Ðề: Bài dự thi "Yêu thương con dành tặng Cha Mẹ" năm 2012 (Vòng sơ khảo - Tgian nhận bài từ 10/6 đến 30/7/2012) Kỳ I: Những dòng ký ức về đấng sinh thành Viết gì và viết như thế nào bây giờ? Nó luôn tự dằn vặt bản thân nó về câu hỏi này!
Vậy là đã ba ngày kể từ ngày nó check mail và nhìn thấy dòng chữ mời tham gia viết bài dự thi "Yêu thương con dành tặng Cha Mẹ" mà BTC diễn đàn Webketoan.vn gửi cho nó, nó chưa làm được gì cả mặc dù trong đầu nó suốt những ngày qua, lúc nào cũng nghĩ miên man về dòng chữ đó. Đã bao giờ nó quan tâm đến cái gì liên quan đến viết lách đâu, và thật sự mà nói, cho đến giờ này, nó cũng mới biết là có ngày lễ Vu Lan gì đó dành riêng cho đấng sinh thành. Đầu óc nó không biết đang miên man điều gì, chỉ biết rằng, từ hôm đó tới giờ, Sếp nó thấy sợ nó, vì
"Sao em cứ như người mất hồn vậy? Em bị thất tình à?" - Vâng, em đã thất tình Anh ạ, 26 năm nay mà em không biết, em đã để mất quá nhiều cái Tình mà em không hề hay biết. Em đang tìm lại nó đây Anh ạ! Câu nói của nó làm Sếp nó không thể hiểu nổi, và đành chấp nhận nhìn nó trong bộ dạng như thế mà không hỏi gì thêm!
"Dù sao thì mọi việc cô bé đã làm xong rồi, cứ để cho cô bé ngẫm chút sự đời đi" - Sếp nói với chị Kế toán trưởng, là quản lý của nó khi chị có ý định nhắc nhở nó quay về với hiện tại của công việc. Nó nghe thấy nhưng không phản ứng gì cả. Nó ngồi và suy ngẫm. Nó ngẫm lại quá khứ của nó, kể từ lúc nó còn thơ dại tới khi nó là một con bé nhanh nhảu, ngang ngạnh nhưng luôn khiến người khác phải có cảm tình riêng. Xưa nay nó vẫn tự hào rằng đó là cái duyên của nó mà.
Nó nghĩ nhiều lắm, cái gì nó cũng nghĩ, nó nhớ như in câu trả lời của anh bạn nhà báo đã nói với nó khi nó tham khảo ý kiến của anh trước khi quyết định vết bài:
"Em hãy viết những gì em nghĩ tới, với những suy nghĩ thực của em. Tình cảm của em không thể gói gọn trong mấy từ ngữ văn hoa mà em ngồi chau chuốt được. Em không quên, mà là do em chưa có điều kiện để nhớ mà thôi. Anh nghĩ bây giờ chính là điều kiện tốt nhất để em nhớ rồi đó. Em hãy nghĩ về những gì em có trong quá khứ, trong hiện tại và có thể nghĩ cả về tương lai nữa, anh nghĩ dù dở, dù hay thì đó vẫn là tấm chân tình của em dành cho Cha Mẹ mình! Hãy dành cho Cha Mẹ em một sự chân thành, dù là muôn màng, em nhé!". Nó trầm ngâm lâu lắm trước dòng tin nhắn của Anh: Sao mà khó thế, bắt đầu từ đâu bây giờ? - Nó tắt máy tính và quyết định về nhà thăm Cha Mẹ nó, mặc cho hôm nay là thứ 2, không phải ngày nghỉ hay ngày lễ gì cả. Dù sao thì từ chỗ làm về nhà nó cũng có 30km thôi, nó nghĩ sẽ có nhiều cảm hứng hơn để viết khi về nhà! Nó hăng hái về xóm trọ lấy cái ba lô và không quên chào các anh chị trong xóm trọ, nhưng câu chào của nó khác hẳn ngày thường:
Em về nhà đây các anh chị ạ. Hôm nay em nhớ nhà lắm, em không thể không về. Sáng mai em sẽ đi sớm, em chỉ cần về nhìn mặt Bố Mẹ em thôi. Câu nói của nó khiến cả xóm trọ phải ngơ ngác.
Nó về, nó đi xe đạp điện nên phải mất hơn một giờ đồng hồ mới về tới nhà. Trên đường đi, nó hát: "
Tình Cha ấm áp như vầng Thái Dương, tình Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào". Chỉ có hai câu đó mà nó hát đi hát lại, nó không nhớ được câu nào hơn nữa, dù nó biết rất nhiều bài hát kiểu như thế.
Nó chợt giật mình khi tới cầu Triều Dương, là cây cầu nối giữa Hưng Yên và Thái Bình. Nó làm ở Hưng Yên và vẫn tự hào với bạn bè rằng nó là gái Thái - là nơi con gái nặng những Năm Tấn ( Chị Hai Năm Tấn quê ở Thái Bình). Nó không hát nữa và nhớ lại lời Mẹ dặn trước khi nó bắt đầu cuộc sống không có Cha Mẹ ở bên: Con được sinh ra ở đất Hưng Hà, là một vùng đất linh thiêng, nơi phát tích của dòng họ nhà Trần, cũng là nơi thờ nữ tướng Vũ Thị Thục Nương thời Hai Bà Trưng, nên con phải cố mà phấn đấu sao cho xứng đáng với nơi con sinh ra, đừng để mọi người cười chê. Chà chà, sao câu nói của Mẹ bây giờ mới thấy có ý nghĩa thế nhỉ? Nó nhớ là nó đâu có để ý những lời Mẹ nó dặn đâu chứ, vì với nó thì ông Bố bà Mẹ nào chả nói vậy, vẽ chuyện... Nó vừa tổ chức sinh nhật tròn 26 tuổi vào tuần trước, và cho tới lúc này đây, nó mới bắt đầu thấy mình "chả ra gì" cả. Nó dấn dấn nước mắt khi qua cầu. Nó ước nó đang cưỡi xe máy để nhanh về nhà với Bố Mẹ nó, dù thừa biết không thể mở mồm nói câu xin lỗi với Bố Mẹ được. Nó nổi tiếng là "Cua" mà.
Nó bị mấy anh công an giao thông giữ lại khi qua cầu được vài trăm mét. Mọi khi đi qua đồn của các anh, nó vẫn toét miệng cười và trêu các anh, nên hôm nay, khi thấy nó "là lạ", các anh đã chặn xe nó hỏi han, chắc sợ ai bắt nạt nó. Nó không những không cảm ơn các anh một lời mà còn cáu kỉnh: Em nhớ nhà, để cho em về không em khóc này. Và nó phóng xe đi trước sự ngỡ ngàng, khó hiểu của các anh.
Rẽ vào con đường làng quen thuộc và nó lẩm nhẩm một mình điều gì đó "Còn có một nửa đường nữa là về tới nhà, cũng không tới nỗi lâu lắm". Về nhà, nó sẽ kể cho Mẹ nó nghe về ngày Vu Lan mà chiều nay nó tìm trên google (Nó vẫn có thói quen ton hót với Mẹ mọi chuyện, kể cả là cái nhỏ nhặt nhất của đời thường như nó bị đứt tay chẳng hạn). Nó nghĩ thế! Nó không để ý rằng trên đường đang có mấy chiếc xe chở lúa của bà con đi gặt về. Nó lại bị giật mình vì bị quát: Này, mắt mũi để đâu đó, không nhìn à? Nó cau mày, định cãi lại. Nhưng cổ họng nó đang bị nghẹn, nó không nói gì cả, nó xuống xe và tiến lại gần bác nông dân: Cháu xin lỗi ạ, bác có sao không ạ? Nó thấy lâng lâng khi bác ấy không hề trách móc nó, mà lại đọng viên nó một câu thật tình cảm: Chắc sinh viên đi học nhớ nhà nên vừa đi vừa làm thơ hả, bác không sao nhưng đi đường phải cẩn thận nhé, tai nạn thì khổ cho Bố Mẹ lắm Con ạ! sao cái từ Con của bác ấy nó nghe thấy sướng thế nhỉ? Nó lại tiếp tục phóng xe đi sau khi cảm ơn và chào tạm biệt bác nông dân kia. Nó nghĩ tới Bố Mẹ, chính Bố Mẹ nó đã gọi cái từ Con đó bao nhiêu lần rồi mà nó không chịu cảm nhận. Nó nghĩ đó là những điều đương nhiên, chứ đâu nghĩ được hơn....
Bố Mẹ ơi, con có lỗi với Bố Mẹ nhiều quá! Con phải làm gì bây giờ, Bố Mẹ chỉ cho con đi! .... Và rồi nó lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo khi phát hiện ra nó đã nhìn thấy nhà nó đang dần hiện ra trước mắt nó.
Nó sầm mặt lại khi nhìn thấy cảnh tượng lúc nó phi vào nhà (nhà nó ngay mặt đường nên nó có thói quen phi cả người và xe vào nhà): Mẹ nó đang nằm lăn ra nền nhà cho mát và cũng là để nghỉ cho đỡ mỏi lưng, thằng em trai nó đang vét cơm nguội ra bát, thỉnh thoảng lại bốc miếng vừng cơm đưa lên miệng cho đỡ đói, bố nó thì đang lạu bạu với mấy con lợn đói ăn đang phá chuồng.
-Làm gì mà giờ vẫn chưa nấu nướng thế hả Thạo? Nó gắt lên với em trai.
-Sao về mà không gọi điện trước thế Con? Cả nhà đi gặt giờ mới về, Con đi tắm trước đi, ăn muộn tý Con ạ. Mẹ nó đang nằm, nói với ra thanh minh cho thằng em trai hiền như cục bột của nó.
Một luồng không khí lạnh chạy dọc lưng nó, nó lại chảy nước mắt. Cái thói "hơi tý là chảy nước đái mắt" mà mẹ nó vẫn phàn nàn về nó, có sửa được đâu. Nó biết là nó lại sai rồi "Sao mình không thể bình tĩnh một chút được vậy, mình là loại người chẳng ra gì cả, hơi một tý là ...". Nó lặng lẽ thay đồ và ra chỗ Bố nó: Bố để con xách nước ngâm cám cho Bố nhé. Rồi không đợi phản ứng của Bố, nó bắt tay vào việc luôn. Trong lòng nó thấy như sắp chuộc lại được cái lỗi nó vừa gây ra.
Mẹ nấu xong cơm cũng là lúc nó và Bố xong việc. Mẹ đun một nồi nước to cho nó tắm như mọi lần. Nó không nói gì, lặng lẽ đi lấy bộ đồ của bố và giục: Con có chuyện muốn nói với Mẹ, bố tắm trước đi. Bố nó vui vẻ đồng ý, và nó thấy vui lắm, nó lại chảy nước mắt, khổ thế chứ!
Bữa tối kết thúc khi đồng hồ điểm 21h. Nó ngồi thừ ra: Con đang bảo tối nay về nhà viết bài dự thi để gửi lên diễn đàn, bây giờ muộn rồi, chả làm gì còn hứng nữa. Bố mẹ nó nhìn nhau, rồi nhìn nó. Cả nhà không ai hiểu nó đang nghĩ gì nữa.
- "
Hôm nay cuối tháng, viết bài không tốt con à. Mẹ đưa con ra chùa, bạch thầy xin cho may mắn rồi về viết cho hay nhé". Mắt nó sáng rực khi nghe Mẹ nói câu đó. Nó hớn hở lấy xe máy chở mẹ đi, dù chùa chỉ cách nhà nó có mấy bước chân đi bộ. Mẹ nó lắc đầu ngán ngẩm "Con gái con lứa, 26 tuổi rồi mà,...". Bà bỏ lửng câu nói sau cái chẹp miệng.
-
"Ui chà, con Thu dạo này phổng phao, xinh gái ghê nhỉ, đi làm cán bộ rồi có khác, chả bù cho cái ngày còn cởi chuồng, đòi bố "ắt o on on uồn uồn". Gớm, ngày đó nó ngọng líu ngọng lô, mà bây giờ ăn nói mạch lạc, đâu ra đó thế. Chỉ tội cái thằng Bố mày, trời nắng chang chang mà chiều con, cứ đầu trần đi tìm cho bằng được "on uồn uồn" thôi". Sư Cụ kể lại cái chuyện ngày xửa ngày xưa của nó. Nó vốn nghe thuộc làu cái điệp khúc này rồi, nhưng tối nay nó mới thấy thấm thía cái câu mà nó coi là "điệp khúc" của Cụ. Thì ra nó vẫn được cưng chiều từ bé ấy chứ, Bố Mẹ nó luôn hết mình vì nó ấy chứ, thế mà nó có biết tới điều đó đâu. Nó chỉ biết trách Bố Mẹ nó không lo cho nó được bằng bạn bè, nên nó phải chịu nhiều thiệt thòi. Nó bắt đầu thấy ghê tởm cho những suy nghĩ của nó... Nó biết sắp không cầm được nước mắt nên mau mải biếu Cụ miếng vỏ ( khúc rễ chay để ăn cùng trầu ấy) rồi vội vã xin phép ra về. Mẹ nó tha hồ hỏi nó có chuyện gì, sao về đột xuất thế, lại cứ rưng rức khóc tủi thân nữa, hay là trót yêu đứa nào thì bảo mẹ dạy cho nó một bài, hay là bị đuổi việc để mẹ lo cho,... Nó gắt: "Mẹ hỏi nhiều thế?", rồi như giọt nước tràn ly, nó khóc, khóc như chưa được khóc, nó quằn quại, nấc lên từng tiếng, khiến Bố Mẹ và thằng em trai của nó hoảng, tưởng nó bị ma nhập.
Nó lịm đi và chợt tỉnh giấc. Mới có 3 giờ sáng sao đã tỉnh được nhỉ, hay là đồng hồ bị chết? Nó không tin vào mắt mình và lấy điện thoại ra xem. Đúng là mới có 3 giờ thật. Nó không ngủ nữa. Nó ra nhà ngoài, bật điện và mở máy tính. Trong lúc đợi máy tính khởi động, nó liếc nhìn trộm Bố Mẹ nó. Bố mẹ ngủ ngon thế, chắc là do đi làm về mệt lắm! Nó thở dài, dăm chiêu, rồi đăng nhập vào diễn đàn. Nó đọc hết lượt các bài viết của các thành viên. Nó thắc mắc sao ai cũng viết hay thế, sao nó vẫn chưa nghĩ ra cái gì để viết vậy? mà sao bài nào cũng có tâm trạng của nó thế? nó viết kiểu gì đây, không được trùng ý tưởng, không được đạo văn,.... ôi trời ơi, sao viết một tý mà khó thế, sao mấy ông nhà văn, nhà thơ lấy ở đâu ra lắm chữ lắm vần mà viết thế nhỉ? Nó phải làm sao để thể hiện tấm lòng của nó với Cha Mẹ bây giờ, nó muốn thể hiện lắm, dù nó biết chắc những gì nó viết ra chỉ là những lời ăn năn, sám hối của nó mà thôi.....
Hai mắt nó sáng như sao, nó nghĩ ra cái gì đó thì phải. Đúng rồi, nó biết nó phải làm gì rồi. Ai cũng có ít nhiều những tâm tư, tình cảm dành cho cha mẹ như nó, vậy thì nó không phải viết những điều đó nữa. Nó rê chuột về bài đầu tiên. Và nó kích chuột vào
"Like this post" cho tất cả các bài viết. Nó cười trong sung sướng. Và như chưa được thỏa mái cái sướng ấy, nó kích tiếp vào
"Thank for this post". Đúng rồi, phải thế chứ, nó "like" là để nói rằng, nó cũng có cảm xúc như thế, và nó phải biết "thank" để cảm ơn những người đã giúp nó viết lên những trang tâm sự đầy ý nghĩa đó. Nó tự nhủ, nó đang phê hơn cái thằng phê ma túy, và đang yêu hơn những gã si tình! Nó hạnh phúc khi bắt đầu nhận ra sự yêu thương của đấng sinh thành dành cho nó trong 26 năm qua. Mắt nó lại mờ đi, cái bệnh buồn cũng khóc, vui cũng khóc của nó là mãn tính rồi. Ngày mai, nó sẽ viết, nó sẽ viết thật nhiều. Nó còn nhiều điều để viết lắm, viết để ăn năn, viết để sám hối, và viết để mọi người biết, nó được như ngày hôm nay là do cha mẹ - đấng sinh thành ra nó, chưa bao giờ rời xa nó...
Bài dự thi: Yêu thương con dành tặng Cha Mẹ
Tác giả: Nguyễn Thị Thu
Nick: MinhThuhhtb
Điện thoại: 0974 857 286
Địa chỉ: TP Hưng Yên
Mail:
minhthuhhtb@gmail.com