tôi muốn mở rộng lòng mình nhưng tôi còn e

  • Thread starter luccan
  • Ngày gửi
L

luccan

Guest
12/11/06
4
0
0
36
thanh tri ha noi
tôi đang ở cái tuôi vô tư .ít pải xuy nghĩ chuyên đời.Vậy mà tôi trở thành một ông già từ khi nào không biết.Rắc rối của tôi là ở ánh sáng.Tôi gặp vấn đề với thị lực của mình.tôi bị kém thi lực do bẩm sinh,di truyền.Ban ngay thi tôi vân sinh hoạt binh thường, nhưng khi ánh sáng yếu,vào chỗ tối,tôi không còn hoạt bát nữa mà rờ rẫn như một kẻ mù dở.Hạn chế càng lớn dần lên khi tôi trưởng thành .Tôi không thể tham gia nhiều các hoạt động xã hội như những người bình thường.Tôi không giám nói lời yêu với người bạn gái mà tôi thương.Tôi sợ,mỗi sợ hãi của tôi thật đáng cười vơi những ai tinh mắt,tôi không thể đưa nàng đi chơi tối, không thể cho nàng có được những giây phút lãng mạn, ngọt ngào.Tôi đã nghĩ đến tương lai,và hoảng sợ.Tôi không thê chăm sóc cho bố mẹ tôi khi họ gia yếu,và tôi không thể chăm sóc cho người tôi yêu.Hiên tai tôi vân chẳng dám yêu ai,chi yêu trong tâm tửong .Tôi muốn sống có trách nhiệm không làm gánh nặng cho người khác.Hy vọng những tich lũy bây giờ sẽ giúp tôi qua được kiếp đời này.
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
B

blueremembrance

Trung cấp
Bạn à!

Sáng hay không là ở cái tâm. Tâm mình sáng thì mọi thứ cũng sẽ rõ ràng với mình.
Hãy cố gắng gạt bỏ ỹ nghĩ rằng mình sẽ không làm được gì sang một bên nhé. Giành thời gian đó để tìm cách khắc phục. Sẽ tốt và có ích hơn nhiều.
Bạn sẽ vất vả hơn rất nhiều người khác. Nhưng quan trọng là bạn có niềm tin và sẽ làm được đúng ko? Bạn đang có trái tim yêu và sống mà.
 
xuantham

xuantham

Cao cấp
18/8/05
5,376
652
113
58
TP. Hồ Chí Minh
luccan nói:
tôi đang ở cái tuôi vô tư .ít pải xuy nghĩ chuyên đời.Vậy mà tôi trở thành một ông già từ khi nào không biết.Rắc rối của tôi là ở ánh sáng.Tôi gặp vấn đề với thị lực của mình.tôi bị kém thi lực do bẩm sinh,di truyền.Ban ngay thi tôi vân sinh hoạt binh thường, nhưng khi ánh sáng yếu,vào chỗ tối,tôi không còn hoạt bát nữa mà rờ rẫn như một kẻ mù dở.Hạn chế càng lớn dần lên khi tôi trưởng thành .Tôi không thể tham gia nhiều các hoạt động xã hội như những người bình thường.Tôi không giám nói lời yêu với người bạn gái mà tôi thương.Tôi sợ,mỗi sợ hãi của tôi thật đáng cười vơi những ai tinh mắt,tôi không thể đưa nàng đi chơi tối, không thể cho nàng có được những giây phút lãng mạn, ngọt ngào.Tôi đã nghĩ đến tương lai,và hoảng sợ.Tôi không thê chăm sóc cho bố mẹ tôi khi họ gia yếu,và tôi không thể chăm sóc cho người tôi yêu.Hiên tai tôi vân chẳng dám yêu ai,chi yêu trong tâm tửong .Tôi muốn sống có trách nhiệm không làm gánh nặng cho người khác.Hy vọng những tich lũy bây giờ sẽ giúp tôi qua được kiếp đời này.

Em trai thân mến!
Thật tình chi không thể nói lời động viên nào thật sự có ích và có kết quả vơi em đươc. Bởi vì chắc chắn chị sẽ không thể cảm nhận được cảm nhân của em, không thể sống cùng tuổi, cùng giai đọan như em để mà cảm nhân. Chi chỉ có thể chia sẻ với em những cách mà mình cần suy nghĩ để tự tạo niềm vui, tư thêm nghi lưc cho chính mình.

