĩ bà Thanh Đề thoát khỏi cảnh giới địa ngục, sinh về cõi trời là do sức mạnh bởi sự chú nguyện của chư Thánh Tăng và do sự tự thức tỉnh của bà Thanh Đề. Khác với sự cầu nguyện nơi một số tôn giáo khác, chú nguyện là tập trung hết năng lượng tư tưởng của mình vào một điều gì mình muốn cho tha nhân. Năng lực được tập trung lại đó có thể làm thay đổi tình thế như tia sáng Laser ngày nay do sự hội tụ của ánh sáng có thể đốt cháy được một vật ở rất xa ngoài không gian. Một ví dụ điển hình khác là các nhà thôi miên, bằng sự tập trung tư tưởng vào một người, có thể nâng người đó lên hay di chuyển thân người đó dễ dàng. Ðây là vấn đề sức mạnh của tư tưởng mà các nhà khoa học hiện đại đều công nhận. Các cao Tăng hay còn gọi là thanh tịnh Tăng, sau thời gian ba tháng an cư thiền định thường có tâm lực rất mạnh, dễ dàng tác động vào tâm của bà Thanh Ðề khiến bà thấu rõ tội ác của mình trong quá khứ và nổi niệm sám hối, chuyển đổi tâm niệm, từ tâm ích kỷ tham lam độc ác, thành tâm vị tha quảng đại. Hễ tâm thay đổi thì ngay đó cảnh giới địa ngục khổ sở tan rã, theo như câu: "Tội tuỳ tâm sinh, tội tùng tâm diệt" hay "khổ tuỳ tâm sinh, khổ tùng tâm diệt". Nhờ vậy bà thoát khỏi cảnh giới ngạ quỷ, rời khỏi chốn địa ngục tối tăm cực khổ mà sinh vào cảnh giới an lành, không có sự can thiệp của thần linh nào vào đây cả. Ngài Mục Kiền Liên, tuy là bậc thần thông đệ nhất nhưng với đạo lực một mình vẫn không thể nào thay đổi được luật nhân quả, cứu vớt nổi mẫu thân, nên đã phải nhờ đến sức chú nguyện tập thể của mười phương Tăng trong ngày Tự tứ.

Chúng ta cũng cần nhớ rằng kinh Phật thường có vô lượng nghĩa, để khế hợp với vô lượng tâm chúng sanh. Ðức Phật là bậc đại từ đại bi, sau khi giác ngộ, Ngài trực nhận ra rằng tất cả chúng sinh đều có Phật Tánh, nhưng chỉ vì bị ba thứ độc hại: tham, sân và si lôi kéo mà bị dẫn đi trong luân hồi, như trường hợp bà Thanh Đề. Ngài muốn trải ruộng phước cho chúng sinh trồng xuống cây bố thí, đó là cánh cửa đầu tiên để cho chúng sinh tập hạnh xả bỏ, bớt đắm nhiễm vào của cải, bớt tham lam bỏn sẻn, cho nên Ngài dùng phương tiện thiện xảo dạy chúng sinh thực hiện pháp cúng dường chư Tăng, vừa tạo duyên lành cho Phật tử gieo trồng nhân thiện, vừa dạy cư sĩ thực hiện nhiệm vụ hộ trì Tam Bảo, ngõ hầu chư Tăng ni có được đầy đủ vật dụng cần thiết mà an tâm tu hành cho tới giác ngộ, để tiếp tục trao truyền ngọn đèn chánh pháp, độ thoát cho hết thảy chúng sanh khỏi sanh già bệnh tử.

Tưởng cũng nên biết, trong dịp lễ hội Vu Lan, ngoài việc tụng kinh cầu siêu, thiết lễ cúng dường trai tăng tại các tự viện còn là ngày xá tội vong nhân. Đó là ngày tha thứ mọi lỗi lầm, ngày ăn năn, sám hối, mong được tha thứ lỗi lầm. Nhờ ý nghĩa tha thứ những lỗi lầm đó nên cũng chính ngày này chư Tăng, Ni thành tâm chú nguyện cho các vong linh sớm thoát khỏi những kiếp khổ đau. Ngày xá tội vong nhân được dân gian gọi một cách nôm na là ngày cúng cô hồn. Lễ cúng cô hồn được truyền từ Ấn Độ vào Trung Hoa vào thời Đường và được truyền sang nước Việt từ năm 1302, [02] sau đó lễ này rất thịnh hành vào thời đại Phật Gíao nhà Trần qua việc tổ chức các trai đàn chẩn tế, gọi là “diệm khẩu phổ thí pháp hội” có nghĩa là những đại hội về Phật Pháp để bố thí thức ăn cho loài quỷ đói. Phép này được thực hành trên căn bản một tác phẩm tên là “Thí Chư Ngạ Quỷ Ẩm Thực Cập Thủy Pháp” do Bất Không dịch vào thế kỷ thứ tám, đời Ðường [03]. Theo sự tích thì một đêm A Nan Tôn Giả, đệ tử Phật, thấy một con quỷ đói tên là Diệm Khẩu xin A Nan cho ăn cơm. A Nan hỏi Phật, nhân đó Phật chỉ bày phương pháp thí thực cho ngạ quỷ tức là quỷ đói.

Lễ cúng cô hồn khác với lễ Vu Lan dù được cử hành trong cùng Ngày Rằm. Một đằng là để cầu siêu cho cha mẹ nhiều đời được siêu thoát, một đằng là để bố thí thức ăn cho những vong hồn chưa được siêu thoát, những vong hồn không nơi nương tựa, không người cúng kiếng. Dần dà về sau tại miền Nam Việt Nam, tập tục cúng cô hồn này biến thể từ hình thức đến nội dung, chuyển từ khuôn viên chùa ra ngoài dân gian và được lan rộng tổ chức tại các xí nghiệp thương mại và tại các công ty tư lập theo truyền tụng rằng, ngày này cửa địa ngục rộng mở, ngạ quỷ được phóng thích, nên cúng tế chúng để được buôn may bán đắt, tai qua nạn khỏi. Ngày xưa cúng cháo hoa và vàng mã cho cô hồn, canh ốc nhồi nấu với chuối xanh cho người sống; ngày nay giết gà, mổ bò, mổ heo làm cỗ linh đình gọi là cúng cô hồn nhưng thực là cúng cho người sống. Là Phật tử chúng ta không nên đi theo vết mòn xưa cũ, chỉ nên cúng chay theo truyền thống mà không nên giết hại súc vật và nên phát tâm bố thí đến những người nghèo khổ cùng là phóng sinh để báo hiếu cho cha mẹ ông bà quá vãng.

Tâm Diệu
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
T

thaibinh84

Trung cấp
3/4/06
113
0
16
39
Hà Nội
Bây giờ đang là mùa Lễ Vu Lan - mùa báo hiếu mẹ cha. Người ta vẫn bảo rằng, vào ngày này, nếu ai còn mẹ hãy cài trên áo một bông hoa hồng đỏ thắm; Ai mất mẹ, hãy cài một bông hoa trắng; cha còn cài nơ xanh, cha mất cài nơ trắng. Vào năm nào cũng vậy, nó chờ đợi ngày này và thấy một điều gì đó rất lạ. Qua những bông hoa, chiếc nơ cài áo, người ta có thể nhận ra gia cảnh của mỗi người. Nó vẫn biết vậy nhưng nó đã bật khóc khi nhớ đến Mẹ.
Mẹ nó đã rời xa nó 17 năm rồi. Đã bao lần nó muốn cất tiếng gọi Mẹ, nhưng không thể được. Vì sao ư? Vì nó gọi, sẽ có ai trả lời nó đây? Trong những lúc buồn và thất vọng nhất, những lúc nó không còn sức để cố gắng, những khi giọt nước mắt lăn dài trên gò má thì lúc đó, nó mới cất tiếng gọi "Mẹ ơi". Im lặng sau những tiếng nấc và tiếng gọi thảng thốt đó; nó chợt nhận ra Nó thật sự không thể có được một điều giản đơn đó. Với những người bình thường, với những người mà vào ngày Lễ Vu Lan này họ được cài Hoa Hồng đỏ thắm bên cạnh chiếc nơ xanh thì có lẽ đó là một điều bình thường; vậy mà một điều mà hầu như ai cũng có thì nó không thể có được, mãi mãi không bao giờ. Nó lại lặng mình và mắt đỏ lên, run run cài bông hoa trắng trên ngực áo .......
Ngày Lễ Vu Lan năm nay cũng vậy, nó dậy thật sớm, dọn dẹp lại nhà và bước đến bàn đọc sách, cầm bông hoa trắng nó đã cẩn thận đặt ở đó, cài nhẹ lên áo. Bước ra cửa và đi làm.
Bất chợt trong suy nghĩ của nó hiện về kỉ niệm của năm lên 6 tuổi, với nó, đó là kí ức tuổi thơ buồn và bất hạnh nhất, sẽ còn theo nó đến tận sau này và trở thành một phần trong cuộc đời nó. Nỗi nhớ và kỉ niệm ấy đã xiết chặt lấy nó trong suốt bao nhiêu năm nay. Nó gọi Mẹ, và vẫn như vậy, nó nhận được sự im lặng, im lặng đến tê lòng. Nhưng nó biết, Mẹ vẫn luôn yêu nó, và sống trong tim nó mãi mãi.
Hạnh phúc của một người con là có Mẹ, có được sự chăm lo và thương yêu của Mẹ; Và khi ấy, chúng ta hãy biết trân trọng điều hạnh phúc thiêng liêng và quý giá đó, bởi vì đâu ai biết được mình còn được cài Hoa đỏ, Nơ xanh đến bao giờ ???..... Nó lặng mình nhìn lên bông hoa trắng trên ngực, và nó biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ được cài bông hoa đỏ lên ngực một lần nữa. Nhưng nó vẫn yêu Mẹ và Mẹ là hiện thân trong người Mẹ hai mà nó yêu quý, tôn trọng, ngưỡng mộ nhất trong cuộc đời này.
Ngày Lễ Vu Lan này, con xin gửi tới Những người Mẹ của con ngàn tình thương yêu, sự kính trọng vô cùng. Các Mẹ cứ yên lòng, con sẽ cố gắng và không ngừng cố gắng để xứng đáng với tình yêu và sự tin tưởng của Mẹ cha.
 
T

Thu Asia

Guest
Tôi đã đọc hết bài viết của bạn, cảm ơn bạn vì đã chia sẻ những điều thật sự rất ý nghĩa trong lễ Vu lan này. Thaibinh84 à, tôi hiểu tâm trạng của bạn bây giờ, thật khó để làm bạn vợi đi nỗi buồn lúc này,tôi chỉ có thể nói rằng tôi hiểu và tôi thực sự muốn chia sẻ với bạn........hãy cố gắng lên nhé, còn rất nhiều người yêu thương bạn đang ở bên cạnh bạn.

Tặng bạn: Thaibinh84


Gửi Mẹ

Con thường sống ngẩng cao đầu Mẹ ạ
Tính tình con hơi ngang bướng kiêu kỳ
Nếu có vị chúa nào nhìn con vào mắt
Con chẳng bao giờ cúi mắt trước uy nghi
Nhưng Mẹ ơi con xin thú thực
Trái tim con dù kiêu hãnh thế nào
Đứng trước Mẹ dịu dàng chân thật
Con thấy mình bé bỏng làm sao
Có phải tâm hồn Mẹ diệu kỳ soi thấu
Như bay lên vầng ánh sáng sao siêu
Như bao nỗi lòng xưa nung nấu
Trái tim Mẹ hiền đùm bọc đứa con yêu
Trong cơn mơ con từ Mẹ ra đi
Con đã đi cùng trời cuối đất
Để kiếm tìm Tình yêu đẹp nhất
Trong đôi cánh tay con sẽ ôm ghì
Con đã đi tìm khắp nơi khắp nẻo
Con gõ vào các cửa mỏi rời tay
Con đã van xin như một kẻ ăn mày
Nhưng chỉ được những cái gì lạnh lẽo
Không tìm thấy Tình yêu con trở về với Mẹ
Với tâm trí chán chê, thân thể rã rời
Con bỗng thấy một Tình yêu chân thật
Trong mắt dịu hiền của Mẹ, Mẹ ơi !
(ST)
 
S

soundmax

Guest
5/3/05
54
0
0
42
Ở đây
Xin gửi tặng thaibinh84, gửi tặng mọi người:


Bông hồng cài áo (http://nhacso.net/Music/Song/Tru-Tinh/2006/03/05F6081A )

Lời thơ: Nhất Hạnh

Một bông hồng cho em
Một bông hồng cho anh
Và một bông hồng cho những ai
Cho những ai đang còn Mẹ
Đang còn Mẹ để lòng vui sướng hơn
Rủi mai này Mẹ hiền có mất đi
Như đóa hoa không mặt trời
Như trẻ thơ không nụ cười
Ngỡ đời mình không lớn khôn thêm
Như bầu trời thiếu ánh sao đêm
Mẹ, Mẹ là dòng suối dịu hiền
Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên
Là bóng mát trên cao
Là mắt sáng trăng sao
Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối
Mẹ, Mẹ là lọn mía ngọt ngào
Mẹ, Mẹ là nải chuối, buồng cau
Là tiếng dế đêm thâu
Là nắng ấm nương dâu
Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời
Rồi một chiều nào đó anh về nhìn Mẹ yêu, nhìn thật lâu
Rồi nói, nói với Mẹ rằng: “Mẹ ơi, Mẹ ơi, Mẹ có biết hay không?”
- Biết gì? “Biết là, biết là con thương Mẹ không?”
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó em
Thì xin anh, thì xin em
Hãy cùng tôi vui sướng đi.
 
Sửa lần cuối:
T

thaibinh84

Trung cấp
3/4/06
113
0
16
39
Hà Nội
Thu Asia nói:
Tôi đã đọc hết bài viết của bạn, cảm ơn bạn vì đã chia sẻ những điều thật sự rất ý nghĩa trong lễ Vu lan này. Thaibinh84 à, tôi hiểu tâm trạng của bạn bây giờ, thật khó để làm bạn vợi đi nỗi buồn lúc này,tôi chỉ có thể nói rằng tôi hiểu và tôi thực sự muốn chia sẻ với bạn........hãy cố gắng lên nhé, còn rất nhiều người yêu thương bạn đang ở bên cạnh bạn.

