GỬU EM.............
Lý Mạc Sầu với câu nói bất hủ “ Hỡi thế gian, tình là gì ? Tình khiến sinh tử tương hứa … “ như đâm một nhát dao thấu tận tâm can đến những kẻ hữu tình trong thiên hạ. Và không chỉ người xưa bị chữ Tình chi phối, mà người nay cũng lận đận, lao đao cùng chữ Tình ấy không kém . Với tấm lòng tan nát trước tình chàng, khói thuốc buồn đã hoài niệm về những điều tốt đẹp nhất thuở hai đứa “đuổi bướm, hái hoa” để ngậm ngùi khắc từng lời ân tình trong tận tâm can mình ra trang viết …
Em biết không ?
Anh không còn thích online nữa không phải là vì "anh chán "_như lý do anh trả lời cho câu hỏi của em, mà là vì anh luôn bắt gặp hình ảnh của em ở trong đó .
Em có biết ngày em nói lời chia tay, khi vừa đọc xong những dòng tin nhắn phũ phàng đó, nước mắt của anh đã lặng lẽ rơi hay không?
Dẫu biết WKT lúc đó rất đông và rất nhiều cặp mắt đổ dồn vào anh, nhưng anh không sao kiềm được những giọt nước mắt của mình. Rời WKT, anh như người mất hồn, có lẽ chỉ một chút nữa thôi là anh đã không còn được yêu em_ bởi một chiếc xe tải lớn chạy với tốc độ cực nhanh lao tới .
Những ngày sau đó không lúc nào anh ngừng nghĩ đến em, anh không nhớ nổi mình đã khóc bao nhiêu lần khi nghe Soledad, bài hát rất hợp với tâm trạng anh lúc đó và cũng là bài hát em thích .
Anh ngừng online (WKT) cả tháng trời , việc làm mà anh không bao giờ nghĩ mình làm được dù chỉ là trong một ngày, mà lại để chỉ nghĩ đến em.
Sau đó anh cố quên em và đã online lại, thế nhưng hình ảnh của em vẫn còn mãi trong tâm trí anh, trong từng bối cảnh của WKT.
Anh đã không pót bài, chỉ vào xem những mục mà anh và em vẫn rất thích. Lòng tự hứa sẽ không nhớ đến em nữa nhưng tay của anh lại cho ra những bài pots về tình yêu y như lần đó vậy. Đúng, cảnh vật vẫn y nguyên, vẫn những đám mây trắng lặng lẽ trôi đan vào hoa hồng, vẫn anh đó , nhưng lại trống vắng một bóng hình, không có em, không có em... Tim anh đau như cắt và những giọt nước mắt lại tiếp tục rơi. Anh yêu em !!!
Anh thường để password theo tâm trạng hay suy nghĩ của mình , lúc thì “chanquahettienroi”, lúc thì “cong viecvatinhyeuvuighe”… lần này là” anhnhoemnhieulam” rồi “Anh yêu em”…Anh điên quá phải không em?, nhưng đó lại là cảm xúc thật của anh những lúc ấy. Những chiếc bàn anh ngồi qua đều được đánh dấu bằng chữ Hongkts tên của anh và một trái tim thật lớn bao quanh nó. Anh yêu em !!!
Những lần nói chuyện vui vẻ giữa em và anh, khi chúng ta vẫn còn giành cho nhau những câu nói ngọt ngào, những dòng tin nhắn nồng ấm em gửi cho anh, anh đều lưu vào một chiếc đĩa, để khi nào nhớ em anh lấy ra đọc_ và cười, để hạnh phúc với những gì mình đang có. Thế mà lúc này, em hạn chế tối đa việc đọc lại, tự tránh cho mình những giọt nước mắt đau đớn, Anh yêu em !!!
Không biết em thì sao nhưng lúc đó , đối với anh em quá lạnh lùng, em nói anh đừng nói câu “Anh nhớ em “ hay đại loại như vậy nữa. Anh đồng ý, những lần sau đó chúng ta nói chuyện với nhau như những người bạn tốt, như giữa chúng ta vẫn chưa từng có gì, nhưng lòng anh thì không như thế …
Phải giấu những cảm xúc của mình thì thật là khó khăn, nhưng biết làm sao được .
Nhiều lúc anh muốn xóa nick anh đi , không nói chuyện với em nữa và quên đi tất cả, nhưng anh không làm được. Anh yêu em !!! …
Phải chi cái lần lần đi chơi đó anh không gặp em và em không khuyên anh những câu nói chân thành, anh đã không cảm kích tấm lòng của anh, không gặp em và cũng đã không có những đau khổ như vậy .
“…Chút nắng mùa đông cho anh ấm áp nhưng em không thể là mặt trời …”
Chẳng lẽ việc tụi mình liên hệ với nhau bấy lâu, bao nhiêu lời ngọt ngào, niềm vui, hạnh phúc đó là chút nắng em dành cho anh sao? Cám ơn em.
Chút nắng đó thật đẹp vì nó đã cho anh một quãng thời gian ấm áp vô cùng .
Nhưng nếu không có chút nắng đó, không có những ngày ấm áp đó thì cũng đã không có những ngày đen tối, lạnh lẽo ập đến với anh.
Lời chia tay của em, anh nhận được vào ngày 08.03, anh mong đó chỉ là lời nói đùa như anh đã nhận từ mấy đứa bạn trong web, Nhưng không, chỉ khi gặp lại em một lần sau đó anh mới biết, em đã thật sự thay đổi, em không còn mang đến cho anh những tia nắng ấm áp nữa.
Quãng thời gian đó thật lạnh lẽo và kinh khủng đối với anh. Anh chỉ biết nghĩ đến em và khóc.
May sao hôm nay anh đã thực sự thay đổi, anh đã quên được em. Điều này thật tốt cho cả hai chúng ta, đúng không em? Anh bây giờ tự hướng mình về những điều tốt đẹp trong cuộc sống, bạn bè mang lại cho anh niềm vui, gia đình mang tới cho anh những phút giây ấm cúng, anh cũng không còn đau khổ vì em như những ngày trước nữa .
Anh mong em hạnh phúc nhiều lắm, anh mong em tìm được cho mình một người thật tốt, thật yêu em để cùng em chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống .
Anh viết bài này khi vô tình đọc lại những trang nhật kí lúc trước, nó nhắc anh nhớ lại những kỉ niệm đẹp , rất đẹp giữa anh và em mà mãi mãi anh sẽ không quên, không bao giờ……
Lý Mạc Sầu với câu nói bất hủ “ Hỡi thế gian, tình là gì ? Tình khiến sinh tử tương hứa … “ như đâm một nhát dao thấu tận tâm can đến những kẻ hữu tình trong thiên hạ. Và không chỉ người xưa bị chữ Tình chi phối, mà người nay cũng lận đận, lao đao cùng chữ Tình ấy không kém . Với tấm lòng tan nát trước tình chàng, khói thuốc buồn đã hoài niệm về những điều tốt đẹp nhất thuở hai đứa “đuổi bướm, hái hoa” để ngậm ngùi khắc từng lời ân tình trong tận tâm can mình ra trang viết …
Em biết không ?
Anh không còn thích online nữa không phải là vì "anh chán "_như lý do anh trả lời cho câu hỏi của em, mà là vì anh luôn bắt gặp hình ảnh của em ở trong đó .
Em có biết ngày em nói lời chia tay, khi vừa đọc xong những dòng tin nhắn phũ phàng đó, nước mắt của anh đã lặng lẽ rơi hay không?
Dẫu biết WKT lúc đó rất đông và rất nhiều cặp mắt đổ dồn vào anh, nhưng anh không sao kiềm được những giọt nước mắt của mình. Rời WKT, anh như người mất hồn, có lẽ chỉ một chút nữa thôi là anh đã không còn được yêu em_ bởi một chiếc xe tải lớn chạy với tốc độ cực nhanh lao tới .
Những ngày sau đó không lúc nào anh ngừng nghĩ đến em, anh không nhớ nổi mình đã khóc bao nhiêu lần khi nghe Soledad, bài hát rất hợp với tâm trạng anh lúc đó và cũng là bài hát em thích .
Anh ngừng online (WKT) cả tháng trời , việc làm mà anh không bao giờ nghĩ mình làm được dù chỉ là trong một ngày, mà lại để chỉ nghĩ đến em.
Sau đó anh cố quên em và đã online lại, thế nhưng hình ảnh của em vẫn còn mãi trong tâm trí anh, trong từng bối cảnh của WKT.
Anh đã không pót bài, chỉ vào xem những mục mà anh và em vẫn rất thích. Lòng tự hứa sẽ không nhớ đến em nữa nhưng tay của anh lại cho ra những bài pots về tình yêu y như lần đó vậy. Đúng, cảnh vật vẫn y nguyên, vẫn những đám mây trắng lặng lẽ trôi đan vào hoa hồng, vẫn anh đó , nhưng lại trống vắng một bóng hình, không có em, không có em... Tim anh đau như cắt và những giọt nước mắt lại tiếp tục rơi. Anh yêu em !!!
Anh thường để password theo tâm trạng hay suy nghĩ của mình , lúc thì “chanquahettienroi”, lúc thì “cong viecvatinhyeuvuighe”… lần này là” anhnhoemnhieulam” rồi “Anh yêu em”…Anh điên quá phải không em?, nhưng đó lại là cảm xúc thật của anh những lúc ấy. Những chiếc bàn anh ngồi qua đều được đánh dấu bằng chữ Hongkts tên của anh và một trái tim thật lớn bao quanh nó. Anh yêu em !!!
Những lần nói chuyện vui vẻ giữa em và anh, khi chúng ta vẫn còn giành cho nhau những câu nói ngọt ngào, những dòng tin nhắn nồng ấm em gửi cho anh, anh đều lưu vào một chiếc đĩa, để khi nào nhớ em anh lấy ra đọc_ và cười, để hạnh phúc với những gì mình đang có. Thế mà lúc này, em hạn chế tối đa việc đọc lại, tự tránh cho mình những giọt nước mắt đau đớn, Anh yêu em !!!
Không biết em thì sao nhưng lúc đó , đối với anh em quá lạnh lùng, em nói anh đừng nói câu “Anh nhớ em “ hay đại loại như vậy nữa. Anh đồng ý, những lần sau đó chúng ta nói chuyện với nhau như những người bạn tốt, như giữa chúng ta vẫn chưa từng có gì, nhưng lòng anh thì không như thế …
Phải giấu những cảm xúc của mình thì thật là khó khăn, nhưng biết làm sao được .
Nhiều lúc anh muốn xóa nick anh đi , không nói chuyện với em nữa và quên đi tất cả, nhưng anh không làm được. Anh yêu em !!! …
Phải chi cái lần lần đi chơi đó anh không gặp em và em không khuyên anh những câu nói chân thành, anh đã không cảm kích tấm lòng của anh, không gặp em và cũng đã không có những đau khổ như vậy .
“…Chút nắng mùa đông cho anh ấm áp nhưng em không thể là mặt trời …”
Chẳng lẽ việc tụi mình liên hệ với nhau bấy lâu, bao nhiêu lời ngọt ngào, niềm vui, hạnh phúc đó là chút nắng em dành cho anh sao? Cám ơn em.
Chút nắng đó thật đẹp vì nó đã cho anh một quãng thời gian ấm áp vô cùng .
Nhưng nếu không có chút nắng đó, không có những ngày ấm áp đó thì cũng đã không có những ngày đen tối, lạnh lẽo ập đến với anh.
Lời chia tay của em, anh nhận được vào ngày 08.03, anh mong đó chỉ là lời nói đùa như anh đã nhận từ mấy đứa bạn trong web, Nhưng không, chỉ khi gặp lại em một lần sau đó anh mới biết, em đã thật sự thay đổi, em không còn mang đến cho anh những tia nắng ấm áp nữa.
Quãng thời gian đó thật lạnh lẽo và kinh khủng đối với anh. Anh chỉ biết nghĩ đến em và khóc.
May sao hôm nay anh đã thực sự thay đổi, anh đã quên được em. Điều này thật tốt cho cả hai chúng ta, đúng không em? Anh bây giờ tự hướng mình về những điều tốt đẹp trong cuộc sống, bạn bè mang lại cho anh niềm vui, gia đình mang tới cho anh những phút giây ấm cúng, anh cũng không còn đau khổ vì em như những ngày trước nữa .
Anh mong em hạnh phúc nhiều lắm, anh mong em tìm được cho mình một người thật tốt, thật yêu em để cùng em chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống .
Anh viết bài này khi vô tình đọc lại những trang nhật kí lúc trước, nó nhắc anh nhớ lại những kỉ niệm đẹp , rất đẹp giữa anh và em mà mãi mãi anh sẽ không quên, không bao giờ……
Sửa lần cuối: