Đi dạo

  • Thread starter AN
  • Ngày gửi
A

AN

Guest
Không hiểu mọi người ở đây có thích đọc truyện không nhỉ? Hì hì, tặng mọi người một truyện ngắn rất thú vị này :leu:

Khi lão Lơ-ra, nhân viên kế toán của Công ty La-buy-đơ, ra khỏi cửa hàng, ông bỗng bị loá mắt một hồi bởi tia nắng chói chang của buổi hoàng hôn. Ông đã làm việc suốt cả ngày dưới ánh đèn vàng vọt của ngọn đèn khí đốt, ở tận cuối gian hàng, trông xuống một mảnh sân con và sâu như một cái giếng. Căn phòng bé nhỏ, nơi ông làm việc từ bốn mươi năm nay, âm u đến nỗi, ngay cả vào lúc mùa hè rực rỡ nhất, thật khó mà không phải thắp sáng từ mười một giờ đến ba giờ.
Ở đó luôn ẩm thấp và lạnh lẽo; và những chất khí bốc lên từ cái hố ấy, nơi có một cửa sổ thông ra ngoài, tràn vào căn phòng tối tăm, làm nó đầy ắp những mùi mốc thếch và hôi thối của cống rãnh.
Từ bốn mươi năm nay,sáng sáng, lúc tám giờ, ông lại đến cái nhà tù này; và ông ở đó cho tới bảy giờ tối, ông gò lưng trên những sổ sách, ông viết lách với một sự cần mẫn của một nhân viên giỏi.
Bây giờ ông lĩnh mỗi năm được ba ngàn quan, còn lương hồi còn tạp sự chỉ đựơc một nghìn năm trăm mà thôi. Ông sống độc thân, vì hoàn cảnh sinh sống của ông không cho phép ông cưới vợ. Và vì chưa bao giờ được hưởng một lạc thú nào, nên ông cũng không them muốn chi nhiều. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, khi cảm thấy chán nản vì công việc đơn điệu và lê thê này, ông lại thốt ra một ước nguyện hão huyền: “Mẹ kiếp, nếu có năm ngàn quan lợi tức thường niên, tớ sẽ sống một cuộc đời thoải mái.”
Nhưng ông chưa bao giờ sống một cuộc đời thoải mái được, vì lúc nào ông cũng chỉ có một số tiền còm hàng tháng mà thôi.
Cuộc đời ông trôi qua lặng lẽ. Không tình cảm và gần như không hy vọng. Khả năng mơ mộng, mà mỗi người đều có sẵn trong mình, chưa bao giờ được phát triển trong những ham muốn bình dị của ông.
Ông đến làm việc nơi Công ty La-buy-dơ vào lúc hai mươi mốt tuổi. Và ông không ra khỏi đó nữa.
Vào năm 1856, cha ông mất, rồi đến năm 1859 đến lượt mẹ qua đời. Và từ đó, chẳng có gì xảy ra cả, ngoài một lần dời nhà vào năm 1808, vì chủ thuê muốn tăng giá.
Mỗi ngày, đúng sáu giờ sáng, chiếc đồng hồ báo thức dựng ông dậy khỏi giường bởi tiếng động ghê rợn của chiếc xích sắt. Tuy nhiên, hai lần, vào năm 1866 và năm 1874, cái máy này bị rối, mà ông không hiểu tại sao.
Ông mặc quần áo, dọn dẹp giường chiếu, quét phòng, lau bụi chiếc ghế nệm và mặt tủ com-mốt. Tất cả những công việc này chiếm mất một tiếng rưỡi đồng hồ của ông.
Đoạn ông đi ra, mua một chiếc bánh cót-xăng ở tiệm La-uya, mà ông đã quen mười một đời chủ khác nhau, mà nó vẫn không thay đổi tên hiệu, và ông vừa đi vừa ăn chiếc bánh bé nhỏ ấy.
Vì thế, cả cuộc đời của ông diễn ra trong văn phòng chật hẹp, tăm tối, và được dán bằng một loại giấy. Ông vào làm ở đó hồi còn trẻ, và với mong muốn là được thế chỗ ông ta.
Ông đã thế chỗ ông ta, và chẳng còn chờ đợi gì nữa.
Hàng loạt những hồi ức như thế, mà những kẻ khác đã làm trong đời họ, những biến cố bất ngờ, những cuộc tình đằm thắm hoặc bi thảm, những lần ngao du đây đó, tất cả những bất ngờ của một cuộc sống phóng túng, đã trở nên xa lạ với ông từ lâu.
Ngày, tuần, tháng, mùa, năm đều giống nhau cả. Mỗi ngày, vào một giờ cố định, ông thức dậy, rồi đi ra, rồi đến văn phòng, rồi ăn trưa, rồi ra về, rồi ăn tối, rồi đi ngủ, không một cái gì có thể ngăn chặn sự đơn điệu đều đặn của những động tác giống nhau, những sự việc giống nhau, và những suy nghĩ giống nhau ấy.
Ngày xưa, ông soi bộ râu mép hoe vàng, và mái tóc xoăn của mình trong tấm gương tròn bé xíu, do cha ông để lại. Ngày nay, mỗi tối trước khi đi dạo, ông ngắm nghía bộ mép bạc trắng và vầng trán hói của mình cũng trong chiếc gương ấy. Bốn mươi năm đã trôi qua, nó vừa dài lê thê, vừa như thoáng qua, nó trống rỗng như một ngày buồn tẻ, và giống nhau như thời gian của một đêm trằn trọc! Ông không còn lại gì của bốn mươi năm ấy, ngay cả một kỷ niệm, một bất hạnh, từ khi cha mẹ ông qua đời. Không còn gì cả.
Hôm ấy, ông Lơ-ra bỗng bị loá mắt bởi ánh sáng chói chang của buổi hoàng hôn, khi ông bước ra khỏi cổng; và, thay vì đi về nhà, ông có ý định đánh một vòng trước khi ăn tối, một việc mà ông chỉ làm bốn hoặc năm lần trong một năm.
Ông đi đến các đại lộ, ở đó, một dòng thác người di chuyển cuồn cuộc dưới những hàng cây xanh um. Hôm ấy là một tối mùa xuân, một buổi tối ấm áp và ẩm ướt, làm mọi con tim ngây ngất tình yêu đời.
Ông Lơ-ra ngất nghểu bước đi, kiểu đi của các người già; ông bước đi mà ánh mắt lộ rõ niềm hân hoan, và lòng sung sướng vì niềm vui chung của mọi người, và vì thời tiết ấm áp.
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
A

AN

Guest
Ông đến đại lộ Săng-dê-li-dê và tiếp tục đi, lòng phấn chấn hẳn lên bởi không khí trẻ trung phảng phất trong gió xuân.
Cả bầu trời sáng rực; và Khải Hoàn Môn in dáng đen thẫm lên chân trời rực rỡ, như một gã khổng lồ đang đứng trong biển lửa. Khi đến gần cái di tích đồ sộ ấy, người nhân viên già cảm thấy đói, và ông bước vào một tiệm rượu để dùng bữa tối.
Người ta dọn cho ông một cái bàn ở trước cửa hiệu, ngay trên vỉa hè, và mang ra một chân giò, một đĩa rau và măng tây; và từ lâu lắm rồi ông chưa ăn một bữa nào ngon miệng như hôm nay. Ông ăn tráng miệng bằng phomat bò, cùng với nửa chai rượu vang đỏ loại ngon; đoạn ông dùng một tách cà phê, một điều ông ít khi làm, và kế đến là một ly nhỏ sâm banh hảo hạng.
Lúc tính tiền, ông cảm thấy phấn chấn, suồng sã, thậm chí hơi bối rối. Và ông tự nhủ: “Một buổi tối thật là thú vị. Mình sẽ tiếp tục đi dạo đến cửa rừng Bulôn. Thế thì thích lắm”.
Ông lại lên đường. Một bản nhạc xưa, mà ngày xưa một cô hàng xóm của ông thường hát, chợt hiện lên trong đầu ông, không dứt ra được:
Khi rừng lại xanh lá
Người yêu tôi nói
Đến đây hít thở khí trời
Em yêu ơi, dưới vòm cây
Ông luôn miệng lẩm bẩm bài hát ấy, và hát đi hát lại không thôi. Màn đêm đã phủ xuống thành phố, một đêm lặng gió, một đêm nóng nực. Ông men theo đại lộ Rừng Bulôn và ngắm những cỗ xe ngựa lướt qua. Chúng nối đuôi nhau lướt tới, đôi mắt sáng rực, khách đi đường thoáng nhìn tháy trong xe một đôi uyên ương đang quyện chặt nhau, cô gái mặc váy màu sáng, còn người đàn ông vận đồ đen.
Đó là một đoàn tình nhân lũ lượt kéo nhau đi dưới trời đầy sao và nóng bức. Ông cứ đi miết. Đoàn người cứ lướt qua, lướt qua, họ im lặng ngã người trong xe, họ âu yếm nhau, họ đê mê trong cơn mộng tưởng, trong nỗi phấn khích của ham muốn, trong cơ thể rạo rực khi chờ đợi được ôm chặt lấy nhau. Bóng đêm nóng bỏng dường như chứa đầy những nụ hôn, chúng đang dật dờ, bồng bềnh ở khắp mọi nơi. Một cảm giác yêu đương làm không gian mòn mỏi, làm ông ngột ngạt hơn. Tất cả những con người đang quấn quít nhau đó, tất cả những kẻ đang ngây ngất vì một nỗi chờ đợi, vì một suy nghĩ đó, toả ra một cơn sốt quanh họ. Những cỗ xe chở đầy những cử chỉ âu yếm kia để lại trên lối chúng đi qua một thứ gì giống như mùi da thịt thoang thoảng và làm khuấy động lòng người.
Cuối cùng, ông Lơ-ra hơi mệt vì đi bộ, ông ngồi xuống một chiếc ghế đá để nhìn đoàn xe chất đầy yêu đương đang diễu qua. Và gần như ngay lập tức, một người phụ nữ đến gần ông và ngồi xuống bên cạnh.
- Chào cưng – Cô ta nói
Ông không trả lời. Cô ta lại nói:
- Hãy yêu đương một chút đi mà cưng; cưng sẽ thấy rằng em rất tử tế.
Ông nói:
- Bà lầm rồi, thưa bà.
Cô ả luồn tay mình vào tay ông:
- Nào, đừng có ngu ngốc nữa, nghe em nào …
Ông đứng lên và bỏ đi, lòng quặn thắt.
Đi được một trăm bước, ông bị một ả khác xáp lại:
- Anh ơi, anh có thích ngồi cạnh em một chốc không?
Ông nói với ả:
- Tại sao cô lại đi làm nghề này?
Cô ả sửng sốt đứng như trời trồng trước mặt ông, và thốt lên bằng một giọng lạc hẳn đi, khàn khàn và hung hăng:
- Mẹ kiếp, không phải lúc nào tôi cũng thích thế đâu!
Ông vẫn kiên trì, bằng một giọng nhẹ nhàng:
- Vậy thì cái gì đã thúc đẩy cô làm như vậy?
Cô ta càu nhàu:
- Nhưng phải sống chứ, ông mãnh ạ.
Và cô quày quả bỏ đi, miện hát khe khẽ.
Ông Lơ-ra kinh hãi. Nhiều phụ nữ khác đi ngang qua ông, réo gọi ông, mời mọc ông.
Ông cảm thấy như có một điều đen tối nào đó đang nẩy nở trong lòng ông, một điều gì đó khiến ta mủi lòng.
Và ông lại ngồi xuống một ghế đá. Đoàn xe vẫn không ngừng lướt qua.
- Giá mà mình không đến đây thì tốt hơn, ông nghĩ, bây giờ mình lại thấy khó chịu, và phiền lòng.
Ông lại nghĩ đến cái thứ tình yêu này, hoặc bán chác hoặc đam mê, đến những nụ hôn kia, hoặc trao đổi sòng phẳng hoặc tự nguyện, đang lướt qua mặt ông.
Tình yêu! Ông biết nó ít quá. Trong đời, ông chỉ có hai ba người đàn bà, do tình cờ, do bất ngờ, bởi vì điều kiện kiếm sống không cho phép ông làm chuyện gì khác bình thường. Và ông nghĩ đến cả quãng đời mà ông đã sống, nó sao mà khác với mọi người, sao mà u ám, buồn thảm, phẳng lặng và trống vắng!
Có những người không hề gặp một chút may mắn nào. Và đùng một cái, như thể một tấm màn che dầy được xé toang ra, ông nhận ra nỗi khốn khổ, cái khốn khổ vô tận và đơn điệu của đời ông; cái khốn khổ đã qua, cái khốn khổ hiện tại, và cái khốn khổ tương lai; những ngày cuối cùng cũng giống với những ngày đầu tiên, trước mắt ông, không có gì, sau lưng ông, cũng chẳng có chi, quanh ông, cũng không, trong lòng ông, cũng không nốt, không đâu có chi cả.
Đoàn xe vẫn đi qua. Và ông vẫn luôn thấy những cặp tình nhân lặng lẽ và ôm chặt nhau xuất hiện, rồi biến mất trong cơn vụt qua của những cỗ xe không mui. Ông cảm thấy như là cả nhân loại đang ngây ngất vì vui sướng, vì lạc thú, vì hạnh phúc, đang diễn ra trước mắt ông. Và ông cô độc, hoàn toàn cô độc, ông ngồi đây ngắm nhìn họ. Có lẽ ngày mai ông sẽ còn cô độc, cô độc mãi mãi, cô độc hơn tất cả mọi người.
 
A

AN

Guest
Ông chờ đợi gì? Ông hy vọng gì? Không gì cả. Ông nghĩ rằng ông có thể sung sướng, lúc tuổi về già, khi trở về nhà thấy đàn cháu líu lo. Tuổi xế chiều thật êm đềm khi ta sống bên cạnh đàn con cháu, bên cạnh những người yêu mến ta, âu yếm ta, và nói với ta những câu ngộ nghĩnh và ngây thơ, làm ấm lòng ta và an ủi ta.
Và, khi nghĩ đến gian phòng trống trải của mình, đến căn phòng bé nhỏ, sạch sẽ và buồn bã, nơi mà chỉ có một mình ông đặt chân tới, một cảm giác tuyệt vọng đè nặng tâm hồn ông. Bỗng căn phòng ấy đối với ông còn thảm hại hơn phòng làm việc nhỏ bé của ông.
Ở đó, không bóng người lai vãng, không tiếng chuyện trò. Nó đã chết câm lặng, không một âm vang tiếng người. Ta có thể nói rằng bốn bức tường nhà có thể lưu giữ lại một cái gì đấy của những ai sống trong đó, một cái gì đây của dáng đi, vẻ mặt, tiếng nói cua họ. Nhà của các gia đình hạnh phúc thì vui vẻ hơn là nhà của những kẻ khốn khổ. Căn phòng của ông vắng bóng những kỷ niệm ,cũng như cuộc đời ông. Và khi nghĩ đến việc trở về một mình trong căn phòng ấy, đến việc ngã người trên chiếc giường, đến việc làm lại tất cả những động tác và những công việc quen thuộc hàng ngày, ông cảm thấy hoảng sợ.
Mặt trời lên cao dội ánh sáng xuống khu rừng Bulôn. Vài chiếc xe bắt đầu lăn bánh; và những cặp tình nhân lại vui vẻ đến.
Một đôi tình nhân chậm bước trên một lối đi vắng vẻ. Bỗng người phụ nữ trẻ khi ngước mắt nhìn lên, nhận thấy trên cành cây một vật gì xám ngắt; cô ta kinh ngạc và lo lắng đưa tay chỉ:
- Nhìn kìa … cái gì thế?
Đoạn, cô kêu ré lên, và ngã vào vòng tay của nhân tình, anh ta phải đặt cô nằm xuống đất.
Những nhân viên gác rừng lập tức được gọi đến, họ mang xuống một ông già bị treo cổ bằng cái dây đeo quần của ông ta.
Người ta xác định rằng vụ án xảy ra vào tối hôm trước. Các giấy tờ tìm thấy trong người ông cho biết ông ta là nhân viên kế toán của Công ty La-buy-dơ, tên là Lơ-ra.
Người ta cho rằng cái chết này là một vụ tự tử, mà nguyên nhân chưa thể tìm ra. Có thể do một cơn điên rồ bất chợt?
-1884-
Người dịch: Trần Thanh Ái
 
nipvnn

nipvnn

www.mintoday.com
23/10/03
362
3
18
30
:leu: :leu:
Người ta cho rằng cái chết này là một vụ tự tử, mà nguyên nhân chưa thể tìm ra. Có thể do một cơn điên rồ bất chợt?

oạch hehee , điều này thì chắc do đột quỵ , do nhìn thấy cô gái ........ trong mọi tư thế hehe :chuoi :leu: :bia
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA