Nhật ký sinhvien1986

  • Thread starter sinhvien1986
  • Ngày gửi
sinhvien1986

sinhvien1986

Chuyên viên Web
22/6/09
942
11
0
39
Đà Nẵng
Sau ngày 30-4-1975, gia đình tôi rời Sài Gòn đi kinh tế mới. Năm ấy tôi tuổi 15. Cuộc sống nông gia vào giai đoạn này muôn vàn cơ cực, thiếu thốn mọi điều. Đó là lẽ thường tình của một đất nước sau thời gian dài chiến tranh tàn phá, nay đang từng bước xây dựng lại.

Sau sáu năm vừa học vừa lao động vất vả, sức lực của tôi đã bị vắt kiệt. Người teo tóp, đen đúa, cùng những trận nhức đầu như búa bổ xuất hiện ngày một dày hơn.

Làng tôi ở, dân số khoảng 7.000 người nhưng chỉ có hai ông y tá già với mớ kiến thức y học giới hạn! Do vậy, chỉ chữa được những bệnh vặt vãnh, bệnh nặng đành bó tay. Họ hiếm khi đi thăm bệnh về đêm, vì đường quê tối tăm, trắc trở và tuổi già cũng là một lực cản. Bệnh của tôi vượt ngoài tầm tay của họ. Về Sài Gòn để chữa là chuyện bất khả thi, vì gia đình tôi quá nghèo, do vậy cứ phải sống chung với những cơn đau có thể xuất hiện bất cứ khi nào.

Lần ấy, sau một ngày dầm mưa mùa cấy, tôi nổi cơn đau thừa sống thiếu chết, cái đầu muốn vỡ tung ra. Lối xóm kéo đến rất đông, vì nghe tiếng rên la quá thảm. Mẹ tôi sợ hãi tột cùng, bà sợ con chết nên cuống cuồng nhờ người cháu đi mời ông y tá gần nhất đến, khi ấy đã 23 giờ đêm. Anh đi một lát thì quay về cùng… cái đèn hột vịt trên tay, nói với mẹ tôi: “Ông không chịu đi mợ ạ! Lại còn nói tại sao cả ngày không đau mà để tới giờ này mới đi mời?”.

Tai tôi nghe rõ mồn một. Trong lòng bỗng trào dâng phẫn uất, oán hận ông y tá không có lương tâm nghề nghiệp. Tôi thề với chính mình: “Nếu qua được trận đau này, mày phải trở thành một người thầy thuốc để tự chữa cho chính mày”.

Hồi phục sau trận bệnh ấy, ngồi ngẫm lại, tôi nhận ra nếu cứ đi sau con bò kéo cái cày thì chắc chắn một điều là sẽ đoản mệnh, và kinh tế vẫn cứ không khá lên được. Thế là tôi xin phép ba mẹ, tự nộp đơn thi vào học ở trường sơ cấp Y tế, rồi tiếp theo là Trung cấp Đông y ở Đồng Nai.

Ba năm là khoảng thời gian tôi vừa đi làm kiếm tiền vừa học. Sau khi ra trường, nhờ kiến thức y học được các thầy cô truyền đạt, nhờ chịu khó miệt mài luyện tập và với quyết tâm chiến thắng bệnh tật, tôi đã tự chữa cho mình khỏi bệnh nhức đầu bằng phương pháp luyện yoga.

Trở về quê nhà, tôi bắt đầu áp dụng những gì đã học nơi nhà trường. Do từng là người bệnh ít tiền bị hắt hủi nên tôi rất thông cảm với những người ốm đau, nhất là người nghèo, người thấp kém thân phận. Mỗi khi tiếp xúc với bệnh nhân, tôi luôn dành thời gian lắng nghe họ tâm sự về gia cảnh, khai báo bệnh trong người… nhờ vậy, giữa tôi và họ có một sự gần gũi, cởi mở, tin tưởng. Theo kinh nghiệm cá nhân tôi thì đây chính là những yếu tố rất quan trọng để người thầy thuốc chữa lành bệnh tật cho bệnh nhân.

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, đến nay đã là 28 năm kể từ ngày tôi cơm áo, sách vở đi trọ học. Cuộc sống biến thiên, đất nước cũng vươn lên vượt qua thời gian khổ, nhiều người dân trước nghèo khó thì nay đã có của ăn của để, trong số đó có tôi.

Chẳng phải vì tham gia cuộc thi “Quyết định công việc, đổi thay cuộc sống” tôi mới có dịp nhìn lại dĩ vãng, mà tự tôi rất thường xuyên “ôn cố tri tân”. Có những lúc rảnh việc, quây quần bên mấy đứa con, tôi hay kể cho chúng nghe chuyện “đời xưa” của ba. Mục đích để giáo dục cho con cái biết phấn đấu vượt trên số phận, biết tôn trọng tất cả mọi người, đặc biệt là người cùng khổ.

Ngày nay quay đầu đếm dấu chân xưa, tôi cảm thấy mình rất may mắn khi quyết định “không đi sau con bò”. Nhờ bước rẽ sáng suốt ấy mà giờ đây tôi đã thành đạt trong công việc, có một gia đình hạnh phúc, một ngôi nhà khang trang với đầy đủ tiện nghi.

SƠN KHÊ
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
sinhvien1986

sinhvien1986

Chuyên viên Web
22/6/09
942
11
0
39
Đà Nẵng
Nhật ký ngày 25-6-2009

Pari, dưới chân tháp Eiffel, 0h13' ngày 25 tháng 6 năm 2009

Việc lớn, việc nhỏ không có tên hay những việc kiểu “cha chung không ai khóc”, mọi người đẩy hết cho tôi. Vì là người làm lâu năm lại rất tâm huyết muốn xây dựng chi nhánh phát triển, tôi đã làm mà không phàn nàn...

Sau khi tốt nghiệp ĐH Ngoại ngữ Hà Nội tháng 6-2003, công ty đầu tiên và cũng là công ty tôi đang gắn bó là công ty Cổ phần Viễn thông FPT. Sau 1 năm làm nhân viên kinh doanh phân phối thẻ Internet, tôi chuyển sang làm admin hỗ trợ cho phòng kinh doanh các dịch vụ ADSL.

Trong quá trình này, tôi cảm thấy công việc rất phù hợp có ý định gắn bó lâu dài. Nhưng khi quy mô phòng phát triển lớn mạnh tách ra thành nhiều chi nhánh, tôi được phân công về chi nhánh 2. Lúc này công việc của tôi tăng gấp nhiều lần vì không chỉ hỗ trợ các phòng ban kinh doanh mà hỗ trợ cho cả chi nhánh.

Việc nhiều hơn nhưng vẫn chỉ có mình tôi và mức lương thì không tăng là mấy. Việc lớn, việc nhỏ không có tên hay những việc kiểu “cha chung không ai khóc”, mọi người đẩy hết cho tôi. Vì là người làm lâu năm lại rất tâm huyết muốn xây dựng chi nhánh phát triển, các công việc đó tôi đều hoàn thành và không phàn nàn. Nhưng một câu nói của các đồng nghiệp làm tôi suy nghĩ. Mọi người đã nói tôi là “thùng rác”, “thùng nước gạo”... nên cái gì cũng có thể đổ vào.

Một thời gian dài, tôi cảm thấy chán nản và không thấy công việc mình đang làm có ý nghĩa nữa. Thời gian đó tôi tập trung nộp hồ sơ, đi phỏng vấn và trúng tuyển đồng thời vào hai công ty lớn với mức lương hấp dẫn. Lúc này khi tự tin đã có việc mới, tôi quyết định thông báo nghỉ việc với sếp.

Một buổi chiều muộn, tôi đợi sếp đi họp về để nói chuyện. Nhìn dáng vẻ sếp mệt mỏi, tôi định không nói rồi lại nói: Anh ơi, em xin phép anh chuyển công việc khác, chắc em hết duyên với FPT rồi, anh tuyển người mới, em sẽ ở lại 1 tháng để bàn giao và hướng dẫn người mới.

Thoạt đầu, sếp không nói gì, lúc sau anh ấy hỏi: Hồi đầu vào FPT, em cũng làm kinh doanh phải không? Em có thích làm kinh doanh nữa không? Hôm nay báo cáo nhân sự, Ban giám đốc muốn đưa em vào vị trí trưởng phòng kinh doanh 1, em suy nghĩ rồi trả lời anh sớm”.

Tôi về nhà, hỏi ý kiến chồng. Chồng tôi khuyên nên ở lại vì đã gắn bó lâu, con còn nhỏ, sang công ty khác lại bắt đầu từ đầu, đi làm lại xa hơn. Hỏi ý kiến các bạn bè, ai cũng khuyên tôi nên chuyển sang các công ty mới vì mức lương hấp dẫn hơn và tôi có nhiều cơ hội thăng tiến hơn. Tôi gọi điện hỏi ý kiến bố mẹ tôi, bố mẹ khuyên tôi nên ở lại FPT.

Hai, ba ngày trôi qua, tôi do dự giữa đi và ở. Công ty mới gọi điện giục, còn sếp hàng ngày gửi mail động viên tôi nên ở lại làm kinh doanh, thử sức ở lĩnh vực mới. Tôi suy nghĩ rất lâu. Tôi cũng muốn ở lại giúp sếp, nhưng sợ chuyển sang kinh doanh - không phải sở trường của tôi - tôi sẽ bị mất cơ hội ở nơi khác. Nếu kinh doanh không tốt, tôi sẽ bị xem xét giáng cấp...

Bốn ngày sau, sếp gọi tôi đi ăn trưa. Hôm ấy, sếp chỉ nói đến tâm huyết và tình cảm mà sếp dành cho công ty và mọi người, sếp muốn những người tâm huyết cùng sếp chèo lái con tàu nhiều sóng gió này. Tuyệt nhiên sếp không hề đả động gì đến việc tôi quyết định đi hay ở. Chiều đến, sếp gửi lại cho tôi một email ngắn gọn: Em ở lại nhé, sẽ có nhiều việc phải làm đấy.

Tôi đồng ý ở lại. Và đến bây giờ tôi vẫn đang chèo lái phòng kinh doanh 1 của chi nhánh 2. Mọi người sống với nhau rất tình cảm như anh em trong một gia đình. Phòng tôi được ban giám đốc đánh giá là phòng kinh doanh hiệu quả, có nhiều sáng kiến, đoàn kết.

Tôi cảm ơn sếp vì sếp đã cho tôi cơ hội được khám phá thêm lĩnh vực mới, khám phá thêm bản thân tôi. Tôi hài lòng vì quyết định của mình.

VŨ THỊ HƯƠNG GIANG
 
sinhvien1986

sinhvien1986

Chuyên viên Web
22/6/09
942
11
0
39
Đà Nẵng
Nhật ký ngày 28-6-2009 đoạt giải nhất báo Tuổi trẻ

Pari, tầng 12 tháp Eiffel, 16h34' ngày 28 tháng 6 năm 2009

Chỉ cần nói ra phải hay không, tôi sẽ được “công nhận” là một cô bé ngoan ngoãn, biết điều, biết nghe lời, có thể trở thành “tai mắt” ngấm ngầm của sếp “tổng”...


22 tuổi, tôi về làm việc tại một cơ quan nhà nước. Tất cả hăm hở của tôi lịm tắt chưa đầy một tháng sau đó, khi cơ quan tổ chức cuộc họp bình chọn thi đua cuối năm trong từng bộ phận.

Tôi cũng được mời họp theo tính chất “dự thính” (họp cho biết, chứ chưa được trực tiếp bình chọn). Sếp “tổng” bảo mọi người trong phòng ban của tôi chọn ra một danh hiệu thi đua cao nhất bằng hình thức bỏ phiếu kín.

Tôi không phải viết phiếu, nhưng vẫn được ngồi đó, bên cạnh một anh nhân viên khác. Ngay sau khi kiểm phiếu, sếp “tổng” công bố rằng có một phiếu đã gạch tên sếp trực tiếp của chúng tôi - tức trưởng phòng ban.

Tất nhiên trưởng phòng ban vẫn chẳng ảnh hưởng gì với một phiếu gạch tên và vẫn được bình chọn danh hiệu thi đua cao nhất. Tuy nhiên, sau buổi họp, tôi được mời gặp riêng sếp “tổng”. Sếp hỏi tôi: “Lúc em ngồi bên cạnh P. (tên anh nhân viên ngồi cạnh tôi), em có thấy P. gạch tên ai không?”.

Tôi ngớ người.

Sếp “tổng” bèn mỉm cười giải thích thêm: “Có một người chống đối trưởng phòng ban của em. Có một phiếu đã gạch tên cậu ấy. Tôi muốn biết đó là ai… Có phải P. không?”.

Giờ thì tôi hiểu.

Rõ ràng tôi đã rơi vào một tình huống khó. Chỉ cần nói ra phải hay không, tôi sẽ được “công nhận” là một cô bé ngoan ngoãn, biết điều, biết nghe lời, có thể trở thành “tai mắt” ngấm ngầm của sếp “tổng”.

Tôi chững lại vài giây, sau đó quyết định trả lời: “Thật tình em không bao giờ để ý xem người bên cạnh mình gạch ai, bình chọn ai cả ạ!”.

Sếp “tổng” nhíu mày nhìn tôi, rồi bảo tôi về đi…

Những ngày sau đó, dù không hề có ý định đứng về phía nào, dù chỉ muốn yên thân làm tốt công việc chuyên môn của mình, nhưng tôi đã không thể nữa. Nghiễm nhiên, sau cái ngày tôi từ chối làm “tai mắt” ấy, tôi biến thành cái gai trong mắt sếp “tổng”. Cảm giác ức chế tăng dần khi chứng kiến những tranh chấp đấu đá trong nội bộ cơ quan. Tôi đâm nản.

Nhưng làm gì bây giờ? Nếu ở đây, cố gắng chịu đựng những chuyện này, tôi sẽ kiếm được một thu nhập tuy không cao nhưng ổn định. Dầu gì, đây cũng là một cơ quan nhiều người ao ước. Song… chấp nhận điều đó thì cũng có nghĩa là chấp nhận mình mãi mãi nhạt nhòa, không thể hiện được hết năng lực, không thật lòng yêu quý cơ quan, không nể phục và tôn kính sếp.

Hình như niềm khát khao làm việc trong tôi mạnh hơn cảm giác muốn an phận.

Tôi còn quá trẻ. Tôi không muốn thành những anh chị khác trong cơ quan làm việc cả chục năm nhưng luôn thở dài chán nản. Tôi mơ ước một môi trường lành mạnh, nơi có thể còn nhiều khó khăn, nhưng sếp tin nhân viên và đánh giá nhân viên dựa trên năng lực thật, cống hiến thật chứ không phải là chuyện có cùng “phe” với mình, có thể làm “tai mắt” cho mình hay không.

Tôi rời cơ quan, hoang mang trước khoảng trời quá rộng phía trước, nhưng thật lòng thấy nhẹ nhõm và thanh thản. Mấy tháng sau, tôi tìm được môi trường làm việc mới.

Những ngày đầu tiên ở môi trường mới, tôi đã tự nguyện làm việc 12-14 tiếng mỗi ngày, đã dồn tất cả sức lực của mình cho công ty, cho sếp - người sếp rất giỏi cả trong chuyên môn lẫn trong cách điều hành.

3 năm sau, tôi được đề bạt lên vị trí trưởng phòng ban trong công ty mới.

5 năm sau, mức thu nhập của tôi gấp 15 lần mức thu nhập “ngày xưa”.

Quan trọng hơn, tôi tôn kính sếp mình và yêu quý công ty. Mỗi ngày làm việc, chúng tôi vẫn gặp không ít khó khăn, nhưng tuyệt nhiên không có phe cánh và đấu đá.

Nhìn lại chặng đường 5 năm, tôi thật sự thấy mình may mắn khi ngày đó đã quyết định ra đi.

Bởi vì, dù ở giữa giông bão hay trời yên biển lặng, người ta cũng chỉ hạnh phúc thật sự và thể hiện được mình khi tìm ra một thuyền trưởng giỏi và ở trên một con thuyền mà mọi thành viên đều đồng lòng…

SANYURI
 

Xem nhiều