bài viết phần này rất của cô phầt hay . Thật sự , bạn ấy không đua đòi _ mà ngược lại trong một tập thể gồm những người lương rất cao, công việc vô cùng nhàn nhã và ổn định nên họ thường xuyên ăn uống , nhậu nhẹt , vui chơi...trong khi bạn ấy lại mới ra trường và tiếp tục học cao lên nữa nên không có đủ tiền và thời gian để cùng tham gia với họ, cộng với việc thường xuyên bị đẩy lỗi vô cớ, và muợn bạn ấy để nói người khác _ ví dụ như kế toán chi tiền cho người A đi mua hàng, mua về thì A đưa hóa đơn cho bạn ấy để nhờ chuyển qua cho kế toán, hóa đơn có vấn đề, kế toán "hỏi" bạn ấy ??????_bạn ấy chỉ là người trung chuyển thôi mà! _thế nên bạn ấy rất tự ti vì nghĩ rằng mình nghèo nên bị cô lập và bị "chơi"
- em cũng không hiểu sao nữa!
Không biết người ta có ý gì không hay chỉ là tư ti rồi tự gán cái suy nghỉ đó cho mình? Đã làm cái công việc kế toán thì cái việc bị nghi ngờ này nọ còn nhiều hơn những công việc khác. Họ nghi ngờ không phải vì con người mà nghi ngờ vì công việc đó là vậy, gặp người tốt thì quản lý có sơ hở thi cũng không sao, nhưng gặp người xấu thì có chuyện. Nếu bạn em mà làm việc với chị thì sẽ thấy chị nghi ngờ bất cứ vị trí nào, và chị sẽ có những biện pháp, thủ tục kiểm soát tới cùng. Và chị cũng nói thẳng: chị kiểm soát bất cứ ai làm ở vị trí công việc đó, chứ không phải kiểm soát vì người đó là A, B, C. Tuy nhiên nếu có kiểm soát A,B, C vì cá nhân người đó thì cũng đã sao? Nếu bạn của em ở vào vị trí ấy thì hãy khuyên bạn nghĩ rằng : may quá, nhờ có người kiểm soát chặt chẻ như vậy mình đở có nguy cơ phạm tội ( vì ai biết mình nổi máu tham khi nào, ngay cả chị cũng vậy)- Vì sơ hở quá dể tạo điều kiện cho người khác nổi máu tham và dể phạm tội. Mấy cái vụ kế toán lập chứng từ giả để lừa đảo, để chiếm đoạt tài sản là do kiểm soát lỏng lẻo, hoặc chủ quan không kiểm soát người có chức vụ.
Nói túm lại: nói với bạn em rằng, hãy suy nghĩ và giải thích thế nào để mình vui vẻ hơn chứ đừng tự mình suy nghĩ để bản thân thêm buồn, thêm chán nản. Ai nghĩ sao thì kệ họ, bản thân mình phải biết tạo cho mình sự thoải mái, tự tạo cho mình niềm vui để vượt qua khó khăn. CÒn tập thể đó ăn uống, nhậu nhẹt mà mình không có điều kiện tham gia thì đừng tham gia. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, có thể bạn em tự ti quá nên nghĩ người ta thế này thế nọ với mình.
Như cô đây, lúc đó đi dạy và công tác Đoàn, hàng năm đến tháng hè đều phải đi tập huấn ở Tỉnh 1tháng. Thời gian tập huấn học ngày 3 buổi, sáng- chiều- tối. Ngay đợt lại học aerobic, ăn bao nhiêu cũng thấy đói, mà đâu có tiền đi ăn thêm ngoài cơm của lớp học đâu. Lúc đó có chị bạn, tối học xong 21h thường hay rủ đi ăn, không có tiền nên ngại không dám đi với chị ấy. CHị nói: không ăn thì đi chơi với chị, chị đói quá. Thế là đi với chị ấy, tới quán ăn chị ấy cũng không ép mình kêu món ăn mà chỉ mổi mình chị ấy kêu 1 tô hủ tíu. Sau đó chị nói để đi rửa tay và đi ra sau bếp. Lát sau, quán bửng lên 3 tô hủ tíu ( vì cô và nhỏ bạn cũng được chị rủ đi). Tưởng là họ bưng lầm, nhưng họ nói lúc nảy chị ấy vào trong kêu thêm. Đến lúc này chị ấy mới nói: chị biết 2 đứa đói nhưng không có tiền nên ngại không dám ăn nên chị kêu cho mấy đứa ăn; đừng có ngại vì chị kiếm tiền được và kiếm tiền cũng nhiều hơn máy đứa nhiều. Mỗi buổi sáng đều có ăn sáng do lớp học có bếp ăn, nhưng học vất vả nên cũng đói lắm mỗi buổi sáng chị ấy hay rủ 2 đứa cô đi ăn sáng, nhưng đi ăn hoài cũng ngại nên cô và nhỏ bạn trốn qua phòng khác mỗi buổi sáng ( vì sáng chị ấy đến phòng tìm). Rằm tháng 7 lọt vào thời gian tập huấn, sáng chị ấy tìm 2 đứa cô ở phòng không gặp nên đón ngay cửa phòng ăn sáng, đi ăn sáng với 2 đứa bọn cô, xong rủ đi chợ chơi. Ai dè chị ấy dẫn 2đứa đi thẳng đến hàng chè và bắt ăn cho bằng được. CHuyện hơn 20 năm rồi nhưng mỗi khi ôn lại chuyện cũ với nhỏ bạn xưa thì 2 đứa đều nhắc đến lòng tốt của chị ấy.
Trên đây chỉ là 1 mẫu chuyện về những người bạn giàu có khá giả đối xử tốt với cô thôi. Còn nhiều và rất nhiều người bạn đã giúp cô vượt qua khó khăn và giúp cô nhiều trong công việc và vươn lên, bằng tiền bạc, bằng mối quan hệ và công sức của họ. Họ là những người khá giả, giàu có hơn cô nên họ có khả năng giúp được cô. Trong tận thâm tâm của mình cô luôn ghi nhớ những gì mọi người thân quen và không thân quen đã giúp mình; cố gắng vươn lên một cách đàng hoàng lương thiện; cố gắng sống vui vẻ thân thiện với mọi người- với Cô đó là cách để tri ơn và cảm ơn mọi người, sống thế nào để người giúp mình cảm thấy họ đã không giúp sai người.
Kể lại đây để em và bạn hiểu rằng: đâu đây vẫn còn những tấm lòng, đâu đây vẫn còn những người tốt, những người hiểu và cảm thông với cảnh nghèo khó của mình. Đừng tự ti quá mà làm cho người khác chán ngán khi phải giao tiếp, đừng mổi việc đều xù lông nhím ra để tự vệ, nó cũng sẽ làm ta mất đi bạn. Những cuộc vui, thậm chí có những đám cưới, sn mà không có tiền thì không đi cũng được. Sau này giải thích bạn bè cũng thông cảm thôi. Đừng e ngại và tự ti khi nói đến cái nghèo của mình, nói mình nghèo để người ta đánh giá khả năng tham gia các cuộc chơi tốn kém. Còn bạn bè thông hiểu thì người ta vẫn biết và luôn rủ mình vào những cuộc chơi mà họ gánh được chi phí cho mình, họ rủ mình tham gia vì họ muốn mình cũng vui như họ. Có khi từ chối lòng tốt của người khác cũng làm người ta buồn.
Dài dòng với bạn. Hy vọng có thể giúp được bạn em hay những ai đó còn nghèo đọc thấy ở đó một niềm tin, một niềm vui từ cuộc sống