Một chút Sài Gòn

  • Thread starter phamcung
  • Ngày gửi
phamcung

phamcung

Guest
30/9/05
378
13
0
Hanoi
Cứ tưởng là bão vào Đà Nẵng, mà không phải. Ở Đà nẵng trời ẩm, xám, thỉnh thoảng lại mưa. Ở ngoài rìa của cơn bão nhẹ. Có cảm giác là người ta khó chịu hơn với những trạng thái như vậy. Nghĩa là chờ đợi mà không biết là cơn bão có đến hay không nữa.


Ở Đà nẵng, không hiểu sao lại nhớ tới “còn hai con mắt khóc người một con, còn hai con mắt một con khóc người”. Đôi lúc thấy lời những bài hát của Trịnh Công Sơn mù mờ hết chỗ nói, ai còn hai con mắt, ai còn một con, còn một con gì. Trong tuyển tập 100 bài thơ tình hay nhất có bài thơ lục bát của Bùi Giáng với câu kết “còn hai con mắt một con khóc người”. Có lẽ Trịnh lấy ý tứ của Bùi, mà không biết có trích dẫn không. Ở nhà sách Nguyễn Huệ ở Sài Gòn có hẳn một giá sách nho nhỏ do Bùi Giáng dịch, một giá toàn những quyển nho nhỏ, truyện không ra truyện, tiểu luận không ra tiểu luận, những cuốn nho nhỏ về sự sống của Saint Exupery, của Andre Gide, cảm động, sâu sắc và thú vị hơn nhiều lần so với những nhan nhản Chicken Soup for the Soul bày trên một loạt giá dài ở bên trong.


Sài Gòn buổi chiều nắng nhạt và đầy gió. Giống mùa thu, mà không phải mùa thu. Vì không có cái hơi thở heo may se se lạnh của mùa thu. Có lẽ giống cái “mùa thu trong thi ca”- tuyển tập của Nhà Xuất Bản Hội Nhà Văn. Đọc nhạt huếch, không có hương vị gì, ngoại trừ “Đây mùa thu tới” của Xuân Diệu và “Thơ tình cuối mùa thu” của Xuân Quỳnh. “Thời gian như là gió, mùa đi cùng tháng năm, tuổi theo mùa đi mãi, chỉ còn anh và em. Chỉ còn anh và em, cùng tình yêu ở lại- Kìa bao người yêu mới, đi qua cùng heo may.” Hai đoạn kết buồn thăm thẳm, se lạnh, dịu dàng và ngơ ngác như heo may cuối mùa thu vậy.


Sài Gòn gió. Lại nhớ đến “sống trong đời sống phải có một tấm lòng, để làm gì em biết không, để gió cuốn đi, để gió cuốn đi”. Có một tấm lòng để gió cuốn đi thì còn lại gì cho mình, cho người. Có đôi lúc mình có cảm giác như một cánh diều, mà đời và người như những cơn gió ùa đến đòi kéo mình đi, nếu mình để gió cuốn đi thì gió cuốn mình đi đâu. Gió đang thổi Sài Gòn là gió từ biển, mang hơi nước mát mẻ. Mà gió định cuốn tấm lòng đi đâu. Lang thang phiêu lãng đi đâu.


Tượng đài Trần Hưng Đạo ở Sài Gòn khác xa với Tượng Đài ở Nam Định. (Tượng) Trần Hưng Đạo ở Sài Gòn nhỏ nhỏ, thấp thấp, dáng vẻ vội vàng, dáng dấp không thể hiện cái uy của người đại tướng mà chỉ như là cái vẻ của một viên tướng tiên phong. Ở dưới chân tượng, từng đôi, từng đôi ôm ấp, vuốt ve, hôn hít vội vã như ngày mai ngày mốt là chia lìa vậy. Có một đôi hát rong rất quấy, cứ nhằm đôi nào đam mê nhất mà chĩa loa vào, hát cho tới khi được cho tiền mới thôi (lại đi tìm một đôi say đắm khác). Hình như chẳng ai để ý tới (tượng) Trần Hưng Đạo nữa. Chẳng ai còn “thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa” nữa. Thì đã là mấy cuộc “bể dâu” rồi. Cư xá Brink, biệt động Sài Gòn đánh bom sập, nay lại nghênh ngang cái Park Hyatt, phải mấy trăm đô mới vào được. Tượng đài kỷ niệm trận đánh của Cư xá xem ra có vẻ rất đối lập với cái Park Hyatt, không thể ăn nhập được dù người ta có cố tình nhào nặn cái vẻ ngoài của tấm bia kỷ niệm trận đánh.


Buổi tối về khách sạn, đi qua sảnh, nghe một giai điệu quen quen. “I looked at the sky, running my hands, opened my eyes and I fell out of bed, hurting my head from what I’ve said…that the joke was on me, oh, no, that the joke was on me…”. Phải tới khi nào người ta mới biết những trải nghiệm của cuộc đời thực ra cũng chỉ là a joke on me mà thôi nhỉ.
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
Nguyen Le My

Nguyen Le My

Guest
28/6/07
90
1
0
Hà nội
Vào SG giữa tháng 3. Vừa bước chân xuống sân bay nó đã cảm nhận được nắng nóng của phương Nam thế nào?! Trước đây, nó chỉ được biết qua sách, báo, đài thôi. Nó đã tin là có thể thích nghi được môi trường như vậy! Nó đã từng ao ước được đến mảnh đất này nếu có cơ hội. Và Công ty mở chi nhánh, thế là nó xung phong vào. Mặc dù, Bố nó đã không ủng hộ cho con gái xa gia đình như vậy! Nhưng nó vẫn quyết định. Cứ nghĩ rằng SG sẽ là bến đỗ để nó dừng chân. Nhưng mọi cái đã đi theo chiều hướng ngược lại. Lúc đi nó háo hức bao nhiêu thì chỉ sau 2 ngày nó đã muốn quay về HN. Nó có cảm giác nơi này sao xa lạ quá!
Nó đã quyết định quay về HN sau 10 ngày, điều này đã làm cho Anh chị thất vọng về nó. Khi trở về nó lại quyết định không làm chỗ Anh chị nữa, lại càng làm cho khoảng cách giữa Anh, chị và nó xa dần hơn. Đã gần 5 tháng rồi, nó đã chuyển sang một môi trường làm việc mới. Giờ viết những dòng chữ này, nó cũng chưa lý giải được tại sao, nó lại vội vàng quyết định như vậy! :wall:
 
Va Anh Toi

Va Anh Toi

Guest
Đúng rồi, tự lập đi em à. 5 tháng rồi mà vẫn bon chen được ở HN là sống rồi đó, cố gắng lên!!!!!
 
A

act

Guest
29/11/05
85
1
0
TP Hồ Chí Minh
Sài Gòn buổi chiều nắng nhạt và đầy gió. Giống mùa thu, mà không phải mùa thu. Vì không có cái hơi thở heo may se se lạnh của mùa thu. Có lẽ giống cái “mùa thu trong thi ca”- tuyển tập của Nhà Xuất Bản Hội Nhà Văn. Đọc nhạt huếch, không có hương vị gì, ngoại trừ “Đây mùa thu tới” của Xuân Diệu và “Thơ tình cuối mùa thu” của Xuân Quỳnh. “Thời gian như là gió, mùa đi cùng tháng năm, tuổi theo mùa đi mãi, chỉ còn anh và em. Chỉ còn anh và em, cùng tình yêu ở lại- Kìa bao người yêu mới, đi qua cùng heo may.” Hai đoạn kết buồn thăm thẳm, se lạnh, dịu dàng và ngơ ngác như heo may cuối mùa thu vậy.


Sài Gòn gió. Lại nhớ đến “sống trong đời sống phải có một tấm lòng, để làm gì em biết không, để gió cuốn đi, để gió cuốn đi”. Có một tấm lòng để gió cuốn đi thì còn lại gì cho mình, cho người. Có đôi lúc mình có cảm giác như một cánh diều, mà đời và người như những cơn gió ùa đến đòi kéo mình đi, nếu mình để gió cuốn đi thì gió cuốn mình đi đâu. Gió đang thổi Sài Gòn là gió từ biển, mang hơi nước mát mẻ. Mà gió định cuốn tấm lòng đi đâu. Lang thang phiêu lãng đi đâu.

Sài Gòn mưa. Nhiều người đã nhận xét rằng : "mưa Sài Gòn giống tính tình các cô gái Sài Gòn - đỏng đảnh nhưng mau quên không như mưa Hà Nội giống tính tình các cô gái Hà Nội - âm ỉ và dai dẳng".

Hôm nay cũng thế, trời Sài Gòn lại mang một màu xám, cái màu của những trận mưa ào ào sắp tới, nhưng đó cũng là cái màu của bình yên và cả sự dịu lòng người. Sao bỗng thấy Sài Gòn đẹp, không đẹp ở những cái nắng hanh vàng trên đường phố, không đẹp ở những ngọn đèn lung linh về đêm... mà đẹp mộc mạc, phô với cái màu xam xám của bầu trời, của những dải mây nhẹ giăng, đan khắp vòm trời rộng, hay là cái không khí ẩm mùi mưa, và những giọt nước từ đâu lại bỗng dưng chợt đến, nhè nhẹ rồi ào ào, chẳng mấy chốc mà trắng xoá con đường... Nhìn từ ô cửa sổ của những cao ốc Sài Gòn qua màn mưa, mọi thứ dường như đều trở nên mờ ảo lung linh lạ thường.

Cơn mưa ở Sài Gòn không chỉ nhận ra được bằng thị giác, mà còn bằng cả thính giác, xúc giác và khứu giác nữa... Ngồi trong nhà, nghe vài tiếng lộp độp là ta biết mưa đã tới... Đi trên đường, ngửi thấy mùi nước ẩm nghĩa là mưa sắp tới... Tự dưng thấy lòng nhẹ lại, quên đi những tính toán của người, của đời... quên đi những dằn vặt, những nghi kị đố ghét lẫn nhau... chỉ đơn giản để cảm nhận một vẻ đẹp tinh khiết. Mưa Sài Gòn đến bất ngờ như thế, bởi vậy ở bất kì nơi đâu người ta cũng có thể cảm nhận mưa. Nhưng mưa Sài Gòn mau đến, đôi lúc cũng lại vội đi. Có những khi mưa đi ngay vừa lúc người ta nhận ra mưa mới đến.

Sài Gòn sau những cơn mưa như được gột rửa trở lại, khí trời se lạnh lồng với những tia nắng yếu ớt đang bắt đầu len lỏi vào những tán cây. Và khi ấy, Sài Gòn lại tiếp tục nhịp sống bận rộn, hối hả của mình. Từng chiếc xe vội vã rời khỏi mái hiên trú mưa để lại tiếp tục phóng vun vút trên đường... Vài người tấp lại bên lề, cởi bỏ cái tấm nylon tù túng ấy rồi tiếp tục công việc của mình... Cũng tương tự như sau vài phút lặng yên, sau vài phút tự dành cho chính mình của mỗi người, người ta lại phải quay về với cuộc sống thực tại. Nhưng cũng có đôi lúc, mưa dai dẳng chẳng chịu rời xa, mưa cứ mưa mãi, suốt cả buổi chiều, đôi khi nhỏ dần, đôi khi tạnh bớt những rồi lại tiếp tục ào ào như lúc đầu tiên... Khi ấy, người ta quen với sự hiện diện của mưa đến nỗi cuộc sống lại tiếp tục diễn ra như chẳng có gì... Ừ thì, đường trắng xoá, mưa vẫn rơi nặng hạt, đôi khi quất rát cả mặt, nhưng vẫn phải hoà vào mưa thôi... Bởi thế mưa cứ rơi, có khi rả rích cả buổi tối, và tạnh lúc nào không hay. Chỉ biết rằng, sáng hôm sau, nắng lại ló dạng trên vạn vật, nắng cũng dường như dịu hơn, hiền ngoan hơn... như là cũng vừa học được thêm vài điều từ mưa vậy. Cuộc sống Sài Gòn cứ thế lại tiếp diễn .....
 
Sửa lần cuối:

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA