Mẹ

  • Thread starter Thanh Luong
  • Ngày gửi
T

Thanh Luong

Trung cấp
31/3/09
57
0
6
Thai Binh
Gửi mẹ.

Ngày trước con yêu môn văn lắm, con đã ước rằng: nếu có 1ngày con có thể viết 1câu truyện thì câu truyện đó con sẽ viết về mẹ. Nhưng con đã không trở thành 1nhà văn hay 1cô giáo đứng trên bục giảng mà con là 1 kế toán. Sốt bao nhiêu ngày rồi mà con vẫn phải cố đi làm. Ốm thế nhưng con vẫn không báo cho mẹ biết là con ốm vì con không muốn mẹ phải lo. Mẹ ơi, ốm thế này con mới thấy con cần mẹ biết bao. Nếu có mẹ ở đây chắc rằng bệnh con đã không nặng đến thế. Ngày trước, mỗi khi con ốm mẹ rất lo vì con là đứa yếu nhất nhà mà. Khi con đi học xa nhà mẹ càng lo hơn vì mẹ sợ con mẹ sẽ khó có thể vượt qua những gian khó khắc nghiệt của xã hội bên ngoài. Hơn hai mươi năm mẹ khổ vì con, mái tóc mẹ ngày 1 bạc thêm. Ngày con ra trường nỗi vất vả càng đè nặng nên vai mẹ. Ngày đó nhà mình chả còn gì mẹ nhỉ (vì mẹ đã bán hết để nuôi con ăn học)...
Mấy bữa nay trời nắng quá, quê mình lại đang vào vụ cấy. Chắc giờ này mẹ đã ra đồng cấy lúa từ lâu, gần 70 tuổi mẹ vẫn lội bùn cấy lúa. Điện mất, nắng nóng nhưng mẹ vẫn không chịu ngồi ở nhà, mẹ bảo: "mẹ còn khoẻ, còn làm được". Thương mẹ, con chỉ biết phấn đấu vươn lên để mẹ không phải phiền lòng thêm nữa.
Ngày bé mẹ vẫn kể con nghe về những năm tháng tuổi thơ của mẹ. Nhưng năm tháng chiến tranh gian khổ. 10tuổi bà mất, một manh áo rách mẹ lội khắp các ao làng để xúc tép mò cua, 16 tuổi ông mất, từ nông trường mẹ trở về nuôi 2 người em khôn lớn. Tuổi thơ mẹ nước mắt nhiều hơn tiếng cười ....
Bố bận rộn với công việc giảng dậy, một tay mẹ lại lo toan cho đàn con thơ. Vất vả thế nhưng mẹ không hề ca thán nửa lời. Chúng con lớn lên, mẹ cũng vui lên từng ngày. Nhưng rồi niềm vui chưa trọn vẹn, nước mắt mẹ lại rơi. Bố mất rồi, đôi vai mẹ lại càng chĩu nặng, đôi mắt mẹ đã buồn nay càng buồn thêm. Gạt nước mắt mẹ nuôi con ăn học. .
Qua bao năm tháng gian nan, giờ đây con đã lớn khôn, con đã lớn khôn. Mẹ sẽ không phải lo cho con nữa đâu mẹ ah. Con vẫn nhớ những lời mẹ dạy: "sông ở đời phải biết yêu thương, luôn cố gắng & không bao giờ dối trá", con đã đang & sẽ làm như thế.
Mẹ ơi, mẹ hãy tin rằng con của mẹ sẽ luôn cố gắng, luôn sống tốt, cho dù đường đời có nghiệt ngã đến đâu thì con sẽ vượt qua tất cả. Con không phải là người phụ nữ thép, nhưng con có lòng tin sắt đá, luôn cố gắng không ngừng nghỉ. Vì đằng sau những thành công của con có bóng dáng của mẹ & có cả những người bạn của con nữa, họ đã giúp con rất nhiều, luôn bên con cả khi buồn cả khi vui.
Mẹ hãy luôn khoẻ mẹ nhé. con yêu mẹ nhiều.
 
Sửa lần cuối:
Khóa học Quản trị dòng tiền
T

Thanh Luong

Trung cấp
31/3/09
57
0
6
Thai Binh
Mẹ Ơi, Đời Mẹ

Mẹ ơi, đời mẹ khổ nhiều
Trách đời, mẹ giận bao nhiêu cho cùng
Mà lòng yêu sống lạ lùng
Mẹ không phút nản thương chồng, nuôi con.
"Đắng cay ngậm quả bồ hòn,
Ngậm lâu hoá ngọt!" Mẹ còn đùa vui!
Sinh con mẹ đã sinh đời
Sinh ra sự sống, mẹ ngồi chán sao?
Quanh năm có nghỉ ngày nào!
Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy.
Rét đông đi cấy đi cày
Nóng hè bãi cát, đường lầy đội khoai.
Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài
Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa.
Giận thầy, mẹ chẳng nói thưa,
Vỉa câu chua chát lời thơ truyện Kiều.
Cắn răng bỏ quá trăm điều
Thuỷ chung vẫn một lòng yêu đời này.
Mẹ là tạo hoá tháng ngày
Làm ra ngày tháng sâu dày đời con.
 
H

hodongbang2010

Guest
29/6/10
2
1
0
chan troi
Ngày bé cứ vào mỗi dịp tết tôi rất thích theo mẹ đi chợ, đi chợ tết vui ơi là vui, nhiệm vụ cao cả của tôi mỗi lần đi chợ đó là: trông xe cho mẹ, đứng ngoài (vì vào chợ đông sợ lạc) chờ mẹ ra mua cho mấy con bột nặn... ăn ngon ghê. Bây giờ tôi vẫn đi chợ tết với mẹ nhưng không phải trông xe nữa mà nhiệm vụ của tôi là mua hoa về cắm tết... hihi
 
W

wen

Trung cấp
7/1/10
172
3
18
Hà Nội
Mẹ tôi là người tuyệt nhất trên đời. Mẹ bảo:" Không biết làm cái gì thì sướng cái đó" thế là mỗi lần mẹ sai làm gì đó tôi bắt được bệnh nói là" Mẹ ơi con không biết làm" heeee. Thế là khôg phải làm nữa
 
T

thuynguyen90

Sơ cấp
12/5/10
3
0
0
Nơi có một vì sao
Em xa wê mới có 2 năm thôi mà em cũng nhớ mẹ wá.Lúc trước em không nghĩ mình thương mẹ đến thế.Khi ở nhà lúc nào em cũng phải đi làm nên em mong đi thật xa để không phải làm nhiều.Giờ đi xa rồi em mới nhớ nhớ mẹ nhớ các em.Ở đây chịu nhiều áp lực em lại càng nhớ mẹ.Ở nhà ốm có người lo còn bây giờ ốm em không dám kêu ai cố gắng chịu đựng một mình. Mẹ ốm em cũng không được biết. Giờ quê em đang mùa cấy mà nóng nắng thế này chắc mẹ vất vả nhiều.Giờ có muón cấy cho mẹ em cũng phải chờ lâu lắm các anh chị ah.Em nhớ mẹ quá.Đúng Mẹ là tất cả phải không các anh chị.
 
ngocpt

ngocpt

Đóng cửa đi tu
5/3/08
139
1
18
Bách khoa
Yêu thương cho đi là yêu thương được giữ mãi mãi !

Bao nhiêu yêu thương là đủ?

Câu trả lời có lẽ tùy từng người một! Nhưng có nhiều thứ khiến người ta phải nghĩ, bởi lẽ, trong cuộc sống tất bật ngày hôm nay, dường như, yêu thương giữa con người dành cho nhau càng ít đi (hoặc vì một lý do nào đó, họ không thể hiện ra?)


Xem phim, việc một người cha ôm hôn đứa con gái và nói "Chúc ngủ ngon" sao mà dễ dàng thế? Bao nhiêu người trong số các bạn được như thế? Mình cá là chỉ vài người trong số hằng trăm người. Không phải vì họ yêu thương ta không đủ, không phải vì họ thờ ơ... mà vì họ KHÔNG QUEN THỂ HIỆN hay chí ít cho rằng ĐÓ LÀ ĐIỀU KHÔNG CẦN THIẾT.


Hồi nhỏ, nó cũng từng được như thế, không có cái khoản hôn vào trán, nhưng tối nào ba cũng nói rằng "Con gái cưng, ngủ ngon nhé". Rồi nó lớn dần, ba nó già đi, nó lao vào việc học, những hoạt động khác, ba nó bươn chải mưu toan trong gia đình.. Không còn ai nói với ai những lời ấy nữa..


Cặp vợ chồng mới cưới cạnh nhà nó trông có vẻ hạnh phúc lắm cơ, 8/3, Valentine nào cũng thấy ông chồng ôm về một bó hoa. Họ sống ở gần nhà nó 2 năm, rồi dọn đi, không biết bây giờ có còn như thế nữa không. Chỉ biết hôm nọ, mẹ nó ngồi than phiền với nó "sống hơn hai chục năm nay, ba con chả mấy khi quan tâm đến mẹ, ông ấy cứ đi rồi về". Nó im lặng đồng cảm. Nó ôm chuyện đó nói với ba, ông nói như thế này "Già rồi con, có còn trẻ nữa đâu mà se sua kiểu ấy, ba còn lo nhiều thứ khác hơn thế". Im lặng.


Ba nó và nó vốn dĩ rất hợp, trừ một số chuyện nó không chấp nhận được, câu nói trên của ba cũng như thế. Nó nghĩ rằng, đã sống, thì ai đó cũng cần phải yêu thương. Lý lẽ ông đưa ra chỉ là nguỵ biện cho những thiếu sót của mình. Nó tin rằng, tất cả mọi người, kể cả ông cũng thế, không ai chưa từng cảm thấy niềm hạnh phúc khi nhận được sự quan tâm của những ngưòi thân yêu. Nó biết không phải ông không thuơng yêu bà, nhưng, ông lại cho rằng, chỉ cần lo cho gia đình đầy đủ vật chất là tốt. Không phản đối, vì cái gì bây giờ cũng cần tiền. Nhưng nhiều khi nó muốn ông quan tâm mọi người theo một cách khác hơn. Sinh nhật mẹ, nó gọi ông, nhờ ông mua cái bánh kem. ông bảo rằng "Ba đưa tiền cho mẹ làm sinh nhật rồi". Im lặng .


Nó thắc mắc cụôc sống vợ chồng khiến người ta như thế? Đâu là niềm vui của sự bất ngờ từ những món quà vào ngày sinh nhật, để thấy rằng mọi người cũng yêu thương mình nhiều lắm. Tại người ta, hay tại sống mãi rồi người ta thờ ơ với nhau thế? YÊU THƯƠNG được xây dựng từ nền tảng của sự QUAN TÂM.


Những món quà mà bạn tặng cho mọi ngưòi, không phải là vì PHẢI TẶNG mà vì nó thể hiện sự quan tâm của bạn đối với người đó. Cuộc sống bây giờ con người ta quá đặt nặng vật chất, vô hình trung người ta đánh giá món quà theo cách nó đắt hay rẻ? Dù muốn, dù không, vẫn phải lao vào vòng xoáy ấy.


Từng chứng kiến một người con gái tặng một hũ xếp hạc cho người con trai mình mến. Tên ấy nhận, cười. Rồi khi đứa con gái ấy quay đi, tên ấy quay sang bảo mấy thằng bạn "Sao con nhỏ ấy chăm thế nhỉ?" rồi lôi từ túi ra một cái bóp mới cáu, khoe rằng "Này, đẹp không, hàng hiệu đấy, 400k chứ không phải ít nhé!"


Từng chứng kiến con nhỏ bạn mình nhận được một hũ kẹo lớn, có 365 viên. Mỗi viên mở ra đều có 1 tờ giấy ghi lời chúc. Đứa tặng dặn nhỏ rằng "Mỗi ngày chỉ được 1 viên thôi, không thì lời chúc không linh đâu đấy!". Hôm sau, nhỏ đó quay sang nói với nó:

"Tao chưa thấy ai điên như con nhỏ này"...


Riết rồi tặng quà chẳng dám tặng thứ gì làm bằng tay... Sợ họ không hiểu mà chà đạp lên cả tấm lòng của mình. Bởi lẽ, những con người ấy, họ không hiểu rằng, món quà ấy vô giá.

Vô giá vì YÊU THƯƠNG trong mỗi món quà là vô tận...


Từng cảm nhận sự ân hận, xót xa vì đã thờ ơ với một người dành sự thương yêu và quan tâm cho mình. Vì đã thờ ơ khi người ta ở trong những lúc ngặt nghèo nhất, từng lấy lý lẽ rằng "Ngày mai...". Để rằng ngày mai không bao giờ còn có cơ hội chuộc tất cả lỗi lầm, rằng ngày mai, nhìn thấy người bạn ấy phủ MỘT CHIẾC KHĂN TRẮNG TOÁT.


Đừng như thế nhé, hãy yêu thương mọi người xung quanh.


... Và nhớ rằng


Giá trị của yêu thương không phải là vật chất.


Và có khi, món quà không phải là những thứ hiện hình ...


Nó có thể là một cái ôm, một lời hỏi han, một câu chúc ngủ ngon... Một bữa ăn bạn nấu thay cho mẹ, một cuộc gọi cho đứa bạn lâu lắm chưa liên lạc.. đó cũng là mang yêu thương đi...


Nó không phải là một người tốt, và thật tình bao giờ cũng đòi hỏi được nhận nhiều hơn... Thế nhưng luôn biết rằng... đem yêu thương cho đi không bao giờ là thua lỗ! Có thể không nhận được từ người bạn đem cho, nhưng sẽ nhận được ở người khác ... và.. luôn có lãi đấy.. vì thế.. hãy cho đi yêu thương!


*****


Không hề có ý khuyên ai cả, chỉ tự nhủ chính mình, hãy yêu thương tất cả mọi người nhiều hơn nữa. Nhất là những người thân yêu của mình. Đừng để cụôc sống cuốn đi quá nhanh.


Tự nhủ, bởi lẽ mình đã quên nhiều quá... Vô tình nhận ra điều ấy khi mình cần được yêu thương, muốn được ai đó quan tâm .. Để rồi tự hỏi lại, thế mình đã đem yêu thương cho đi chưa...?
 
T

TraiNgheo87

Guest
Không hề có ý khuyên ai cả, chỉ tự nhủ chính mình, hãy yêu thương tất cả mọi người nhiều hơn nữa. Nhất là những người thân yêu của mình. Đừng để cụôc sống cuốn đi quá nhanh.


Tự nhủ, bởi lẽ mình đã quên nhiều quá... Vô tình nhận ra điều ấy khi mình cần được yêu thương, muốn được ai đó quan tâm .. Để rồi tự hỏi lại, thế mình đã đem yêu thương cho đi chưa...?

thank ngọc ngố cái :015:
 
W

wen

Trung cấp
7/1/10
172
3
18
Hà Nội
Thời gian cứ như con muỗi bay qua trước mặt ấy nhỉ? Ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy mình "già" roài.
 
N

nguoitronggiangho

Trung cấp
14/9/09
58
0
0
43
Thành phố Thái Bình
Đời mẹ như thân vạc
Lầm lũi cảnh đêm hôm
Sương ướt sung đầu hôm
Lạnh thấu khi trời sáng
Ước gì mẹ tung cánh
Giữa bầu trời bao la
Để khỏi cánh xót xa
Đêm đêm như thân vạc
 
L

Luc van

Guest
đã có ai đọc câu chuyện này chưa?

Có một cây táo rất to. Cậu bé con thường xuyên đến chơi quanh cây táo. Cậu trèo lên cây, ăn những quả táo chín đỏ và ngủ dưới tán cây. Cậu rất yêu cây táo và cây táo cũng vậy, rất thích chơi cùng cậu. Nhưng thời gian trôi qua...


Cậu bé đã lớn, và không đến chơi quanh cây táo hàng ngày nữa. Một ngày, cậu lại đến với vẻ mặt đượm buồn. Cây táo cất tiếng: “Hãy lại đây chơi với ta”.

“Tôi không còn là đứa bé nữa, tôi không muốn chơi ở quanh cây táo đâu. Tôi muốn có đồ chơi. Tôi cần tiền để mua đồ chơi” - Cậu bé nói.

- “Xin lỗi, ta không có tiền. Nhưng cậu có thể hái táo đem bán. Sau đó cậu sẽ có tiền nhé!”

Cậu bé quá đỗi vui mừng, hái hết số táo trên cây rồi quay bước đi. Từ đợt đó cậu không quay trở lại với cây táo nữa. Cây táo rất buồn.

Rồi một ngày khác, cậu bé năm nào lại quay trở lại, cây táo vô cùng phấn khởi: “Hãy đến đây chơi với ta nào ”. “Tôi không có thời gian đâu, tôi phải làm việc cho gia đình. Chúng tôi muốn có cái nhà để ở. Liệu cây có giúp tôi được không?”.

- “Xin lỗi, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt các nhánh cây của ta để làm nhà ở”.

Thế là cậu bé, giờ đã thành chàng trai trẻ, chặt hết các nhánh cây táo và vui vẻ bước đi. Cây táo thấy vui khi nhìn cậu hạnh phúc. Nhưng từ đó chàng trai không quay lại nữa.

Cây táo cảm thấy cô đơn và buồn tủi. Một ngày hè nóng nực, cậu bé năm nào, giờ đã già, quay trở lại. Cây táo phấn khởi lắm: “Hãy đến đây chơi với ta”.

Cậu bé ngày nào trả lời: “Tôi buồn lắm, và tôi cũng già rồi. Tôi muốn đi du thuyền để thư giãn”.

Cây táo đáp lại: “Hãy dùng thân cây của ta mà làm thuyền. Cậu có thể đi khắp nơi”.

Cậu bé năm nào chặt thân cây để làm thuyền rồi đi chu du, không quay lại thăm cây táo trong một thời gian dài.

Nhiều năm sau, cậu bé quay lại, giờ cậu đã thành ông lão.

- “Xin lỗi cậu bé của ta, nhưng ta không còn gì để cho cậu nữa rồi. Không còn táo cho cậu…”, cây táo nói.

- “Tôi không còn răng để ăn”.

- “... không còn thân cây cho cậu trèo…”

- “Tôi quá lớn tuổi để làm điều đó”.

- “Ta thực sự không thể cho cậu gì nữa, chỉ còn duy nhất phần gốc đang chết dần…” - Cây táo nghẹn ngào.

- “Bây giờ tôi không cần gì hết, tôi chỉ cần một chỗ để nghỉ ngơi. Tôi thấy mệt mỏi sau bao năm tháng”.

- “Ồ, hay quá! Gốc cây già nua này sẽ là nơi tốt nhất cho cậu nghỉ. Nào, hãy đến đây, hãy đến đây với ta và nằm nghỉ bên ta”.

Cậu bé năm nào ngồi xuống, cây táo vui mừng trào nước mắt.

Đây là câu chuyện dành cho tất cả mọi người. Cây táo chính là cha mẹ của chúng ta. Khi trẻ, chúng ta yêu quý và thích chơi cùng cha mẹ. Nhưng khi đã lớn, chúng ta lại rời họ đi, chỉ tìm đến họ khi ta cần gì đó hay gặp khó khăn, rắc rối.

Cho dù thế nào chăng nữa, cha mẹ vẫn sẽ luôn ở bên cạnh và cho chúng ta mọi thứ, luôn mong chúng ta được hạnh phúc. Có thể bạn nghĩ cậu bé cư xử tàn nhẫn với cây táo, nhưng sự thực, chúng ta cũng cư xử với cha mẹ mình như thế đấy.

Hãy yêu quý cha mẹ dù ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
H

hodongbang2010

Guest
29/6/10
2
1
0
chan troi
Chiều nay bão về, cả Công ty nó nhốn nháo cả lên. Nó cũng lo bão về quê nó, nó lo một mình mẹ nó ở nhà...Nó dự định hôm nay về quê, nhưng vừa sáng sớm mẹ đã điện lên bảo: "Bão ảnh hưởng đến quê mình đấy, đừng về nữa con nhé, đi làm nhớ cẩn thận". Nó vâng dạ 1hồi dặn dò mẹ qua loa rồi cúp máy. Tự dưng nó thấy buồn, bão lại về, sao lúc này nó thấy thương mẹ quá, thương cả những người dân quê nó nữa. Tít ..tít...1tin nhắn. " Nhóc à, chiều m qua t ngủ đi, tối nay bão về, 1mình m t lo quá". Nó cười tít, ôi L vẫn thế, lúc nào cũng lo cho nó. Nó nhắn lại ngay: 'Nhưng nhà m xa quá, mà phòng m cũng đông". Tít..tít...lại 1tin nhắn nữa từ L: "m cứ sang đi, phòng chật nhưng vẫn có chỗ cho m. m đừng ở đó nữa, đêm hôm biết thế nào, thôi sang đi, sang t nấu cơm cho m ăn. hihi". Nó lại cười "ừ để t tính nhé".
Reng reng...Alo, ngoài đó bị ảnh hưởng của bão không, Thứ 7 vẫn phải làm hả". "Ừ, ảnh hương thôi, thế chỗ m bão có về không. Cẩn thận không gió to thổi bay m xuống biển nhé". Đầu dây kia Đ cười: "t vào bờ rùi bay sao được' ...
Nó lại lao vào với 1đống công việc, nó phải cố hoàn thành, thứ 2 nó phải đi nộp thuế. Tít...tít. lại 1tin nhắn: "m ơi, tối bão đấy qua t ở đi, m ở đó nhỡ lụt thì khổ". P lại lo cho nó rùi. Nó nhắn lại: " nhà t gần cánh đồng lụt sao nổi m ơi". Tít...tít.." hix, ừ nhưng m đừng ở nhà 1mình, đêm mưa to gió lớn nguy hiểm lắm". Nó cười...
Cố hoàn thành cho xong công việc, 6h tối nó mới từ Công ty về, lúc này bắt đầu gió to, nó chạy xe trên đường mà lo quá, bụi hết cả mắt rùi...Cuối cùng nó cũng về tới nhà, trời bắt đầu mưa. Nó cười: may quá gió không thổi bay mất mình. Tít..tít.. 1tin nhắn từ P1: " ở đó có mưa to không ..., nhớ buộc cửa chặt vào, đêm hôm nhớ cẩn thận nhé, ở nhà mưa & gió to lắm". Nó lại cười: "ừ không sao, gió to cùng lắm thổi ...từ HN về TB thôi, không bay mất đâu, hihi"...
Phòng trọ hôm nay mất điện, nó ngồi buồn thiu, cả dãy trọ cũng không 1bóng người, buồn thật. Còn có anh chủ nhà & 1mấy ông bạn đang liên hoan...Tiệc tàn, anh ta cầm 1tờ giấy xuống đưa cho nó: "Đấy chị ...đi rồi, chị để lại tờ giấy đó", Nó cầm tờ giấy đọc mà buồn ghê, a phân trần: "a có đánh mắng gì đâu" ừ gia đình trục trặc, nó nhắn tin cho D con gái anh chị, nó nói: "bố đánh mắng mẹ con em, nên...", nó buồn buồn: "hạnh phúc chỉ đến thế thôi sao". Nó khuyên giải 1 hồi rồi quay về phòng, tự dưng nó thấy ghê ghê, nó thấy ghê sợ những câu nói của người chủ ấy. Thực sự nó đang lo.
Tít..tít..1tin nhắn từ V: "Ở đó mưa to không, Ở Quảng Ninh đang bão to, t sợ quá". Nó lo nhưng vẫn trêu bạn: "Ừ m đừng lo để t cho máy bay đến ứng cứu nhé"....Nó cầm máy gọi điện hỏi tình hình mẹ ở nhà, mẹ nói: "ở nhà gió & mưa to lắm...". Nó tạm thời yên tâm. Ngoài trời đang mưa, bóng đêm bao trùm khắp không gian, nó đi ngủ sớm.
Trời càng ngày càng mưa to, nó thấy sợ & lo lo. Nó nhắn tin cho L " Nhóc ơi, ngủ chưa, ở đây mất điện, t ghét mưa lắm nhóc ah, nhất là những trận mưa đêm, nó làm t vừa sợ vừa buồn", Tít...tít..1 tin nhắn từ L " m làm sao thế, đừng sợ ngủ đi, yêu m nhiều". Nó buồn buồn: " ừ, nhưng t buồn quá, t muốn bỏ lại tất cả để đi mà không biết đi đâu". Tit..tít.." Mưa ban đêm không phải dành riêng cho m đâu mà m buồn, nó mang 1ý nghĩa lớn lao cho sự ngủ ngon của những ngày nóng bức m hiểu không". Nó toét miệng cười: "ừ m đúng là...thanks m, t đỡ sợ rùi, yêu m nhiều". Vừa đặt máy xuống thì Tít...tít.."m hư quá sao m không yêu t lại yêu cái L, m lại bị dụ dỗ bởi lời ngon ngọt chứ gì". Hixhix. H đấy, lại trêu cho nó cười đây mà. Nó thấy vui vui, ừ các bạn nó đấy, nó luôn được yêu thương thế đấy. Nó thường không buồn được lâu bao giờ vì bên nó luôn có những người bạn tốt, luôn yêu thương & lo lắng cho nó. Nó thực sự Hạnh phúc.
Nó ước cho mẹ, các anh chị & tất cả các bạn nó cũng như những người xung quanh nó luôn hạnh phúc.
Hạnh phúc là gì, với nó hạnh phúc là bên nó luôn có mẹ, có gia đình & có cả những người bạn nữa.
Hãy cho đi những yêu thương để rồi ta sẽ nhận lại được những yêu thương đó. Nó đang là người hạnh phúc. Nó mỉm cười tự nhủ & chìm dần vào giấc ngủ.
 