Tặng bạn: Thaibinh84


Gửi Mẹ

Con thường sống ngẩng cao đầu Mẹ ạ
Tính tình con hơi ngang bướng kiêu kỳ
Nếu có vị chúa nào nhìn con vào mắt
Con chẳng bao giờ cúi mắt trước uy nghi
Nhưng Mẹ ơi con xin thú thực
Trái tim con dù kiêu hãnh thế nào
Đứng trước Mẹ dịu dàng chân thật
Con thấy mình bé bỏng làm sao
Có phải tâm hồn Mẹ diệu kỳ soi thấu
Như bay lên vầng ánh sáng sao siêu
Như bao nỗi lòng xưa nung nấu
Trái tim Mẹ hiền đùm bọc đứa con yêu
Trong cơn mơ con từ Mẹ ra đi
Con đã đi cùng trời cuối đất
Để kiếm tìm Tình yêu đẹp nhất
Trong đôi cánh tay con sẽ ôm ghì
Con đã đi tìm khắp nơi khắp nẻo
Con gõ vào các cửa mỏi rời tay
Con đã van xin như một kẻ ăn mày
Nhưng chỉ được những cái gì lạnh lẽo
Không tìm thấy Tình yêu con trở về với Mẹ
Với tâm trí chán chê, thân thể rã rời
Con bỗng thấy một Tình yêu chân thật
Trong mắt dịu hiền của Mẹ, Mẹ ơi !
(ST)
Thaibinh84 thật sự xúc động! Cảm ơn chị! Chắc Thaibinh84 nhỏ tuổi hơn chị rồi. Thật ra, mỗi người mỗi một hoàn cảnh riêng, ai cũng có những nỗi buồn hay sự bất hạnh cả thôi. Nhưng trong mùa Lễ Vu Lan này, Thaibinh84 luôn cảm thấy có sự mất mát, và sự hụt hẫng nhiều lắm. Chủ nhật vừa rồi, có nhiều bạn của Thaibinh84 về quê chơi, về cúng rằm cùng gia đình, về với mẹ với cha. Thaibinh84 bận nên cũng không thể về quê được mà chỉ gọi điện về nhà thôi. Hạnh phúc của con người có trọn vẹn hay không là khi họ có mẹ, có cha, có những người họ yêu thương. Niềm vui ấy Thaibinh84 không thể có trọn vẹn 17 năm rồi. Mới 23 tuổi, mà có tới 17 năm chẳng thể ngồi bên mẹ mà trò chuyện hay được nghe mẹ chỉ bảo. Buồn, đau đớn, mà đôi khi người ta nói đó là sự bất hạnh lớn nhất của đời người. Nhưng mà phải làm sao bây giờ đây chị? Thaibinh84 đã khóc nhiều lần, đã thấy chua xót và bất hạnh lắm rồi. Nhưng tính cách của Thaibinh84 lại hoàn toàn mạnh mẽ, quyết đoán; có đôi lúc cũng yêu mềm và hay tủi thân lắm. Đó là sự đan xen của tính cách mà hoàn cảnh buộc Thaibinh84 phải sống, sống bản lĩnh và cứng cỏi.
Thaibinh84 thấy an ủi hơn khi những xúc cảm của mình có người chia sẻ, thấy đỡ chạnh lòng hơn khi nỗi buồn của mình có người hiểu và cảm thông. Cảm ơn chị nhiều lắm!
Xin chúc chị và gia đình, chúc cho những ai còn được cài hoa đỏ thắm và chiếc nơ xanh trên ngực áo vào ngày Lễ Vu Lan này thật hạnh phúc, đầm ấm bên gia đình. Và mỗi người con của gia đình hãy sống thật có hiếu với Mẹ cha, vì còn Mẹ còn Cha, còn gia đình là chúng ta có tất cả. Đó mới là điều đáng quý nhất mà cuộc sống ban tặng cho chúng ta. Hãy trân trọng và giữ gìn niềm hạnh phúc vô cùng thiêng liêng và quý giá đó, chị nhé!
 
thaohp

thaohp

Bà già xinh gái!
30/11/05
138
5
18
45
Hải Phòng
Tặng Thaibinh84 và tặng những ai không còn Mẹ

Mẹ
Con mất mẹ khi con còn rất nhỏ
Mắt nai nhìn ngơ ngác những vòng hoa
Mẹ phũ phàng mẹ bỏ con đi mất
Con đau thương cố nén lệ nhạt nhòa.

Theo năm tháng giờ đây con khôn lớn
Vượt phong ba lèo lái chiếc thuyền đời
Con thèm khát chút tình thương của Mẹ
Mẹ không còn, đâu còn nữa mẹ ơi.

Xuân đã về bên ngoài khung cửa sổ
Riêng nhà ta bếp lạnh tro tàn
Nhà hàng xóm quây quần mâm cơm Tết
Con đón giao thừa dòng nước mắt chứa chan

Thắp nén hương thơm kính về linh hồn Mẹ
Phù hộ con vững bước chặng đường dài
Con cố quên để rồi con mãi nhớ
Trên đời chỉ một Mẹ không hai./.
(ST)
 
T

thaibinh84

Trung cấp
3/4/06
113
0
16
39
Hà Nội
Cảm ơn tất cả mọi người khi đã chia sẻ cùng Thaibinh84 trong ngày Lễ Vu Lan này! Thaibinh84 thật sự xúc động khi được các bạn hiểu và tâm sự cùng! Cảm ơn mọi người và xin được chúc các bạn luôn hạnh phúc và đầm ấm bên gia đình - nơi có đầy đủ bố, mẹ, anh chị em và những người thân yêu nhất!
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA