Thật trơ tráo hết chỗ nói. Lúc mượn USB của mình thì ngọt như mía lùi (Ngọc cho anh mượn USB của em anh cóp tí tài liệu đi in cái, USB của anh để quên nhà mất rồi), mượn đến cả tháng trời mà k chịu trả. Khi cần mới nhớ ra là cho hắn mượn, hỏi, hắn mới bảo mai anh mang đi cho (Anh quên)
Sáng, đang làm việc thấy hắn đến chỗ mình và đặt nhẹ cái USB xuống bàn và bảo: Anh trả cái USB nhé, may hôm nay lại nhớ ra chứ k thì.
Em: Vâng, hihi
...........
Có việc cần phải cóp tài liệu, chiều mang qua cài cho KH. Cầm USB, mở lắp ra thì ôi trời ơi, rơi tung tóe, vỏ rơi đằng vỏ, ruột rơi đằng ruột. (Giờ thì hiểu ra vì sao lúc trả hắn đặt nhẹ nhàng thế rồi, và vì sao hôm nay hắn lại qua phòng bên kia ngồi rồi, k ngồi sau chỗ làm của mình như mọi hôm nữa). Hỏi thì nhận được câu trả lời: Ồ, sao lại thế nhỉ? Để anh kiểm tra xem nào. Rồi lại bảo: Chết thật, anh có làm gì đâu, thôi em cứ dùng tạm đi, có gì mai anh đưa USB của anh cho mà dùng, nhưng anh có làm gì đâu nhỉ?
Em: Thôi k cần đâu
............
Bực hết chỗ nói, k có lấy 1 lời xin lỗi. Bài học rút ra cho bản thân, lần đầu và cũng là lần cuối nhé anh zai.