Tiếng chim hót trong bụi mận gai.

  • Thread starter Secret_grasses
  • Ngày gửi
Secret_grasses

Secret_grasses

Guest
Con chim lao mình vào chiếc gai to nhất, rồi cất lên tiếng hót say mê.........

Hình ảnh ấy đã cuốn hút biết bao nhiêu người, đã huyễn hoặc biết bao nhiêu người. Người này tiếp người kia, lần lượt lao mình vào gai nhọn, mơ ước về bài
ca của đời mình, chấp nhận đau đớn, chấp nhận hy sinh, sẵn sàng đánh đổi...

Hình như tất cả đều quên mất một điều : không phải đau đớn nào cũng được
trả lại bằng hạnh phúc, không phải cái gai nào cũng là CÁI GAI SỐ PHẬN, không phải bài ca nào cũng là BÀI CA CUỘC ĐỜI.

Con chim vô tư đó, sau khi phiêu lưu, sau khi đau đớn, sau khi hát ca, được chết đi, nhẹ nhàng và thanh thản, được trở thành biểu tượng của say đắm,
lãng mạn. Nếu không chết đi, nó sẽ sống tiếp thế nào với một cái sẹo to trước ngực, một bộ lông xơ xác tả tơi, với thân hình run rẩy vì mất máu. Nó sẽ sống tiếp như thế nào với đồng loại, với chính bản thân nó.

Thật tệ, đấy chính là điều vẫn xảy ra với chúng ta. Sau khi dấn thân vào một cuộc phiêu lưu chúng ta không được chết đi. Nếu ngày mai là tận thế, hẳn mọi chuyện sẽ đơn giản. Nhưng không có ngày tận thế. và chúng ta vẫn sống. Vẫn phải sống, sống với những gì chúng ta đã gây ra, sống với hậu quả của những việc mình làm. Phải tiếp tục đau nhưng không còn sức lực và cũng không còn đủ cảm xúc mà ca hát, tiếp tục chảy máu dù máu chảy ra lúc này không mang lại điều gì. Và bàng hoàng tự hỏi : Sao lại thế này ???

Mẹ ơi, con sẽ yêu, sẽ đau đớn nhưng cũng thật hạnh phúc, con sẽ dấn thân và không hối tiếc, con sẽ làm được tất cả bằng tình yêu của con. Con tin ở tình yêu, tin ở bản thân con, tin ở anh ấy. Cô gái say sưa nói, sôi nổi, tự tin.
Đã có bao nhiêu tiếng nói say mê và tự tin như thế cất lên? đã có bao nhiêu tiếng gọi thúc giục người ta vào những đam mê, huyền ảo, đầy nguy hiểm và cạm bẫy?

Đã có bao nhiêu người đàn bà ngồi lặng với trái tim tan nát, sụp đổ, thất vọng, bơ vơ tự hỏi : Sao không có con đường dành cho ta? Ta đã có lỗi gì? chẳng lẽ yêu cũng là có tội?

Không có lỗi, cũng không có tội. Nhưng có sai lầm, rất nhiều sai lầm. Không phải chỉ có tội lỗi mới bị trả giá. Sai lầm cũng phải trả giá.

Người đàn bà đau khổ và mệt mỏi, cô biết nói gì với con gái mình khi nó sắp bước vào đời, cũng tự tin như cô ngày trước, cũng ngây thơ và bị mê hoặc như thế, cũng những lời nói sôi nổi ấy?

Và điều tệ hại nhất, nó chẳng chịu nghe cô.
Mẹ, cuộc sống bây giờ khác rồi, và con cũng sẽ khác.
Sẽ không có gì khác đâu, con chim vẫn hót vang trong sách vở, gai vẫn nhiều lắm, rải rác khắp đường đi, ma quỷ vẫn ở trong đầu chúng ta, xui ta dẫm vào gai, lao vào gai.

Lao vào đó đi, hạnh phúc bao giờ chẳng phải đánh đổi bằng đau đớn!
Lao vào đó đi, nếu không thử, thì làm sao biết được, làm sao tìm ra?

Hạnh phúc KHÔNG NHẤT THIẾT cứ phải được đánh đổi bằng đau đớn. Hạnh phúc có thể giản đơn hơn rất nhiều.

Nhưng hạnh phúc giản đơn không đến với tôi, tôi đã tìm rồi mà chẳng thấy?

Bởi vì chúng ra thích những động từ mạnh, những mỹ từ bay bổng, những thán từ đầy cảm xúc, những danh từ bí hiểm, chúng ta bị hấp đãn bởi quầng sáng của ngọn đèn.
Sao ta không ngồi lại, lặng yên và tự hỏi : Ta đang làm gì, Ta sẽ đi đến đâu? Ta có thể tìm thấy gì quanh ta?

Con chim xanh lãng mạn không có lỗi khi sống và chết ở trong trang sách. Nhưng nó làm cho nhiều người lầm lẫn cả tin, làm cho nhiều người đau khổ và thất vọng. Và bài ca ấy, đã bị ma quỷ phổ lời vào.
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
Secret_grasses

Secret_grasses

Guest
Tiếng chim hót trong bụi mận gai.(tt)

Truyền thuyết thật đẹp! Giọng hót thật tuyệt vời! Và Chúa cũng phải mỉm cười! - như tên một bộ phim nổi tiếng. Đó có lẽ là đoạn hay nhất trong TCHTBMG. Đó chắc hẳn là câu hay nhất.

Nhưng đó là truyền thuyết! Còn cuộc đời thì không đúc kết được trong một câu thay cái lời tựa chuyện. Nó phức tạp, nó nhiều mặt, lúc nó đơn giản, bình yên để nối tiếp là những sóng cuộn thét gào, cả khi là bão tố. Nhưng vẫn là cuộc sống.

Để khi vượt qua thử thách lại mỉm cười trước những huyền thoại và truyền thuyết đẹp. Và phân biệt đâu là cuộc đời đâu là trang sách.

....Con chim khi lao vào bụi mận gai, một ngày nắng đẹp, nó không ý thức nỗi đau mà nó sẽ trải qua để đổi lấy một phút thăng hoa diệu vợi trong giọng hót... Còn con người, thường là ý thức được, hoặc giả nếu nghĩ thì đều ý thức được... nhưng vòng cám dỗ của một hình ảnh đẹp đón đợi phía trước dường như có sức hút mạnh hơn... nên con người....

Chỉ mong là Sống, để biết những câu truyện đẹp nao lòng, dù có lúc lòng mình thức và ghen hờn vì những cổ tích đẹp sao không đến. Nhưng chỉ mong là Sống, sống chứ không phải đưa mình vào những ảo vọng đẹp trong truyền thuyết. Vì còn biết đớn đau nên chẳng dắt mình vào đớn đau.

Và bởi vì phải sống. Trong đời này. Hãy sống hôm nay. Vì không ai sống mãi được ngày hôm nay trong truyền thuyết.


(Sưu tầm)
 
vitconlonton

vitconlonton

Guest
23/11/04
605
6
0
đâu đó ngoài webketoan
có lẽ tôi không đồng tình với bài viết này cho lắm. Hình như cái ý nghĩa của tiếng chim hót trong bụi mận gai đã bị hiểu sai lệch. Tôi đã đọc đi đọc lại "tiếng chim hót trong bụi mận gai" biết bao nhiêu lần và mỗi lần đọc là mỗi lần tôi cảm nhận ý nghĩa thật sự của câu chuyện. Tôi không nghĩ rằng "tiếng chim hót trong bụi mận gai" là "hạnh phúc trong đau đớn" mà tôi lại nghĩ rằng "trong khó khăn gian khổ, người ta sẽ phát hiện ra khả năng và tình cảm thật sự của mình". Maggie đã lao vào tình yêu với cha Ralph, một tình yêu vô vọng, 1 vực thẳm thật sự, như chú chim nhỏ kia lao vào bụi mận gai. Nàng có hạnh phúc không??? Nàng không nghĩ nàng lao vào tình yêu đó để có hạnh phúc, nàng biết trước kết cuộc đó là bi thảm. Nhưng nàng vẫn lao vào vì nàng biết nàng sẽ được sống với chính mình, với tình yêu thật sự của mình như chú chim nhỏ trong bụi mận gai cất tiếng hót thật sự của mình, được khẳng định bản mình dù chỉ là 1 lần, dù kết quả đó là cái chết.
 
camchuong

camchuong

Sơ cấp
17/10/04
11
0
1
HT- HN
Secret_grasses nói:

Thật tệ, đấy chính là điều vẫn xảy ra với chúng ta. Sau khi dấn thân vào một cuộc phiêu lưu chúng ta không được chết đi. Nếu ngày mai là tận thế, hẳn mọi chuyện sẽ đơn giản. Nhưng không có ngày tận thế. và chúng ta vẫn sống. Vẫn phải sống, sống với những gì chúng ta đã gây ra, sống với hậu quả của những việc mình làm. Phải tiếp tục đau nhưng không còn sức lực và cũng không còn đủ cảm xúc mà ca hát, tiếp tục chảy máu dù máu chảy ra lúc này không mang lại điều gì. Và bàng hoàng tự hỏi : Sao lại thế này ???

.


Nhưng mà sống vẫn thú vị hơn là chết đi chứ? Dù rằng, sau khi lao vào bụi mận gai con chim có đầy thương tích hay có những vết sẹo đi chăng nữa, thì chỉ cần được sống cũng là một hạnh phúc. Vì chẳng có ai lại được sống trong 2 lần.

Nếu con người, chẳng bao giờ có những lỗi lầm và đau đớn thì hẳn cuộc sống cũng chẳng có gì là thú vị. Lẽ nào cứ mãi như đứa trẻ, không lớn lên chút nào, không va vấp chút nào hay sao? Vậy thì làm sao chúng ta có thể trưởng thành và lớn lên được.

Đúng là không phải hạnh phúc nào cũng phải trả giá bằng sự đau đớn cả. Vì, như thế nào là hạnh phúc ấy. Nó đơn giản hơn nhiều so với những gì chúng ta tự đặt ra và đi tìm.
 
Gau bong

Gau bong

Trung cấp
6/9/06
182
1
18
47
Ha noi
Mình thì lại nghĩ rằng
" Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm"

Nếu cư sống tẻ nhạt thì chán biết bao nhiêu. Cuộc đời chỉ thật sự có ý nghĩa khi mình có ích cho ai đó, cho gia đình, cho Xã hội. Mình không sợ chết, chỉ sợ chết mà chưa làm được gì, vì thế mình sợ bệnh tật, sợ tuổi già vì nó làm mình mất đi cơ hội được làm việc.

Nhưng theo mình thì "no pain, no gain". Nếu không nếm trải đau khổ bạn sẽ khó mà cảm nhận được hạnh phúc
 
TAT

TAT

Thành viên Tình Nguyện
6/8/05
1,016
11
0
44
Làng Cà
Hic hic,
Hiểu nó đơn giản thôi, cần gì phải diễn tả dài dòng.
Chim hót trong bụi mận gai => Lạc quan.
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA