Đọc câu chuyện của anh TAT có dòng: Ba năm trước, giật mình khi đi trong thang máy, có "đồng nghiệp" hỏi: Anh sắp nghỉ rồi à?
lại khơi lại cái buồn và chán của mình.
Cách đây vài tháng, mình đã đưa ra quyết định "xin nghỉ", lúc đó mình chỉ nghĩ là nên nghỉ, ko muốn tiếp tục làm ở đây nữa, cái nhận được ít hơn mong đợi, .... Dù chưa tìm được việc mới... Và rồi cái ngày mình ra đi cũng đã đến, từ đó mình lao vào tìm việc... Nhung đến giờ mình vẫn thất nghiệp.........
Mới đầu mình suy nghĩ rất bảo thủ, quyêt định của mình lúc đó là đúng........... Nhưng mãi vẫn chưa tìm được việc...... Mình đã nhìn nhận lại:
- Cái quyết định ra đi là đúng, nhưng chưa đúng lúc.
Đôi khi lại thấy mọi cơ hội có vẻ đã khép lại với mình. Ở nhà mọi người cứ hay hỏi "tình hình thế nào rồi"............Có lần về quê chơi, cháu mình bảo: "chú mua cháu con búp bê nhé", mình nói "nhất trí"...
Con búp bê thì đơn giản, nhưng cái mình muốn làm ko chỉ dừng lại ở cái đồ chơi cho cháu. Từ khi mình đi làm đến giờ chưa tích luỹ được đồng nào. Ai cũng phải chi tiêu hàng tháng, nhưng mình ko "ăn chơi", mình ko hoang phí hay đem tiền đi làm những việc vô bổ. Lúc nào cũng chỉ nghĩ giúp đỡ gia đình.....
Vậy mà "ước mong" chỉ là "mong ước"..... và ngày hôm nay vẫn như bao ngày kể từ khi mình nghỉ việc...........!!! :sad: