Tôi không biết trong chúng ta có còn ý niệm gì về ngày 20-11 hay không nữa, vì tất cả đã quá "nhớn" hết rồi, xa ghế nhà trường cũng khá lâu, cuộc sống với bao bộn bề lo toan thì liệu có ai còn nhớ đến...
Cứ mỗi lần gần đến ngày 20-11, lòng tôi lại dâng lên 1 cảm xúc khó tả, kỉ niệm ùa về trong trái tim tôi từng ký ức một theo từng giai đoạn trưởng thành của tôi.
Mẹ tôi, người Thầy đầu tiên khi tôi bắt đầu tiếp xúc với từng con chữ a, ê, đã dạy tôi cách đánh vần, uốn lưỡi để phát âm chuẩn rõ ràng từng tiếng một, dạy tôi cái lễ nghĩa "đi thưa, về trình", phải biết vâng lời cha mẹ, ông bà.
Anh em chúng tôi ít bị đòn lắm, mà nếu có chỉ là chuyện học hành mà thôi bởi cha tôi rất nghiêm khắc. Cha mẹ tôi là giáo viên dạy Toán, nên anh em chúng tôi học khá giỏi các môn tự nhiên. Tôi sợ cha tôi lắm, hồi nhỏ tôi sợ cha tôi dạy kèm nhất, ông hay la lắm, nhưng được cái là ông dạy rất dễ hiểu - ông vốn nổi tiếng là Thầy dạy giỏi ở tỉnh tôi thời bấy giờ. Tôi nhớ lúc nhỏ, khi học đến đơn vị đo lường, tôi lo ra lắm nên miệng đọc mà đầu óc cứ để đâu đâu, học hoài không nhớ... cha tôi bắt trả bài, đọc tới đọc lui cứ sai hoài. Cha tôi tức điên lên cho tôi ăn "3 trái cốc" đau điếng (cái chiêu này cha tôi có thừa, chuyên môn cho anh em chúng tôi ăn cốc). Đau quá chịu không nổi, chảy nước mắt nhưng không dám khóc, vừa đọc vừa mếu máo, lổ tai lùng bùng lên, càng mếu máo thì trong đầu ráo hoảnh không còn một chữ... vừa may lúc đó tiếng xe đạp quen thuộc đỗ lại, tôi mừng quýnh vì sự xuất hiện của mẹ tôi như vị cứu tinh cho tôi lúc ấy!...
Đã qua rồi những ký ức tuổi thơ, nhưng hàng năm đến ngày 20-11 tôi lại nhớ đến cha mẹ mình, tôi lại quay về nơi sinh nhau cắt rốn đó như tỏ lòng tri ân đến đấng sinh thành...
Năm nay tôi không về được, điều kiện nơi làm việc không cho phép tôi làm được những gì mà tôi mong muốn, chỉ biết từ xa mà thầm cầu nguyện được nhiều sức khỏe và sự bình an cho 2 người thầy đầu tiên trong đời tôi. :blushings
Cứ mỗi lần gần đến ngày 20-11, lòng tôi lại dâng lên 1 cảm xúc khó tả, kỉ niệm ùa về trong trái tim tôi từng ký ức một theo từng giai đoạn trưởng thành của tôi.
Mẹ tôi, người Thầy đầu tiên khi tôi bắt đầu tiếp xúc với từng con chữ a, ê, đã dạy tôi cách đánh vần, uốn lưỡi để phát âm chuẩn rõ ràng từng tiếng một, dạy tôi cái lễ nghĩa "đi thưa, về trình", phải biết vâng lời cha mẹ, ông bà.
Anh em chúng tôi ít bị đòn lắm, mà nếu có chỉ là chuyện học hành mà thôi bởi cha tôi rất nghiêm khắc. Cha mẹ tôi là giáo viên dạy Toán, nên anh em chúng tôi học khá giỏi các môn tự nhiên. Tôi sợ cha tôi lắm, hồi nhỏ tôi sợ cha tôi dạy kèm nhất, ông hay la lắm, nhưng được cái là ông dạy rất dễ hiểu - ông vốn nổi tiếng là Thầy dạy giỏi ở tỉnh tôi thời bấy giờ. Tôi nhớ lúc nhỏ, khi học đến đơn vị đo lường, tôi lo ra lắm nên miệng đọc mà đầu óc cứ để đâu đâu, học hoài không nhớ... cha tôi bắt trả bài, đọc tới đọc lui cứ sai hoài. Cha tôi tức điên lên cho tôi ăn "3 trái cốc" đau điếng (cái chiêu này cha tôi có thừa, chuyên môn cho anh em chúng tôi ăn cốc). Đau quá chịu không nổi, chảy nước mắt nhưng không dám khóc, vừa đọc vừa mếu máo, lổ tai lùng bùng lên, càng mếu máo thì trong đầu ráo hoảnh không còn một chữ... vừa may lúc đó tiếng xe đạp quen thuộc đỗ lại, tôi mừng quýnh vì sự xuất hiện của mẹ tôi như vị cứu tinh cho tôi lúc ấy!...
Đã qua rồi những ký ức tuổi thơ, nhưng hàng năm đến ngày 20-11 tôi lại nhớ đến cha mẹ mình, tôi lại quay về nơi sinh nhau cắt rốn đó như tỏ lòng tri ân đến đấng sinh thành...
Năm nay tôi không về được, điều kiện nơi làm việc không cho phép tôi làm được những gì mà tôi mong muốn, chỉ biết từ xa mà thầm cầu nguyện được nhiều sức khỏe và sự bình an cho 2 người thầy đầu tiên trong đời tôi. :blushings
Sửa lần cuối:

