Sợi dây tình yêu

  • Thread starter luckygirl85
  • Ngày gửi
luckygirl85

luckygirl85

Obstinate Lucky
7/3/06
867
6
18
40
Quán nem chua rán Bà Già
Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"
Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"
Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.
Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.
Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"
Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"
Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."
Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.
Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"
Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."
Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"



Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.
Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"
Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.
Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.
Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.
Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.
Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"
Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...
Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?
"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.
Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.
Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.
Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm...

P/S: Tặng cho những ai đang yêu - được yêu và sẽ yêu :056:
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
TAT

TAT

Thành viên Tình Nguyện
6/8/05
1,014
12
0
46
Làng Cà
Xuân tằm đáo tử ti vương tận
Lạp cự thành khôi lệ thủy can
Tằm kia đến chết tơ còn ngậm, ngọn nến chưa tàn lệ vẫn rơi. Cái sợi tình yêu nó là thế đấy!!!
 
Hong83nd

Hong83nd

Cao cấp
7/3/06
294
1
18
42
Ha Noi
Chuyện hay quá, cho chị sao chép bản quyền sang blog nhé
 
TAT

TAT

Thành viên Tình Nguyện
6/8/05
1,014
12
0
46
Làng Cà
Phật có dạy: Ta độ người hữu duyên.
Phật lại nói: Chúng sinh bình đẳng.
Đã bình đẳng tại sao còn có người hữu duyên và có người vô duyên?
Cái quý nhất không phải là cái đang nắm giữ, cũng chẳng phải là cái mất đi. Cái quý nhất chính là trái tim biết khóc biết cười. Không mất đi sao biết cái mình đang có?
 
N

ntnhungkt166

Guest
25/12/08
2
0
0
bac bang duong
Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.
Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.
Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.
Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm...

mình tâhý thick đoạn này nhất , nó thật là đúng!!!!!
 
luckygirl85

luckygirl85

Obstinate Lucky
7/3/06
867
6
18
40
Quán nem chua rán Bà Già
"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
 
FBI

FBI

*[Đẹp trai nhất web]*
2/7/08
274
5
18
Biết làm gì
"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Hiện tại ko nắm giữ đc niềm hạnh phúc nào thì cái cái quý nhất là cái gì?

Có phải là thứ ko có đc ko nhỉ? (HP)

Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.

Nếu là sợi dây:phải xét chất liệu của sợi dây đã :045:

Nếu là ty: Phải xét ......HOk bit ty là cái gì ta :023:
 
luckygirl85

luckygirl85

Obstinate Lucky
7/3/06
867
6
18
40
Quán nem chua rán Bà Già
Hiện tại ko nắm giữ đc niềm hạnh phúc nào thì cái cái quý nhất là cái gì?

Có phải là thứ ko có đc ko nhỉ? (HP)

Có những niềm hạnh phúc mà chính mình cũng chưa nhận ra, và có những điều với mình là quá bt nhưng với người khác lại là HẠNH PHÚC



Nếu là sợi dây:phải xét chất liệu của sợi dây đã :045:

Nếu là ty: Phải xét ......HOk bit ty là cái gì ta :023:

Sợi dây cho dù có nhỏ và mỏng manh như sợi tơ nhưng nó vẫn sẽ là "sợi dây tình yêu" cho những ai biết trân trọng
 
G

gacon88

Chiếpchiếp, chiếpchiếp...
4/9/08
112
3
16
HN
Phật cũng dạy : happiness is just the way. Một lần, tôi và bạn trai tôi trục trặc ( nguyên nhân khách quan, ko xuất phát từ phía chúng tôi)- . Hiểu lầm, không tháo gỡ đc, và có thể chúng tôi sẽ phải chấm dứt tất cả.Bạn của bạn trai tôi tặng tôi câu ấy, kèm theo lời an ủi : " Em đừng buồn, hạnh phúc là con đường em đi. Dù có thế nào, em vẫn là người hạnh phúc.Hạnh phúc vì những gì em trải qua, những gì em có.. Điều đó cũng đủ làm mọi ng ghen tỵ rồi em ạ".
Tôi như bừng tỉnh.
Chuyện của tôi sau đó rồi cũng êm thấm.
Đến bây giờ, đôi khi tôi thầm nghĩ : Nếu có ngày tôi và người yêu tôi không chung đường nữa, thì con đường tôi đã đi cũng đủ là hạnh phúc, tôi chẳng đau khổ nhiều đâu. Có chăng, lúc ấy thương con đường lắm, thương những kỉ niệm lắm. Chúng tôi chia tay là có lỗi với the way, có lỗi với những kỉ niệm đã có, phải vậy không?
Tôi tự hỏi: Có ngớ ngẩn không khi lại nghĩ đến chia tay? Rồi tự nhủ :
Sống tốt ngày hôm nay đã-hãy cứ sống tốt mỗi ngày, yêu thương đầy ắp mỗi ngày, rồi sẽ có cả tuần tươi đẹp, rồi cả tháng, cả năm, cả cuộc đời.
Hôm nay đọc câu chuyện này, mới nhận ra điều tôi đang nghĩ, cũng chính là một cách để nghiệm ra rằng : Cái quý nhất là hạnh phúc hiện đang nắm giữ.
 
luckygirl85

luckygirl85

Obstinate Lucky
7/3/06
867
6
18
40
Quán nem chua rán Bà Già
Taxi

Điều quan trọng nhất...............là vẫn còn nhau!!!

“Nếu lỡ một ngày mình xa nhau mà anh muốn gặp lại em, thì anh sẽ tìm em ở đâu?”
“Câu hỏi ấy, hơn một năm nay rồi, tôi chưa tìm ra câu trả lời”!
***
Một ngày trước Noel, cách đây một năm, chúng tôi lại cãi nhau...
.....Như mọi lần, lại là nước mắt giành cho Mai và sự bực mình giành cho tôi....
Mai hỏi tôi: “Anh ko cần em nữa ah?”
Tôi trả lời: “Ừ”
Mai hỏi:”Không có cũng được phải ko?”
Tôi trả lời :”Ừ”
...
Mai hỏi:” Anh nói thật chứ?”
Tôi trả lời: “Ừ”
...
Những lần trước....dù đau lòng đến mấy, cô ấy vẫn ở lại....cố gắng....cố gắng....cào, cấu, cắn, cù và ôm tôi thật chặt. Mai biết không phải tôi có ý như thế, chỉ là tôi đang bực mình nên mới nói vậy thôi...
Và sau đó chúng tôi tiếp tục yêu nhau!
....
Nhưng lần đó, Mai không ở lại...!Lặng lẽ khép cửa phòng cho tôi rồi bước xuống nhà, tự mở cửa và dắt xe ra, khóa cửa rồi ném trả khóa vào nhà, nổ máy xe, vào số....Và cô ấy đi.
... Và như thế.....chúng tôi xa nhau!
***
Một tuần sau đó, tôi vẫn không thể tin rằng chúng tôi đã chia tay. Bao nhiêu lần cãi nhau, tôi còn nói những điều quá đáng hơn thế, mà cô ấy vẫn nhẫn nhịn, vẫn làm lành trước cơ mà? Thế mà lần cuối cùng ấy (tại thời điểm ấy thì tôi vẫn chưa biết rằng đó là lần cuối cùng) tôi đã làm như mọi lần:chờ đợi Mai đến làm lành với tôi trước!Hiền lành và cam chịu đến ngốc nghếch:” Anh!Em xin lỗi!Không phải vì em sai mà bởi em đã làm anh khó chịu!...”
Sang đến tuần thứ hai, tôi lại nghĩ: Thôi không cần cô ấy xin lỗi nữa cũng được!Chỉ cần cô ấy tỏ ra bình thường như trước khi chúng tôi cãi nhau thế là đủ. Chỉ cần cô ấy nhắn cho tôi một cái tin vào buổi sáng:” Anh à, còn giận em ko?” Và tôi sẽ nhắn lại :”Không”. Thể nào cô ấy cũng sẽ cuống lên cái tin nhắn cụt ngủn ấy và không tin là tôi đã xí xóa, đã hết giận cô ấy. Thể nào sau khi tan học cô ấy cũng sẽ phi xe sang nhà tôi, chờ tôi đi học về và gặp tôi cho bằng được. Rồi nhìn tôi bằng ánh mắt ngân ngấn nước :”Anh nói dối!Anh vẫn giữ thái độ ấy với em còn gì?. Rồi tôi sẽ cố giữ cái mặt lạnh tanh, kéo cô ấy vào lòng rồi mắng cố ấy đôi ba câu nữa cho thỏa cái thói sĩ diện của mình!
Sang đến tuần thứ ba. Buổi sáng đầu tiên của tuần, tôi mở mắt dậy và nghĩ, hôm nay tôi phải liên lạc với cô ấy trước thôi! Chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau quá 3 ngày trong suốt hơn hai năm yêu nhau! Thì đã bảo là toàn cô ấy chủ động làm lành trước còn gì! Lần này cô ấy rõ ràng là muốn thi gan với tôi đây. Thôi thì cứ liên lạc đã, rồi tôi sẽ xử lý cái tội bướng này của cô ấy sau! Nghĩ là thế.... Nhưng để dẹp bỏ nốt cái sĩ diện ngu ngốc của một thằng con trai mới lớn thì phải đến buổi trưa giữa tuần tôi mới thực hiện xong. Sau khi tống đầy một bụng cơm rang cho bữa trưa, tôi mới leo lên gác nằm, gõ đi gõ lại một dòng tin nhắn :” Tối thứ 7 đi cafe ko em?”. Tôi cứ nghĩ mãi, không biết nên để là “em” không thôi hay là “em yêu”... Sau cùng, chẳng có gì hết, tin nhắn dừng ở chữ “không”. Hôm đó là thứ năm.
Tuần thứ tư. Mai vẫn chưa trả lời tin nhắn đó! Tôi cứ tưởng khi tin nhắn gửi đi, máy tôi phải rung lên ngay tin reply của cô ấy chứ! Thế mà... Tôi chờ cả ngày hôm đó... tự nhủ chắc Mai vứt máy đâu đó nên không nhận được. Nhưng đến hôm sau, tôi bắt đầu bực mình! Vẫn còn kiêu cơ ah? Lần này thấy tôi xuống nước trước nên cô ấy được thể ah? Đã thế thì thôi! Dẹp luôn! Đến ngày tiếp theo tôi lại nghĩ ra đủ mọi khả năng: Cô ấy mất máy, hỏng sim hay ốm đau gì? Chỉ có một điều đơn giản nhất là gọi điện thẳng cho cô ấy thì phải mãi đến ba ngày sau tôi mới làm. “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.. xin quý khách vui lòng gọi...” Tôi vứt điện thoại lên giường, bật máy tính online. Cả tháng rồi tôi chỉ cắm mặt cày game, không vào nick, vào blog, biết đâu.... nhưng không có tin nhắn offline nào cả. Blog cô ấy như bỏ hoang, lần update cuối cùng cách đây cả tháng...
Tôi chồm ra giường tóm vội chiếc áo, rồi vừa chạy xuống cầu thang vừa mặc vào người. Hơn lúc nào hết, tôi giận mình ghê gớm! Đầu óc tôi không thể nghĩ được bất kể điều gì nữa. Lúc này tôi chỉ muốn mình đang ở trước cửa nhà cô ấy và bấm chuông, và nhìn thấy cô ấy. Vậy thôi...!

Buổi sáng Noel, tôi thức dậy với cặp mắt của panda. Lần nào sau khi cãi nhau xong chả vậy! Luôn là nước mắt dành cho tôi, và sự bực mình dành cho anh! Mà lý do có gì đáng kể đâu cơ chứ. Nói ra chỉ tổ thiên hạ cười! Tôi và anh thuộc diện khắc khẩu, ngồi nói chuyện với nhau không quá dăm câu là thể nào cũng gây nhau. Hơn hai năm yêu nhau, số lần cãi nhau nếu cộng dồn chắc phải lên đến 3 chữ số. Vậy mà cũng được hơn hai năm rồi cơ đấy....Bạn bè, dù thân đến mấy, dù ủng hộ chuyện của chúng tôi đến mấy, cũng không thể giấu vẻ ngán ngẩm trong đôi mắt, khi mà tuần nào cũng thấy bạn của chúng nó - là tôi - rửa mặt bằng nước mắt. Họ vẫn lắng nghe, vẫn khuyên nhủm đôi khi chỉ im lặng chìa hết tờ giấy ăn này đến tờ giấy ăn khác cho tôi lau mặt. Nhưng dần dần, tôi nhận ra mình đang làm phiền họ. Không phải là khách sáo hay cả nghĩ gì đâu, nhưng khi mà chuyện của tôi cứ như một bánh xe, và tôi là một con hamster cứ miệt mài hùng hục chạy vòng quanh trên cái bánh xe đó, thì rất dễ khiến người ta nhàm chán. Tôi vẫn tiếp tục làm hamster, nhưng không ai được biết nữa. Khi tôi vui vẻ và hạnh phúc bên anh, một mình tôi hưởng. Vậy thì sao khi tôi buồn bã chán nản, bạn bè tôi lại phải hứng chịu những điều đó?
Hôm qua...tôi biết...anh cũng chỉ tức giận qua mà nói vậy thôi. Anh luôn tự nhận mình là người có hai tính cách. Lúc anh giận thì hóa thành con người khác, không kiểm soát được những điều mình nói. Phải, có thể anh có hai tính cách. Nhưng tôi thì chỉ có một thôi. Đối xử thế nào, tốt xấu ra sao, cũng chỉ mình tôi chịu. Làm đau ai đó - chưa chắc đã là tình yêu. Nhưng khi yêu ai đó - về bản chất, bạn đã cho người đó quyền năng làm đau mình rồi.... Thế nên khi đau đớn, tôi vẫn tự nhủ: mình đang yêu. Và được yêu...
***
Ngày thứ hai. Tôi nằm trên giường. Không khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ ứa ra mỗi khi nhớ lại những điều anh nói! Đôi khi tôi tự cười mình, tại sao tôi lại chưa thể quen với cái thói ăn nói không suy nghĩ của anh cơ chứ? Lần nào nghe tôi cũng khóc như thể đó là lần đầu vậy! Sau mỗi lần chúng tôi cãi nhau và làm lành, anh luôn hỏi lại tôi: Em còn yêu anh ko?”. Điều đó có thực sự quan trọng với anh ko? Nếu ko - chắc anh đã ko hỏi! Nếu có, tại sao anh cứ làm em đau lòng đến vậy?! Tôi cứ ôm khư khư cái điện thoại. Chờ những tin nhắn và cuộc gọi của anh, dù biết chúng sẽ chẳng bao giờ đến cả! Hơn hai năm qua, anh đã quen rồi mà, quen với việc tôi sẽ là người chủ động làm lành trước sau mỗi lần chúng tôi cãi vã...Lắm lúc tôi muốn mặc kệ những nỗi buồn của mình, thử xem chúng có sống mãi được ko? Thế nhưng cảm giác lúc đang cãi nhau khiến tôi bứt rứt và khó chịu vô cùng!!! Thế nên tôi thà dẹp bỏ hết tự kiêu của một đứa con gái, làm lành trước với anh còn hơn cứ mang cảm giác ấy suốt từ ngày này sang ngày khác và không làm nổi việc gì nên hồn. Nhưng lần này....
Ngày xưa... ngay từ hồi mới yêu.... Anh đã bảo với tôi rằng :” Có em hay ko có em anh cũng chả chết! Nhưng có em thì cuộc sống của anh thêm ý nghĩa!”. Vậy mà tại sao tôi lại quên mất, còn đi hỏi “anh có cần e ko?” nhỉ? Rất nhiều điều đau lòng tôi đã quên đi, điều đó tốt hay xấu? Chắc là tốt cho tình yêu - vì nếu cứ mãi nhớ những điều buồn phiền gây ra cho nhau, thì làm sao có đủ can đảm mà bước tiếp bên nhau? Nhưng lại không tốt cho tôi rồi...thực ra chỉ là cố gắng chôn nó thật sâu...sâu...mà cứ tưởng mình đã quên mất... Khi bắt đầu đặt chân lên con đường tình yêu, tôi đã ngờ rằng nó rất khó đi. Chỉ duy một điều tôi không lường nổi: đó là để đi hết con đường đã chọn. Hoặc là rẽ ngang. Hoặc dừng lại. Một hoặc cả 3 việc đó. Đều cần rất nhiều can đảm!
Ngày thứ tư. Tôi buộc phải nhấc mình dậy. Để sắp xếp nốt vali. Mấy ngày nữa tôi đi rồi... Tôi đi học master về Communication ở Thụy điển. Anh biết điều đó, nhưng chưa biết bao giờ tôi đi, vì lần cuối cùng gặp nhau đó, chúng tôi đã giành hết thời gian để cãi vã hơn là tranh thủ ở bên nhau...
Anh còn cần em ko?
Anh còn cần em ko?
Anh còn cần em ko?
...
Tôi rất muốn hỏi anh câu này lần nữa....Hơn một trăm lần trong ngày tôi suýt nữa đã nhấn send sms. Nhưng rồi tôi lại thôi...nếu còn cần tôi, tự anh sẽ để tôi biết điều đó! Như tôi đã luôn cho anh biết: Tôi - rất - cần - anh...
Sau cùng, tôi lấy giấy bút viết một điều khác... Dẫu sao cũng chẳng nên di mà không một lời nào! Nhưng việc anh sẽ nhận được nó hay không, tôi không giám chắc. Nếu còn cần tôi, anh sẽ nhận được thôi.
Nếu còn cần em...

***
“Bây giờ mình đã xa nhau thật rồi... Nhưng nếu anh vẫn muốn gặp lại em, thì anh sẽ tìm em ở đâu?”
Tôi mở lại bức thư cô ấy viết cho tôi trước khi di...Gọi là thư, nhưng trong đó chỉ vẻn vẹn một dòng vậy thôi...Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn nguyên vẹn cảm giác như khi mẹ Mai trao cho tôi mảnh giấy hồng hồng này: khó hiểu và lạc lõng! Cô ấy đi mà không nói với tôi một câu. Chỉ để lại câu chào như một lời thách đố! Điều ấy khiến tôi tự thấy mình lạc lõng trong chính tình yêu vừa mất...
Ở đâu nhỉ? Quán nước trên Giảng Võ - nơi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau? Rạp chiếu phim ven hồ - nơi lần đầu tiên chúng tôi đi xem phim cùng nhau? Hay quán Màu trên Trúc Bạch - nơi lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau?... Tôi lục lại trong trí nhớ của mình tất cả những “lần đầu tiên”. Con trai vốn không quan trọng hóa những nơi chốn với ngày giờ kỉ niệm. Mỗi lần cô ấy “đằng hắng” kiểu như “ sắp đến ngày gì ý anh nhỉ?”, tôi lại cười trừ rồi dỗ cô ấy nói thẳng ra. Hai năm, biết bao nhiêu là ngày tháng. Quanh Hà Nội này, chỗ nào mà chẳng có hình hai đứa? Thậm chí cả ở Bát Tràng, Thiên Sơn, Đường Lâm, Ba Vì, cho đến Sa pa, Cửa Lò. Tôi xem lại đám ảnh trong máy, ghi nhớ ngày tháng chúng tôi đã đặt chân đến đó, để trở lại... Mai lúc nào cũn thik “ kỉ niệm”. Nào là 500 ngày, 1000 ngày yêu nhau. Nào là nơi cùng đón Noel, Vday, nơi lần đầu tiên đi chơi với nhau khi hai đứa tiến từ bạn bè sang người yêu... Tôi sẽ tìm về những nơi kỉ niệm ấy, biết đâu tôi sẽ tìm lại được “kỉ niệm” của chính mình...

Tôi thu xếp veli. Hơn một năm trước là để ra đi. Lần này là để trở về, những ngày tháng ở Lund đối với tôi quả thật vô cùng lạnh lẽo, cho dù có nắng. Làm thế nào khác được khi mà bạn đã gửi lại trái tim của mình trong mùa đông của xứ nhiệt đới gió mùa? Niềm vui duy nhất của tôi ở đây là ngắm nhìn những trái táo. Đỏ và lúc lỉu dọc hai bên đường, chìa ra khỏi hàng rào gỗ trắng... Chúng chỉ là táo dại, trồng làm cảnh trong vườn chứ ít người ăn. Tuy thế, tôi vẫn thik chúng hơn là những quả táo đỏ au được bày bán trong siêu thị. Đơn giản vì màu sắc và kích thước của chúng, vừa tay tôi cầm để ngoạm thẳng, giống như Táo mèo của Việt Nam. Tôi thèm cả một bát canh rau muống...hay bất kì rau gì cũng được, miễn là nhiều và tươi! Ở cái xứ đắt đỏ này, một quả cà chua hay một mớ rau lơ thơ vài cọng cũng có giá cả chục nghìn!
Như đa số du học sinh khác, tôi nhớ nhà! Những người hiểu thì cũng đã hiểu rồi, những người chua hiểu thì dù có nói là nhớ vô cùng hay nhớ cực kì thì cũng đâu có hiểu! Tôi nhớ bố mẹ, nhớ em gái, nhớ căn phòng của mình, tôi thèm món ăn Việt Nam, nhớ bạn bè, những con đường hay lượn lờ, khu chợ bán quần áo “hàng thùng” hay đi bới cùng đứa bạn thân.. Nhiều buổi sáng, tôi mở mắt ra rồi lại nhắm lại...Thầm mong khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã đang “ở nhà”...
... Chỉ duy hình ảnh của anh, là điều khiến cho hai chữ “trở về” trong tôi trở nên méo mó!
Ngày ngày tháng tháng... Những offline và email tôi nhận không có cái nào từ anh! Từ ngày ấy...Ngày tôi khép cửa phòng anh và ra đi... Có lẽ lần đó là anh nói thật! Anh không cần tôi nữa! Không có cũng được! Và anh đã chẳng thèm tìm đến nhà tôi để nhận bức thư tôi nhờ mẹ chuyển giúp! Mà anh nhận được rồi thì sao?Chắc anh sẽ chẳng thèm tìm...Anh không thik lãng mạn và những điều mơ hồ. Đến chính tôi còn không hiểu là mình đang ở đâu trong thế giới bao la này, thì làm sao tôi bắt anh đi tìm tôi được???
******
Tôi thả mình xuống đám ghế nhựa ở nhà chờ trong ga, ngay sau khi vừa vứt chiếc baloo trên vai xuống. Tôi vừa từ sapa trở về. Không có cô ấy! Dù mệt nhưng tôi bất giác tự cười. Rõ ràng là tôi đã biết Mai đi Thụy điển, sao tôi còn hi vọng gặp cô ấy ở Sapa, hay Thiên Sơn với chả Ba Vì chứ?
“ Anh mốn gặp lại em! Rất muốn! Vì rất nhớ! Thế nhưng anh phải tìm em ở đâu đây?” Tôi gục đầu xuống đầu gối, nghe sống mũi nhói buốt... Người ta đã nói rất nhiều về chuyện” Mất rồi thì mới thấy quý” nhưng sẽ chẳng thấm gì với những kẻ chưa từng mất mát - như tôi ngày xưa..
.
****
Tôi xách balo ra cửa ga. Đám xe ôm và taxi ồn ào bu quanh. Nhưng tôi lắc đầu, tiến thẳng ra bãi gửi xe máy. Taxi à, ngày xưa, ngày xưa tôi và cô ấy đã cùng chơi một trò chơi nho nhỏ trong suốt những năm tháng yêu nhau, với những chiếc taxi. Một ngày khi đang đi trên đường, cô ấy ôm xiết tôi, hào hứng: “Anh ơi! Em bảo này...”. Chúng tôi sẽ cùng dõi theo những chiếc taxi đi trên đường (phải đi chứ ko tính cái đang đỗ), nhìn kĩ biển số của chúng( phải là cả hai cùng nhìn thấy chứ 1 người ko tính), nếu đuôi số chẵn (tôi chọn số chẵn), tôi sẽ “được” nói :” Anh yêu em”. Nếu đuôi số lẻ, đến lượt cô ấy “được” nói: “Em yêu anh”!
Đang nghĩ, tôi bỗng giật mình khi một xe taxi tạt đầu xe tôi, cua 1 vòng rồi phanh gấp, tấp vào vỉa hè. Đón khách. Bọn lái taxi vẫn ẩu như thế, để giành khách, để chứng tỏ cho khách thấy hãng của mình “phục vụ nhanh nhất”. Sau khi suýt ngã, tôi đi từ từ...không phải vì tôi sợ....là mà vì tôi chờ....cái taxi màu trắng kẻ viền xanh lá, lao thốc lên, qua tôi. Biển số của nó là 29X-0348... số 8, số chẵn!...
“ Em à....anh yêu em”!
Tôi nhẩm thầm trong óc. Có điều gì đó hiện ra....Tôi xiết tay ga!..

Chẳng ai ra sân bay đón tôi cả. Vì tôi cố tình báo sai ngày về. Tôi muốn mình là một món quà cho những người yêu thương. Sau khi làm thủ tục check out, tôi cài chiếc sim điện thoại cũ vào máy, trong lúc đứng chờ taxi
Máy báo hai tin nhắn từ ngày tôi đi. Đều là của anh.
Tin thứ nhất: Tối Thứ 7 đi cafe không?” - 3 tuần sau cuộc cãi nhau. Sau khi tôi đi 10 ngày.
Tin thứ hai. Gửi hôm qua. Rất dài: “ Em ơi, anh tìm thấy em rồi!!!Khi nào mình gặp nhau, anh sẽ kể cho em nghe anh đã đi tìm ntn! Chỉ biết bây giờ anh đã thấy em rồi! Thực ra em vẫn luôn ở đó, thế mà anh ko biết, lại phải chạy đi tận Sapa, Cửa Lò để tìm...
Anh đã tìm. Vì anh muốn gặp lại em. Rất muốn. Vì rất nhớ. Và anh đã thấy: Trong tim anh, em lúc nào cũng ở đó....em yêu”!
- Taxi
- Cô đi đâu?
- Cho tôi về...bên người tôi yêu!...
 

Xem nhiều