Tự bạch phần 7.1 của nmc Có những chuyến đi mà tưởng chừng không có mục đích. Có những chuyến đi đã đánh mất cả tuổi thanh xuân của cả cuộc đời con người. Có những chuyến đi mà không mang lại gì ngoài sự tiếc nuối. Tôi đã từng đi như thế và luôn tìm kiếm một chút gì đó cho riêng mình. Phải chăng trong những năm sống và làm việc, cùng trải nghiệm những chuyến đi như thế tôi đã thầm hiểu rằng tôi chưa hề mang lại cho bản thân tôi, gia đình, xã hội một điều gì! Và phải chăng tôi đã sai lầm trong 24 năm có mặt trên cuộc đời này?
Chuyến tàu hoàng hôn Chiều nao, tiễn nhau đi khi bóng ngả xế tà
Hoàng hôn.. đến đâu đây màu tím dâng trong hồn ta
Muốn không gian đừng tan, níu đôi chân thời gian
Ngừng trôi cho giây phút chia ly này kéo dài,
Trước khi phân kỳ, ước sao cho tàu đừng đi.
Xe lăn êm êm lúc ga chiều sắp lên đèn
Mưa thu bay bay vắt ngang trời ướt vai mềm
Hoàng hôn dần buông,
Mà ai còn đứng im trong chiều sương xuống.
Tâm tư cô đơn trách con tàu nỡ sao đành,
Đem yêu thương đi đến nơi nao - cách đôi tình.
Đường bao nhịp nối, tình trăm nghìn mối,
Hướng theo một bóng người.
Tà dương khuất trong sương là mỗi lần ngóng chờ,
Nhìn theo phía chân mây, đợi chuyến xe xưa về chưa,
Nếu hay chăng người ơi, chốn xa xôi chàng trai,
Còn đem yêu thương rắc lên muôn vạn oán hờn,
Nếu mai đây về, cũng trên chuyến tàu hoàng hôn ...