Một chút cop nhặt

  • Thread starter nguyentrangkt
  • Ngày gửi
N

nguyentrangkt

Guest
8/3/09
41
4
8
thai nguyen
Dành cho ai đó đang cảm thấy hoang mang và nản trí. Tự nhiên thấy không đủ sức để bức tiếp. Đọc một chút sẽ thấy mình có thêm điều để nghĩ để vui.


***************^^_______^^*******************
Những người sống quanh em
Ngày xưa, anh từng nói với em rằng, trong cuộc sống, em cần phải gặp cả những người xấu, bên cạnh những người tốt, để biết được thực sự ai là ai, để biết trân trọng hơn những người tốt mình đã may mắn có được trong cuộc đời mình.
ღVic™ღ
Mỗi ngày trôi qua, em tự cảm thấy mình trường thành hơn. Đối với mỗi con người em gặp trong cuộc sống, em đều thấy thật thú vị. Bất kể, họ là người xấu, hay người tốt.
Hôm qua, em ngồi ăn tối với anh Nguyên, vice president của tập đoàn Unilever Việt Nam và anh Hoàng Tô, chủ tịch tập đoàn Tinh Vân. Em học được từ những con người có vai trò, vị thế to lớn trong xã hội đó, những điều tưởng chừng như nhỏ nhất và bình thường nhất của cuộc sống mà đôi khi vô tình hay hữu ý, em đã lãng quên.

1. Anh Nguyên, phó chủ tịch của Unilever, có cách nói chuyện gần gũi và rất sâu sắc, khác xa với hình dung của em về một vice president của một tập đoàn lớn. Mới 39 tuổi, anh là một trong bảy best CIO của Đông Dương. Ngồi cạnh, anh hỏi em:
- Em có viết blog không?
- Em có anh ạ, nhưng thỉnh thoảng thôi, em rất thích blog nhưng không có nhiều thời gian dành cho nó lắm.
- Thế à? Nếu đam mê thì dù là cái gì cũng nên dành thời gian cho nó em ạ. Như anh này, buổi chiều anh đi bán Omo (hihi, Omo là một trong những brandname của Unilever mà), còn buổi tối sau khi xong việc, anh sẽ dành thời gian cho những đam mê của mình.
Anh Nguyên có niềm đam mê lớn lao là câu cá. Anh cũng là admin của một trang web cung cấp mọi thông tin liên quan tới câu cá, mà những ai yêu thích môn thể thao đặc biệt này đều biết đến.
- Anh nhiều việc thế, lại một mình quản lý website như vậy thì lấy đâu ra thời gian cho tất cả nhỉ?
- 18 năm nay, chưa bao giờ anh đi ngủ trước 2 giờ sáng. Trên trang web, lâu anh cũng không viết bài, thỉnh thoảng lại có những cụ rất già vào hỏi: Sao dạo này không thấy cậu có bài mới? Những cụ già đó có người chẳng đi câu bao giờ, nhưng họ thích đọc những bài anh viết. Đơn giản là cách chia sẻ đam mê cùng nhau thôi.
Có một điều đặc biệt là anh Nguyên sinh ra ở Hà Tây, dù sống ở Sài Gòn rất lâu rồi nhưng anh vẫn nói giọng Bắc. "Bố mẹ anh không bao giờ cho phép thay đổi giọng nói của mình, dù sống ở bất cứ đâu, vì thay đổi giọng cũng là mất gốc". Lúc đó em tự hỏi, liệu còn bao nhiêu người đang cố gắng giữ cái gốc của mình? Như anh? Ngay cả chính em?
Em có lẽ sẽ không bao giờ quên được câu nói anh dành cho mình: "Em còn quá trẻ nhỉ! Còn trẻ thì phải đi thật nhiều, đừng dừng lại. Bây giờ em như bông gòn ý, sẽ thấm hút rất nhanh, vì thế nếu có sức hãy đi thật nhiều, thấm hút tất cả những gì cần có từ cuộc sống này em ạ". Em bỗng giật mình vì hình như từ xưa đến nay em vẫn còn ngại ngần việc đi lại, có khi chỉ là du lịch bụi, hoặc thử sức mình ở một nơi nào đó xa hơn, em sợ cái này, em ngại cái kia. Hình như tuổi trẻ và sức trẻ của em mòn đi sớm quá. Em còn thời gian để mài dũa lại trước khi nó trở nên cùn mòn nữa không nhỉ?
2. Anh Hoàng Tô, chủ tịch tập đoàn Tinh Vân cũng thực sự là một "quái nhân" như mọi người đã nhận xét. Nói chuyện với anh lại được nhìn cách nhìn của anh về sự khác nhau giữa những nhà khoa học, những businessman, và sự khác biệt của những nhà khoa học làm business và những businessman làm khoa học. Về cách quản trị con người và cũng về blog. Lại là blog, anh hỏi:
- Thế blog của em view có nhiều không?
- Hihi, em cũng không biết thế nào là nhiều nữa?
- Vậy em làm gì với blog?
- Em ít viết lắm, nhưng em thích đọc blog của người khác.
Ừ đúng rồi, đọc blog cũng là cách để hiểu về một con người mà.
Hay nhỉ, có những người không thích khoa trương về blog, hay lại có những người vẽ ra một cuộc sống giả tạo rồi tự tô vẽ mình trên blog, em cũng có thể nhận ra, tất cả chỉ là cách họ sống và cách em hiểu về họ mà thôi.
3. Nói chuyện với sếp, sếp bảo: quan trọng nhất là lạc quan em ạ. Anh có một người bạn, nó cứ đi khoảng chục mét là lại phát hiện ra có một cái gì đó rất buồn cười. Mà đúng là buồn cười thật. Nhưng mình không để ý. Thế mới hay!
Em chợt nhận ra mình thờ ơ với cuộc sống quá. Mỗi lúc trên đường chỉ là những lúc vội vàng, chỉ biết nhìn thẳng và mải mê suy nghĩ miên man về trăm thứ bà rằn. Mà vô tình hay hữu ý không nhận ra rằng, cuộc sống này không chỉ có những lo toan.
4. Ở xung quanh em có nhiều người rất hay nhé. Em chẳng biết họ là ai cả, hoặc có biết thì cũng chẳng có liên quan gì, kể cả trong công việc và trong cuộc sống. Nhưng không hiểu sao họ rất hay bàn tán, săm soi mình, rồi dựng lên những chuyện rất hay ho về mình mà nhiều khi bản thân em nghe nói đến cũng không biết là họ đang nói về mình nữa.
Em chỉ nghĩ đơn giản thế này thôi, ông Trời rất công bằng, không cho ai tất cả và cũng không lấy đi của ai tất cả. Mỗi người đều có những điều tốt đẹp được dành riêng cho mình. Vậy tại sao không bằng lòng với những gì mình đã có. Tại sao cứ luôn nhìn thấy những gì người khác hơn mình, rồi ghen tức, rồi khó chịu, để rồi phải suy nghĩ, tính toán, hay nói xấu, làm sao để nó không thể hơn mình được nữa? Em nghĩ sống như thế thật mệt mỏi. Sao những người đó không nhận thấy mình cũng có rất nhiều thứ mà người khác không có được.
Bằng lòng với những gì mình có và tự mình phấn đấu cho những gì chưa có sẽ thấy thoải mái hơn nhiều so với việc căn ke xem người khác hơn mình cái gì, làm thế nào để dìm nó xuống không cho nó hơn mình nữa?
5. Những ngày này, khi rắc rối cứ đến dồn dập, em lại không cảm thấy yếu đuối, bi quan như trước đây nữa, Em cảm thấy mình nhiều nghị lực và dũng cảm hơn bao giờ hết. Khi gặp khó khăn mới biết ai thực sự là bạn mình, ai thực sự tốt với mình. Những lúc bình thường, ai cũng có thể khẳng định họ là người tốt, là bạn bè chân thành. Nhưng những lúc khó khăn, người tốt không phải là người a-dua đứng về phía nhóm người khác, bĩu môi dè bỉu, xì xào to nhỏ, khúc khích cười đắc thắng lúc người khác gặp điều không may: "A a thế đấy! Úi giời thế đấy. Đáng đời nó...".
Chẳng hiểu đáng đời chuyện gì nhỉ? Khó khăn là liều thuốc bổ để con người trưởng thành hơn đấy chứ. Và là lăng kính để con người nhìn nhận rõ hơn về tấm lòng thực sự của những người sống quanh mình.
6. Đêm. Lạnh.
Mở hết tất cả cửa sổ, cửa ban công và vắt vẻo ngồi trên cửa sổ. Nghe Voyage to Vernice, bản nhạc không lời em thích nhất mà mỗi lần nghe, em như đặc quánh lại, rồi mất hút hoặc nó thả em vào cuộc hành trình tràn ngập tiếng sóng biển, tiếng gió, và tiếng của bình yên.
- Anh à, nếu có một ngày, tất cả mọi người đều quay lưng lại với em, anh có làm như thế không?
- Anh không bao giờ làm theo người khác cả. Hơn thế nữa anh biết em rất rõ mà, em tốt, rất tốt, dù nhiều lúc khiến anh rất bực...
Anh à, bao nhiêu năm rồi nhỉ? Bao nhiêu chuyện đã xảy ra rồi nhỉ? Nhưng có một điều em tin chắc chắn rằng, trên đời này, anh đã, đang và sẽ luôn là người tốt với em nhất. Em luôn sống với một niềm tin mãnh liệt như thế.
Thế đấy, em chẳng thể viết nổi một cái kết cho cái entry dài dằng dặc này. Khi em đang ngồi vắt vẻo trên cửa sổ. 2 giờ sáng rùi. Em nghĩ về tất cả những người đang sống quanh em. Người xấu. Người tốt. Em cảm thấy may mắn vì em có cơ hội được gặp tất cả.
Những người sống quanh em.
Cuộc sống quanh em.
Mỗi ngày, em đang trưởng thành hơn...


:1luvu::1luvu::1luvu::015:
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
TAT

TAT

Thành viên Tình Nguyện
6/8/05
1,014
11
0
45
Làng Cà
Hí hí,

Gặp anh TAT, anh TAT hỏi: Em có viết blog không? Có à? Thế thì add blog của anh nhá!!
 
N

nguyentrangkt

Guest
8/3/09
41
4
8
thai nguyen
hĩ,bác khéo đùa rồi.....anh ấy bảo: chịu khó vào comment blog anh nhé. blog anh nè.....
 
T

tieucoinhi

Guest
4/3/09
0
0
0
Ha noi
hĩ,bác khéo đùa rồi.....anh ấy bảo: chịu khó vào comment blog anh nhé. blog anh nè.....

Bài viết hay và công phu, rất cuốn hút và cũng rất bổ ích. Thanks Trang. Mọi người lên tiếng đi chứ. Đây cũng là 1 topic rất thú vị
 
N

nguyentrangkt

Guest
8/3/09
41
4
8
thai nguyen
Đọc để ngẫm và để nghĩ-----ngẫm nghĩ nhưng không mệt^_^)

Bức thư tình ko dám gửi
"Em yêu! Hôm qua em hỏi anh rằng anh đối xử với em tốt chừng nào. Nhất thời anh chẳng nghĩ ra gì cả. Qua một đêm suy nghĩ, cuối cùng anh cũng nhớ ra mấy điểm anh đối xử tốt với em. "

1.Trước khi quen em thì anh lãnh học bổng, đến khi quen em rồi thì học bổng của anh em lãnh.
2. Có một quả táo, em ăn. Có 2 quả táo em ăn quả to.

3. Em xấu xí như vậy mà anh vẫn khen em xinh. Anh đẹp trai như thế mà em lại bảo anh xấu.

4. Đi chơi toàn anh tiêu tiền, khi về KTX anh chỉ dám ăn mì tôm.

5. Lúc em giận, anh phải làm thùng rác cho em đổ nỗi bực dọc. Lúc anh bực tức thì anh phải làm thùng rác cho chính mình.

6. Khi em muốn hôn anh, em liền hôn. Khi anh muốn hôn em thì trước tiên phải được em cho phép.

7. Em thường xuyên đánh anh. Anh chưa bao giờ đánh em.

8.Có lần em hỏi anh nếu em yêu một người khác thì anh làm thế nào. Anh nói sẽ đánh cho thằng kia một trận. Anh lại hỏi nếu anh yêu người con gái khác thì thế nào, em trả lời rằng em sẽ giết anh ngay.

9. Đến nhà em anh phải ngủ ở ghế sopha, em đến nhà anh, anh cũng phải ngủ ở sopha.

10. Anh mua tặng em một cái áo 60 000, anh nói dối là chỉ có 40 000. Em mua cho anh cái đồng hồ 100 000, em lại nói dối anh là 500 000.

11. Cùng 1 con cá em ăn phần thân. Còn anh, phần đầu cá.

12. Anh làm hỏng cái tai nghe của em liền mua 1 cái mới đền ngay, còn em làm mất chiếc xe đạp của anh một lời xin lỗi cũng không có.

13. Lần em ốm, anh gầy mất 2kg. Lần anh ốm, em béo lên 2 kg (em đến phòng chăm sóc anh, ăn hết mọi đồ ăn, hoa quả, bánh kẹo của anh).

14. Anh không chê em thấp, thế mà em lại chê anh cao.

15. Mẹ anh đối xử tốt với em như vậy còn em một chút cũng không.

16. Lần đó đi xem rock ngoài trời, em cỡi lên vai anh rất thích thú, gào thét cả buổi. Còn anh bị ép nặng suýt rơi lệ.

17. Con chó cảnh nhà anh đẻ, anh chọn con đẹp nhất mang đến cho em. Em lại tặng anh con cá vàng em nuôi gần chết, hại anh chăm sóc thêm 2 ngày nữa phải đem chôn nó.

18. Trước khi quen em, anh ngủ 8 tiếng. Quen em rồi chỉ còn 4 tiếng.

19. Trước khi quen em, anh không bao giờ chờ ai quá 5 phút. Quen em rồi anh phải đứng hàng tiếng đồng hồ.

20. Trước khi quen em, anh ngày nào cũng ăn sáng. Sau khi quen em, anh chỉ ăn mỗi buổi tối.

21. Về nhà mẹ anh, anh ngồi cạnh để đỡ lời. Gặp mẹ em, em chạy đi nói điện thoại.

22. Viết mail cho em viết những lời lẽ ngọt ngào nhất. Nhận mail của em, toàn những lời trách móc.
23. Chat với em, anh chat mỗi mình em. Còn em chat hàng chục người.

24. Viết thư tay cho em, viết nhiều trang. Nhận thư tay của em, “Hòn Vọng Thư”

25. Anh lỡ hẹn, anh xin lỗi đến vài ngày sau. Em lỡ hẹn, em nhoẻn cười lấy lệ rồi quên béng.

26. Ra đường gặp cướp. Anh đánh nó, em bảo anh côn đồ. Anh không đánh nó, em bảo anh hèn nhát.

27. Đi xe anh đi cẩn thận, em bảo anh kém thế. Đi nhanh, em bảo anh đi ẩu.

28. Lễ tết, anh em, chị em đều có quà. Chị anh, anh anh thì anh chẳng mua cho thứ gì.

29. Em lấy lược ra chải ngay ngã tư. Còn anh vuốt tóc một cái, em bảo anh điệu thế.

30. Đi xem phim, em thấy chán, em đòi về. Anh thấy chán, ngồi xem hết phim.

31. Đi uống coffee, em ngồi uống cái soạt rồi đứng dậy. Anh bất chấp mọi người cười, cũng uống cái soạt rồi đưa em về.

32.Quà em tặng anh, anh để rất trân trọng. Quà anh tặng em, em vứt lung tung trong nhà.

33. Anh đứng trước trường đợi em, em bảo anh giám sát em. Anh ngồi ở nhà không đi nữa, em bảo anh không quan tâm đến em.

34.Em bảo anh về đến nhà gọi cho em, anh gọi ngay. Anh bảo em về nháy máy cho anh, em bảo anh khắt khe.

35.Em tặng anh cái gối bé xíu, anh ôm ấp mỗi khi ngủ. Anh tặng em cái gối ôm, em để gác chân.

36. Em tặng anh chậu cây, nó tươi tốt sau mấy ngày. Anh mua cho em đủ lọai cây kiểng, chúng được chôn cất vài tuần sau đó.

37. Anh nói nhiều, em bảo anh lắm mồm. Anh nói ít, em lại bảo anh ít nói.

38. Cá độ với nhau, anh thua, em bắt anh thực hiện bằng được. Em thua, em viện đủ lý do để không thực hiện.

39. Những gã nào thích em, em vẫn để kệ họ. Có ai thích anh, anh phải tìm cách xa họ ngay.

40. Em cười với bao nhiêu là con trai, để cho họ một tia hi vọng. Anh chỉ mới có một lần thôi, với bạn em, em đã bảo anh là Sở Khanh rồi.

41. Anh nhắc em chăm chỉ. Nhắc em mặc áo ấm. Nhắc em không thức khuya, em hỏi :”anh là mẹ em à?”. Nếu anh không nhắc em, em lại bảo:”Anh chả quan tâm gì đến em”.

42. Có gì anh cũng đều muốn kể cho anh nghe, công việc, bạn bè, gia đình, sở thích…Em thì luôn giấu anh, chỉ kể khi anh đã biết gần hết thôi.

43. Những cái bưu thiếp anh làm tặng em, em chê óng chê eo. Những cái thiệp em tặng anh. Hầu hết chỉ là E-card. Anh vẫn giữ lại nó, mặc dù nó đã hết hạn xem được từ lâu rồi.

44. Những gì em viết cho anh, dù chỉ là một tờ giấy nháp, anh vẫn giữ trong cái hộp. Những gì anh viết cho em, đều tự đáy lòng anh, em đọc rồi em chê chữ anh xấu.

45. Bạn trai của em, chẳng bao giờ em giới thiệu với anh. Bạn gái của anh, em đòi biết hết.

46. Trước khi quen em, anh chẳng mấy khi ra khỏi nhà. Đến mức mà mẹ anh cũng ngạc nhiên. Sau khi quen em, cứ mỗi lần anh định đi đâu chơi. Anh sẽ có đủ lý do để ra khỏi nhà và cũng chỉ muốn có em đi cùng.

47. Trước khi quen em, anh muốn mình thật là nổi trội, được nhiều cô gái ngưỡng mộ. Sau khi quen em, anh phải thật bình dị và chỉ cần mỗi mình em thôi.

48. Em đòi anh hiểu em, thế mà em chẳng hiểu anh gì hết.
...
 
N

nguyentrangkt

Guest
8/3/09
41
4
8
thai nguyen
Cho ai đó giống tôi..., vì tôi cũng giống người đó!!

Nghỉ trưa ngồi net đọc được những dòng tâm sự thật hay, muốn post lên cho ai đó đang bỡ ngỡ giống mình cùng chia sẻ........

Hễ có đường là cần bước chân đi
Sau khi đọc 'Eat, Pray, Love', tôi nghĩ đã đến lúc mình viết hồi ký, ý tôi là tự truyện về đời mình. Nghe có vẻ to tát, như thể tôi là một phụ nữ 50 tuổi đang huyên thuyên về cuộc đời nhiều chiến tích và xem chừng cũng huy hoàng của mình. Không, tôi đơn giản là một con bé 22, với những suy nghĩ dở hơi chật cứng đầu và buộc phải viết ra trước khi chúng làm cái đầu vốn chẳng rộng rãi nổ tung.
Hiền Ly
Thông thường, tôi thấy người ta hay miêu tả cuộc đời họ bằng màu sắc. Khi những thứ vô hình được định hình bằng những thứ có thể nhìn, sờ, nắm thì dường như nó trở nên khá đơn giản. Nếu cuộc đời bạn tươi đẹp, bạn luôn thấy yêu đời, tràn ngập sức sống và niềm tin, bạn nói: "Ôi, cuộc đời màu hồng!". Khi cuộc sống tràn đầy hi vọng và ước mơ, bạn gọi nó là màu xanh. Những lúc khó khăn, u ám và buồn bực, bạn gọi cuộc đời là màu xám. Còn khi đau khổ, rối bời và bế tắc bạn gán cho nó màu đen kịt...
Nếu cứ định nghĩa thế này, quả thực tôi chẳng có đủ mực để vẽ lên cuộc đời của riêng mình. Các bạn đừng lầm tưởng tôi là một cá thể đặc biệt và thú vị nhé, hoặc tôi có rất nhiều màu sắc trong cuộc sống của mình, và tôi độc đáo, và rằng tôi màu mè, và rằng tôi thế này, thế kia chứ không phải như thế. Xin lỗi nếu phải cắt xoẹt cái dòng suy nghĩ lệch lạc về tôi của các bạn. Để chắc mình không mất thời gian khi đọc những thứ như thế này, tôi xin khẳng định với các bạn trước khi tiếp tục kiên nhẫn dõi xuống những dòng dưới rằng, tất cả những gì về cuộc sống của tôi chỉ là một thứ màu nhờ nhờ, không định hình, mà những thứ không rõ ràng thường không đem lại cảm giác dễ chịu lắm.
Vì vậy, để tâm hồn được thanh thản và tránh phải suy nghĩ về những thứ đơn giản như một mớ bòng bong này, tôi khuyên các bạn không nên kỳ vọng hơn nữa về những giá trị mà những dòng chữ của tôi có thể đem lại. Tôi cũng không hứa trước rằng sẽ đưa câu chuyện này đi tới một kết cục nào đó, bởi chính tôi khi đặt tay lên bàn phím còn chưa định hình nổi mình sẽ viết những gì, chỉ là khi suy nghĩ tràn ra, tôi gom nó lại vội. Chí ít thì tôi cũng không làm nó vương tung toé để ảnh hưởng tới những người xung quanh, và khi đó thiệt thòi nhất có lẽ sẽ chỉ là gia đình thân yêu và mấy đứa bạn thân chí cốt.

Thật kỳ cục khi tôi dành thời gian để viết những dòng này trong khi có thể làm bao nhiêu việc hữu ích hơn lúc nước sôi lửa bỏng này. Tôi vừa tốt nghiệp đại học, cuộc sống sang trang mới, tôi không còn là một con bé có cái quyền vô tư ngửa tay xin tiền để học hành, mua sắm, vui chơi, giải trí nữa. Tôi bắt đầu nhen nhóm chút mơ ước cho tương lai. Có biết bao nhiều việc đang chờ tôi, biết bao nhiêu thứ mà tôi cần trang bị để hoàn thiện bản thân khi bước vào cuộc chiến tìm việc làm cam go đang bày ra trước mắt. Vậy mà tôi lại làm gì? Ngồi đây và type những thứ vô định hình. Nhưng lẽ ra tôi phải làm điều này từ lâu lắm rồi.
Tôi đã không biết mình thực sự muốn gì trong một khoảng thời gian quá dài, và thời gian gần đây, dường như tôi đang dần khám phá ra những thứ mình muốn và mình nên làm. Chí ít là trước hết tôi cần phải xả cảm xúc, xả và trút thật mạnh, cho tới khi tất cả cạn kiệt, sau đó tôi sẽ sẵn sàng để bắt đầu tìm con đường đi đúng cho mình. Những thứ đang chứa chấp trong đầu như những vật cản vô hình làm tôi bị mắc kẹt trên một con đường xa lạ chưa từng đặt chân. Tôi sợ bị lạc đường, tôi sợ phải chờ đợi những thứ vô hình, tôi sợ bị cho rằng mình là kẻ vô tích sự, hời hợt như tôi đang sắp thành. Vì thế tôi đang cố vùng vẫy để thoát ra. Loanh quanh một lúc để diễn giải, thì rốt cuộc hẳn các bạn đã biết được tính cấp thiết của cái gọi là tự truyện này.
Như đã trình bày ở trên, tôi từng sống rất hời hợt và nhạt nhẽo, như người ta nói thì "nhàn cư vi bất thiện". Chẳng biết tôi đã làm nhiều điều bất thiện hay chưa, nhưng sao tôi luôn cảm thấy có lỗi với bản thân vì sự lười biếng, ham chơi, vì căn bệnh nan y "chẳng muốn làm gì" của mình. Và thế là tôi quyết tâm, hăm hở, sôi sùng sục đi săn việc. Cùng lúc apply vào vài ngân hàng tên tuổi với cái ước mơ thật giản dị: lương tháng dăm bảy triệu, cuối quý thưởng vài tháng lương, cuối năm ôm vài chục triệu đi sắm Tết không suy nghĩ. Thế nhưng, kể ra ông trời cũng bất công ra phết. Công sức ôn thi không kể ngày đêm, chảy mồ hôi sôi mỡ bụng, mắt mũi thâm quầng, mặt đầy đèn pin trông đến thê thảm, vậy mà thi ngân hàng nào trượt ngân hàng ấy. Tuyệt vọng, buồn bã, chán nản đến mức không thể diễn tả bằng bất kì cụm từ nào xuất hiện trong từ điển Tiếng Việt, tôi nhắm mắt đưa chân xin vào một doanh nghiệp tư nhân.
Bị hắt hủi đã quen, nay được công ty - tạm gọi là công ty Hu-Ma-Ngư (hút máu người) - chào đón nhiệt liệt, mở rộng vòng tay đón tôi vào... cày, tôi vui vẻ với những ngày đầu tiên đi làm. Rồi giấc mộng cống hiến tuổi trẻ, năng lực, chứng tỏ bản thân cũng nhanh chóng tan đi như miếng phomat đặt trên chảo nóng. Những cố gắng không được công nhận, sự đòi hỏi quá lớn của người làm chủ, sự đố kị của đồng nghiệp, sự bóc lột sức lao động ngoài giờ một cách trắng trợn đã khiến tôi - từ một con bé luôn yêu đời một cách mù quáng trở nên ỉu xìu như bánh đa gặp nước. Cố gắng chịu đựng, cố gắng chống chọi, nhưng dường như càng cố càng thấy bế tắc, càng thấy đi vào đường cùng. Sự mạnh mẽ trong tôi bay đi đâu mất mà thay vào đó là những lo lắng, bồn chồn, là sự mất phương hướng, là những dấu hỏi về con đường mình đang đi.
Có những cơ hội chợt đến, nhưng tôi không dám rẽ ngang, tôi sợ bị coi là hèn nhát, là bỏ cuộc, là kém cỏi. Vẫn hàng ngày chiến đấu, hàng ngày quyết tâm hôm nay sẽ tốt hơn hôm qua, nhưng càng ngày thì tôi càng nhận ra mình sinh ra không để dành cho công việc này. Quyết định ra đi đến với tôi nhanh như quyết định dấn thân vào. Tôi lại phải bắt đầu lại trong một môi trường mới dù chưa biết có tốt hơn hay không, nhưng nhất quyết là phải thử.
Tự động viên mình rằng đây không phải là từ bỏ, mà là tìm ra con đường đúng cho riêng mình. Đường đời còn lắm dọc ngang, thôi thì cứ rẽ, trái phải rồi lại phải trái, cứ nơi đâu có đường thì nơi đó cần có bước chân đi - quan trọng là bước chân đó dù 5 năm, 10 năm hay 50 năm nữa luôn đủ niềm tin và sự yêu đời như cái tuổi 22 tràn ngập hi vọng bây giờ.
Vài nét !!
Lang thang, lạc lõng giữa dòng đời. Muốn bám, muốn víu, muốn kéo vào một điểm tựa, nhưng dường như điểm tựa đó còn ở xa lắm. Cọc ơi, ở đâu, trâu đang héo mòn tìm cọc nè!!!!
 
TAT

TAT

Thành viên Tình Nguyện
6/8/05
1,014
11
0
45
Làng Cà
Lưu ý 1 chút: Những bài nào bạn sưu tầm thì nhớ có thêm 2 chữ (ST) ở bên dưới. Như vậy tác giả có vô tình đi ngang qua cũng mỉm cười hài lòng với bạn.

Những bài viết trên Blog xét trên khía cạnh nào đó thì nó vẫn là Nhật Ký Cá Nhân, bạn nên tôn trọng tác quyền và tính riêng tư cá nhân.

TAT
 
N

nguyentrangkt

Guest
8/3/09
41
4
8
thai nguyen
em xin khi copy rồi mà!hix. Vậy em xin đính chính lại lần nữa là em chỉ là người post bài thôi ạ. Nếu bạn HL là tác giả bài nè đọc đc thì cũng mỉm cười thật tươi hộ em nhé
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA