P
Em tìm lại mình bằng những giấc chiêm bao
Yêu thương mong manh và cả nụ cười em gói gọn trong một chiều nhạt nắng
Khi chiếc bóng đổ dài trên con đường quen - rất lặng
Em nhận ra mình - thiếu vắng - một bàn tay.
Người ạh - đôi khi em muốn biến mình thành một kẻ say
Để có thể quên đi những tháng ngày cô đơn nghiệt ngã
Em trốn bóng em để rồi nhìn mình như một người xa lạ
Đôi chút hững hờ không đủ làm nhạt nhoà một nỗi nhớ - riêng Anh..
Biết không (?) em đã từng nghĩ rằng tình yêu em là một điều gì đó mong manh
Khi khoảng cách hai người dường như kéo dài vô tận
Cuộc sống đôi khi mang đến cho em những tiếng thở dài - rất hẫng
Em vẫn mỉm cười và vạch ra cho mình giới hạn một nỗi đau.
Người ạh , đôi khi giữa dòng người đang vội vã lướt qua nhau
Em đứng lại chỉ để nhận ra mình trong những điều được - mất
Cuộc sống đôi khi có những điều chẳng bao giờ là thật
Nhưng chắc chắn một điều - rằng - EM RẤT NHỚ ANH....
Em đã đi qua mùa đông bằng những giấc mộng yên lành
Để thôi níu kéo những vần thơ em - đã hơn một lần dang dở
Và cho dù những lời thơ có mặn nồng hơn nữa
Vẫn chưa đủ đầy một nỗi nhớ - RIÊNG ANH...!
phonglantim
Yêu thương mong manh và cả nụ cười em gói gọn trong một chiều nhạt nắng
Khi chiếc bóng đổ dài trên con đường quen - rất lặng
Em nhận ra mình - thiếu vắng - một bàn tay.
Người ạh - đôi khi em muốn biến mình thành một kẻ say
Để có thể quên đi những tháng ngày cô đơn nghiệt ngã
Em trốn bóng em để rồi nhìn mình như một người xa lạ
Đôi chút hững hờ không đủ làm nhạt nhoà một nỗi nhớ - riêng Anh..
Biết không (?) em đã từng nghĩ rằng tình yêu em là một điều gì đó mong manh
Khi khoảng cách hai người dường như kéo dài vô tận
Cuộc sống đôi khi mang đến cho em những tiếng thở dài - rất hẫng
Em vẫn mỉm cười và vạch ra cho mình giới hạn một nỗi đau.
Người ạh , đôi khi giữa dòng người đang vội vã lướt qua nhau
Em đứng lại chỉ để nhận ra mình trong những điều được - mất
Cuộc sống đôi khi có những điều chẳng bao giờ là thật
Nhưng chắc chắn một điều - rằng - EM RẤT NHỚ ANH....
Em đã đi qua mùa đông bằng những giấc mộng yên lành
Để thôi níu kéo những vần thơ em - đã hơn một lần dang dở
Và cho dù những lời thơ có mặn nồng hơn nữa
Vẫn chưa đủ đầy một nỗi nhớ - RIÊNG ANH...!
phonglantim