Sửa lần cuối:
  • Like
Reactions: 1 person
B

beoxinhtb

Guest
12/7/10
0
0
0
36
thai thuy-thai binh
mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc sống,bé lại muốn về bên mẹ.
Bé rất mong có một ngày bé được cùng mẹ đi chợ tết 1 lần.Mẹ nói bé đợi mẹ 1 thời gian nữa,sắp được rồi!bé mong tới ngày đó quá.
ui! nhắc tới bé muốn về qua!!!!!!!!!!!
 
H

hodongbang2010

Guest
29/6/10
2
1
0
chan troi
"Mẹ ơi con về rồi", vừa về đến cổng nhà nó đã hét toáng lên, mẹ nó từ trong nhà tất tả chạy ra vui mừng "sao về muộn thế con, rửa mặt mũi chân tay đi rồi vào ăn cơm không đói lắm rồi...".
Bước vào nhà nhìn mâm cơm vẫn còn nguyên nó hiểu mẹ vẫn chưa ăn cơm. Mẹ nó bảo "mẹ đợi con về ăn cho vui". 21h30 rồi mà mẹ vẫn đợi cơm nó. Ở quê nó giờ này mọi người đã chuẩn bị ngủ. Tự dưng nó thấy thương mẹ . Nó buồn buồn "mẹ gầy quá". Mẹ cười "không đâu, mẹ vẫn béo khoẻ đấy chứ"...
Buổi đêm quê nó thật yên tĩnh, nó lặng lẽ ngước nhìn bầu trời đêm. Nó ngắm nhìn những ngôi sao đang tyỏa sáng lung linh trên bầu trời & cả dòng sông Ngân Hà nữa. Ngày trước cứ vào những đêm hè như thế này nó luôn ngắm bầu trời cao rộng bên bố mẹ nó. Vậy mà bây giờ..., Nó cười mà sao có gì đó cay cay nơi khoé mắt.
 
Sửa lần cuối:
W

wen

Trung cấp
7/1/10
172
3
18
Hà Nội
Mỗi lần về nhà, chưa nhìn thấy mặt con đâu đã nghe thấy tiếng nó hét ở đầu ngõ, bố mẹ chạy vội ra cửa đứng cũng "hét" theo: "Có phải lới rộng cửa nữa ra không em"
Trời, con bé xỉu tại chỗ. Vì mỗi lần về bố mẹ nhìn con thấy béo thêm vài gam nữa. Hehe bố mẹ em nhìn con mà SƯỚNG
Ghi chú: bố mẹ em toàn gọi em là "em", và em cũng toàn xưng "em" với bố mẹ
 
N

nguoitronggiangho

Trung cấp
14/9/09
58
0
0
43
Thành phố Thái Bình
WHO HAS MOM, HAS ALL.
Để mùa xuân con tràn đầy nhựa sống
Mẹ đã âm thầm rụng lá suốt mùa đông..
 
N

nguoitronggiangho

Trung cấp
14/9/09
58
0
0
43
Thành phố Thái Bình
Con khóc vì chợt hiểu ra rằng mình chưa có ích
Những nhọc nhằn đời thường của Mẹ
Chưa giằng xé trong con
Giọt mồ hôi cứ lăn dài
Trong khoé mắt mẹ
Để gánh rau xanh có dáng Mẹ
Đường dài...
Con về - Mẹ cười hạnh phúc
Hạnh phúc nhỏ nhoi
Mẹ đã hy sinh để đổi cả cuộc đời
Sớm nắng chiều mưa cuộc đời lầm lũi
Bữa cơm một mình - Con thương quá mẹ ơi..
Con vô tư tinh nghịch
Hai mươi tuổi đầu vẫn chưa bỏ hết chữ trẻ con
Sáng nắng chiều mưa thoáng qua rồi chợt hết
Bài học giảng đường chưa hiểu hết chiều sâu
Con - Ngông nghênh tuổi trẻ
Ba lô nhét đầy hiếu thắng tuổi 20
Con - tự tin chiến thắng
Nhưng hành trang vào đời con đã có gì đâu
Con - Chợt sống mũi cay xè nhớ dáng gầy của Mẹ
Hiểu được một phần - Lầm lỗi tuổi 20./.
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA