NGƯỜI VỀ
(Tặng các anh, chị có một thời để nhớ - nhân kỷ niệm 40 năm ngày 30/4)
Nhà chung một ngõ ngày đi học
Nắng nhuộm đường quê, tóc cháy vàng
Chung lớp, chung bàn, chung thước kẻ
Đói lòng, chung nửa củ khoai lang
Những năm Miền Bắc tàu bay giặc
Báo động, bom rơi sát cổng làng
Bất chợt đầu mùa mưa tháng hạ
Nép cành hoa phượng, tiếng ve vang
Năm cuối, em thi vào đại học
Còn tôi theo tiếng gọi, lên đường
Dưới bóng toa tàu em ngấn lệ
Nghẹn ngào, chẳng nói kịp lời thương
Giữa cuộc hành quân mưa ngút lối
Ba lô ướt sũng, súng ngang đầu
Ướt cả lá thư tôi viết vội
Nỗi niềm chưa kịp gởi về nhau
Mỗi bước chân đi, ngàn bước nhớ
Cao nguyên đất đỏ, cát miền Trung
Ánh mắt em, sao trời lấp lánh
Treo trên cánh võng, rét đêm rừng
Thầm hỏi, rằng em có nhớ tôi?
Trời Nam, đất Bắc mấy năm rồi
Núi sông một dải, bao giờ nhỉ?
Tự hỏi, ừ thì … hỏi thế thôi!
Thế rồi chiến dịch cũng đi qua
Xốc vội ba lô, vội về nhà
Theo tiếng còi tàu Nam ra Bắc
Dọc bên đường phượng nở đầy hoa
Bỗng gặp người quen, dừng lại hỏi:
Nhà em chẳng biết dọn đi đâu
Những năm sơ tán, người lưu lạc
Nhà ấy giờ hoang, bỏ dãi dầu!
Tôi về xóm cũ, mảnh vườn thưa
Áo bạc ngô, khoai mùa lại mùa
Mỗi bận có người qua ngõ nhỏ
Nhói lòng, vẫn chẳng bóng người xưa!
Có cô hàng xóm thường trêu ghẹo:
Ba mươi mấy tuổi, trẻ trung gì
Bát, đũa lẻ hoài sao chẳng vợ?
Đợi ai, ai đợi… đợi mà chi!
Cứ thế thời gian thấm thoắt trôi
Tóc đã sương pha quá nửa rồi
Trang báo run run vừa mới mở
Ai người trong ảnh giống em tôi
Ghé lại bên đường, tôi hỏi thăm:
Nhà kia, cô ấy mấy mươi năm
Mấy mươi năm ấy làm cô giáo
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng!
Chợt bước chân tôi bỗng ngập ngừng
Nhà em hương khói vẫn rưng rưng
“Giấy báo tử” thờ tên tôi đó
Với lá thư chữ ướt mưa rừng
Gió chợt dừng trên những khóm cau
Vai gầy bần bật, lặng nhìn nhau
Vẫn màu mắt ấy, bờ vai ấy:
“Sao mãi giờ này mới đến nhau?!”
Tôi với em về giữa lối xưa
Đôi hàng phượng vĩ cánh đung đưa
Chiều như nín thở, ve da diết
Một tiếng chuông ngân vọng mái chùa
Mấy cô thôn nữ ghé vào chơi
Nhà nhỏ rung rinh tiếng nói cười
Bỗng cô hàng xóm tay che lệ:
“Chẳng ghẹo người ta được nữa rồi!”
Đêm ấy trăng vàng qua ngõ nhỏ
Bên rào, cô bỗng hát … à… ơi:
“Người về, câu hát có đôi
Điệu chèo có nhịp, còn tôi có gì?”…
Ngày 23/4/2015 - trung30