Vơi hòan cảnh của mình, dù có muốn hay không thì vẫn thế.
Hòan cảnh em có 3 khả năng có thể :
1.Thị lực không thể điều trị được
2. Có thể điều trị được nhưng khả năng không cho phép, hoặc khả năng cho phép nhưng khả năng bình phục thì hạn chế
3. Điều trị đươc dể dàng và khả năng trong tầm tay.

Theo sự bi quan của em thì khả năng thứ 3 sẽ không có. Như vậy 2 khả năng đầu em cũng không thể nào thay đổi đươc. Vậy thì em cứ mãi lo nghĩ, mặc cảm về việc đó làm gì. Cứ mãi gâm nhấm nỗi buồn đó làm gì. Có thể ( vẫn là suy nghĩ) em không chăm sóc được cho ba mẹ khi ho về già chứng tỏ là em rất thương cha me. Ba me em đâu muốn thấy con minh luôn buồn vì tật bẩm sinh , di truyền đâu. Em buồn, em măc cảm, em lo âu, em sống khép mình, sống bi quan thì liệu ba mẹ em có vui không? Chắc chắn là không.

Măt mình có bệnh, nhưng tâm hồn mình không nên bệnh, vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn yêu thương, vẫn tích cưc sống lac quan yêu đời. Nếu em đã nhìn ra điểm yếu của mình, thì hãy bù lại bằng sự vui vẻ, yêu đời, lac quan, hiền lành,tốt bụng, chân hành và nghi lực có như thế người ta dể gần với em hơn. Có thể người ta không thích mình vì khuyết tât của mình, mà vì người ta nhàm chán mình: suốt ngày chỉ sống tự ti, măc cảm, sống khép kín, thậm chí lúc nào cũng quạu quo khó chịu khi gặp người khác.

Đôi khi bạn bè chọc khuyết điểm của mình thì hãy vui vẽ mà nhìn nhận, có sao đâu. Lúc đầu sẽ khó khăn khi phải chấp nhận sự choc quê của bạn bè, của mọi người. dần dần em sẽ quen và lúc đó em sẽ thấy mọi người không ai có ác ý gì. Họ chọc em vừa nói cho vui, vừa có ý nhắc nhở mình phải cân nhắc, vì mình sẽ yếu thế hơn bạn bè bình thường khác.

Còn về tình cảm, thì bình thường thôi. Chị nghỉ rằng yêu trong tâm tửong hay yêu bằng tấm lòng mình cũng thế thôi. Nếu yêu thì cố gắng sống tốt hơn, yêu đời hơn. Bởi vì em không lac quan , yêu đời thì làm sao mang niềm vui đến cho bạn gái mình. Còn như cô ta không yêu em thì cứ nghỉ bình thường là vì cô ta không yêu em thôi. Đưng suy diễn lung tung do măc cảm. Vì có khối người không có tật gì cũng bị từ chối mà.
Còn như cô ta từ chối em vì lo rằng em không lo đươc cho cô ấy thì thôi. Cũng đừng giận, đừng buồn. hãy thông cảm, vì việc lo lắng trứớc cuộc sống là bình thường thôi. Cứ việc yêu khi thấy trái tim mình rung động.
Hãy cho người khác thấy rằng: mình khuyết tât lầ do mình không may mắn, còn lai mình vẫn là một người rất bình thường, vẫn sống có ích, và biết quan tâm và mang niềm vui đến cho mọi người.

Đừng để người thân mình buồn phiền và lo lắng cho mình khi em sống quá tự ti và khép kín. Hãy mỡ lòng ra vơi mọi người.

Chúc em suy nghĩ tốt, hành động đẹp.

Thân mến
 
Tran Thao Cuc

Tran Thao Cuc

Guest
15/8/06
76
0
0
Sai Gon
To luccan : Hãy mở rộng lòng mình với mọi người em nhé, vì như thế em mới truyền tải đến người khác những suy nghĩ, tâm tư tình cảm của mình, khi đó họ mới có thể đáp lại những mong đợi của em được chứ!
Có nhìn thấy hình bên dưới chữ ký của chị không? Cuộc đời đã rất buồn với chị, nhưng chị vẫn luôn lay động theo nhịp sống đấy thôi, và chị đã may mắn có được anh "hai lúa" làm bạn. Phải nói là khó khăn để xóa đi những mặc cảm trong anh, nhưng nhờ những cởi mở tâm sự với nhau, mà cho đến nay dù khoảng cách xa xôi và hoàn cảnh rất khó khăn, nhưng chị vẫn cảm nhận được hạnh phúc anh mang đến cho mình, cũng chính từ đó, chị mới tạo được lòng tin, đánh lùi dần những mặc cảm trong lòng anh. Hạnh phúc là những gì rất đơn giản xung quanh ta, dù cho đó là những điều không hoàn hảo, em ạ!
Chúc em có thêm niềm tin để vượt qua sự tự ti của mình. Và hãy nói xem, vì sao em không quyết tâm chữa trị bệnh? Y học ngày nay rất tiến bộ em ạ, đừng vì sự tự ti của mình mà đánh mất cơ hội, khi còn có thể, em nhé!
 
L

luccan

Guest
12/11/06
4
0
0
36
thanh tri ha noi
cảm ơn tất cả mọi ngươi đã xẻ chia.Nhận được những lời động viên của cac chị , em cảm thấy mình thực sự đang tồn tại trong thế giới này.Em sẽ cố gắng sống thật vui vẻ ,và suy nghĩ thật tích cực,biết đâu khoa học sẽ giúp em trở lại với cuộc sống bình thượng.Em sẽ sống thật tốt để được cung mọi ngươi ngăm nhìn cảnh vật xung quanh.Lúc này cũng đã qua thời khắc giao thừa ,chúc mọi người có được nhiều hạnh phúc.Cảm ơn các chị thân mến
 
N

nuketoan

Guest
4/5/06
39
0
8
40
Hà Nội
Chào bạn!thật sự là tôi chẳng biết khuyên bạn như thế nào cả?Tôi chỉ là một người nhút nhát và yếu đuối/.Nhưng tôi chưa bao giờ mất đi lòng tin vào chính mình. Tôi cũng mong bạn như thế. Tôi gửi tặng bạn một câu chuyện nhé. Hi vọng sẽ giúp bạn thêm hi vọng và nghị lực. Hãy cố gắng vui sống đi vì thế giới này đẹp lắm, bạn à
....

Những hành khách trên xe buýt nhìn một cách thông cảm một người phụ nữ trẻ xinh đẹp với một chiếc gậy màu trắng làm vật chỉ đường. Cô ấy trả tiền vé rồi dùng bàn tay chạm vào từng dãy ghế để tìm chỗ ngồi. Sau đó cô ngồi xuống, đặt túi xách lên đùi và tựa chiếc gậy vào thành ghế.
ÿã một năm trôi qua kể từ ngày Susan, tên người thiếu phụ, trở nên mù lòa. Một sự chẩn đoán sai lầm trong y học đã cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô, đưa cô vào thế giới của đêm tối, giận dữ, thất vọng và tự ti. Tất cả cô đều trông chờ vào Mark, người chồng yêu quý của mình.
Mark làm việc ở hãng hàng không quốc gia. Anh yêu vợ chân thành. Khi nhìn thấy nàng chìm dần trong sự ủ rũ và tuyệt vọng, anh rất đau lòng và quyết định giúp nàng trở nên tự tin và độc lập.
Cuối cùng Susan cũng sẵn lòng trở lại làm việc, nhưng làm cách nào để nàng đến được sở làm? Nàng vẫn thường đi xe buýt nhưng bây giờ việc đi lại trên đường một mình khiến nàng rất hoảng sợ. Mark sẵn lòng đưa vợ đến sở làm mỗi ngày mặc dù nơi họ làm việc rất xa nhau. Lúc đầu điều ấy cũng an ủi được những nỗi đau mà Susan phải gánh chịu cũng như khiến Mark cảm thấy mình không là người vô dụng. Về sau, Mark thấy mình cần phải sắp xếp lại mọi thứ và anh nhận thấy Susan phải đi xe buýt trở lại, không thể suốt ngày nàng cứ dựa dẫm vào anh. Anh muốn vợ phải độc lập và tự tin như ngày xưa. Điều này đã khiến Susan giận dữ như thế nào và nàng cho rằng Mark đang dần bỏ rơi mình. Nàng đã khóc thật nhiều. Trái tim Mark đau nhói khi nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng nhưng anh muốn nàng phải cứng rắn hơn, phải chấp nhận hoàn cảnh mà vẫn vui sống. Một vài ngày đầu, Mark dạy nàng cách bước lên xe buýt và sử dụng những giác quan khác để thích nghi với điều kiện sống hiện tại. Điều đó càng làm Susan cảm thấy khổ sở. Nàng luôn cảm thấy mình vô dụng và bị bỏ rơi khi phải một mình đối diện với thế giới hỗn độn bên ngoài mà không có sự che chở của người chồng thương yêu.Mọi việc ban đầu rất khó khăn cho Susan nhưng cô cũng dần quen và thích nghi được. Một buổi sáng nọ, Susan vẫn đi làm như mọi khi và lúc cô đưa tiền vé, người tài xế nói: "Tôi cảm thấy ganh tị với cô đấy". Susan không chắc người tài xế đang nói với mình. Có ai trên đời này lại đi ganh tị với một người luôn phải chật vật với cuộc sống không như những người bình thường khác. Cô hỏi một cách tò mò: "Ông đang nói chuyện với tôi ư? Tại sao ông lại ganh tị?".
Người tài xế trả lời: "Chắc cô cảm thấy rất hạnh phúc khi người khác quan tâm chăm sóc nhiều đến như thế". Susan lắc đầu: "Tôi không hiểu ý ông".
"Ôi, cô không biết à? Cứ mỗi sáng, tôt thấy một ngườii đàn ông rất đẹp trai đứng ở góc đường nhìn cô xuống xe buýt và băng qua đường. Anh ta đứng đó để chắc chắn rằng cô qua đường một cách an toàn và chỉ lái xe đi khi bóng cô khuất nơi văn phòng làm việc. Anh ta vẫn thường nhìn cô một cách trìu mến và mỉm cười với cô. Cô thật là một người phụ nữ may mắn".
Tình yêu không là một đồ vật để bạn có thể nhìn hoặc cầm nắm mà phải được cảm nhận bằng trái tim. Đôi khi sự yêu thương vô điều kiện không thể hiện ra bên ngoài nhưng nó lại nồng nàn và sâu lắng hơn bao gìơ hết.
 
S

Sinh tố bơ

Guest
31/10/06
6
0
0
40
Trong lòng Địch!
Dear luccan,

Tớ kể luccan nghe trường hợp này nhé,

ở Trung Quốc có một người đàn ông rất yêu thương vợ. Trong một lần tai nạn, một mắt của vợ ông ta ko còn nhìn thấy được. Quá yêu thương vợ, ông ta cho rằng tất cả phụ nữ trên thế giới này đều thừa một con mắt.

Chúng ta ko quá đáng để đưa ra kết luận như vậy. Nhưng trong chuyện tôi đưa ra, người đàn ông kia đã chấp nhận vợ mình với tật ở mắt. Ông ta coi đó như chuyện thường. Và tình yêu của ông đối với vợ trước và sau vụ tai nạn ko hề thay đổi.

Bạn bị tật ở mắt. Có cách nào để khắc phục không?! Nếu ko, bạn phải chấp nhận và sống với nó thôi. Người ta nói ko vì một chỗ sâu mà đốn một cả một cái cây, ko vì một vài khuyết điểm mà bỏ đi một con người.

Trước tiên, chính bạn ko có ý định “bỏ đi” bản thân bạn chứ?! Ko có tư tưởng tật ở mắt làm cuộc đời mình kết thúc ở đây chứ? Bạn vẫn tiếp tục cuộc sống mà, phải ko?
Nếu đúng vậy, hãy sống cho lành lặn. Có mặc cảm cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì ngoài việc làm cho mọi người thấy uể oải và mất kiên nhẫn. Hãy sống tốt để cho chính bạn, để Ba Mẹ bạn an lòng. (tâm trạng của Ba Mẹ bạn chịu ảnh hưởng bởi thái độ của bạn đối với cuộc sống nhiều lắm đấy)

Với bạn gái, có thể người bạn gái này từ chối bạn. Có thể cô ta sẽ chê cười. Có sao! Đó là chuyện bình thường trong cuộc sống. Tôi cũng ba bảy lần bị các cô từ chối đấy chứ. Hãy tìm một người phù hợp, có thể hiểu và cảm thông với bạn.

Với mọi người, đừng quá bận tâm đến những lời dèm pha, chê cười của mọi người. Bạn ko làm gì sai cả. Ngay cả một ý kiến đưa ra cũng có người khen, người chê và ko thể thiếu kẻ cười trong đó. Chúng ta ko sống theo dư luận. Nếu suốt đời chỉ theo lối mòn và sợ dư luận thì đâu phải bạn sống cuộc sống của bạn.

Tự bạn lựa chọn và quyết định cho cuộc đời của bạn nhé.
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA