Dĩ nhiên vị giáo sĩ tóc đỏ sẽ không trầy sướt chút nào, Thượng đế đâu để tôi tớ Người đau đớn hoạn nạn, Người đã đưa tay đón đỡ ông. Ông tiếp tục chăn dắt tín đồ ở Nameless Village cho đến cuối đời. Về sau, con cá nhà táng trong đầu không còn quẫy cựa làm ông té lên té xuống nữa. Không rõ do nó đã già đi hay do con người bớt tội lỗi. Ngôi đền được xây cất nguy nga dát vàng dát bạc nhiều hơn trước như em vừa thấy đó, cho xứng với ngôi đền trong lòng mỗi người.
Mangola lớn lên và yêu Hoongotu. Họ cưới nhau và có nhiều con.
Một đêm, Hoongotu đã xả miên man cho đến cạn sạch nguồn thơ của đời mình. Khác với mọi khi, thơ không chỉ dâng lên đến mũi thì ngưng, mà lần này còn tràn vào chính hai tai và hai mắt gã nữa. Có là thánh Karumte thì cũng phải cạch cho đến già! Gã không thơ thẩn gì nữa, đi buôn, trở nên giàu có và nổi tiếng. Tuy thế, để tưởng thưởng cho lòng can đảm vô hạn dành cho thi ca, gã đoạt huân chương hạng ba ngành thơ của xứ sở và được ghi tên đĩnh đạc vào văn học sử. Mai đi thăm viện bảo tàng em có thể thấy gã nằm trên chiếc áo quan màu hoàng thổ, là một trong những xác ướp thi sĩ, cái xác bệch bạc bèo nhèo mà miệng được dán kín băng keo. Lý do vì sao lại dán miệng à? Ui chào, người đời sau lo xa về vấn đề vệ sinh môi trường sinh thái ấy thôi!
Còn Tobe, em thấy nó vẫn đứng đó, bất động. Không ai biết rằng tim nó còn đập hay không. Và không phải ai cũng có thể nhìn thấy nó. Có người thấy, có người không. Có người thấy lúc này, nhưng lại không thấy vào lúc khác. Không ai có thể chạm được vào nó. Riêng mình, trong các giấc mơ anh thường nghe tiếng nó gáy, một tiếng gáy tươi rói dõng dạc khác hẳn với thứ tiếng gáy nhân tạo xoàng xĩnh vô hồn trong máy ghi âm. Anh tin vào một rạng đông nào đó nó lại gáy. Tobe bất tử trong hoài niệm những rạng đông đã mất, không như sự bất tử giả tạo của các con người mang tham vọng bất tử, nhưng Tobe bất tử, như Thượng đế.
The end