EM DŨNG
Năm tôi lên 3 tuổi thì mẹ sinh em Dũng. Hồi đó thôi nhỏ quá nên chẳng nhớ nổi cảm giác của mình thế nào. Nhưng mẹ bảo tôi yêu em lắm!
Năm tôi 6 tuổi thì em lên 3. Em bụ bẫm và kháu khỉnh. Ký ức của tôi về hình ảnh của em hồi đó thật đẹp, dường như trên đời không thể có một đứa bé nào đẹp hơn em tôi. Em hay ngồi trên chiếc ghế mây và miệng luôn mỉm cười như một thiên thần nhỏ. Tôi luôn chơi với em và muốn nhường cho em mọi thứ mà tôi có. Từ khi còn nhỏ xíu ấy, tôi đã cảm nhận được sự thiêng liêng khi được làm một người chị.Năm tháng êm đẹp ấy trôi qua khi gia đình tôi bỗng dưng có một biến cố...
Đó là khi tôi 13 tuôi và em Dũng lên 10, bố tôi đột ngột qua đời vì căn bệnh quái ác: ung thư máu!
Em Dũng từ đó không cười nữa.Đôi mắt em lúc nào cũng xa xăm… Em không chơi với ai, suốt ngày lủi thủi một mình. Tôi cũng thế…Tôi và em chơi với nhau và thế là tôi thấy đủ rồi. Mỗi chiều tôi lại ngồi dậy em học bài. Tôi luôn phấn đấu thành một người chị gương mẫu và học giỏi .
Tôi sợ em yếu đuối. Người ta bảo con trai phải mạnh mẽ…. Tôi sợ em không có một người bố để hướng cho em biết một người đàn ông cần có những đức tính nào...Và tôi luôn sợ điều đó…Tôi cũng bế tắc vì điều đó!
Năm tôi 16 tuổi thì em Dũng 13 tuổi. Năm ấy em lớn nhanh lắm. Sau 1 mùa hè quần áo em đã cộc cả. Mẹ bảo: Em đang ở tuổi "dậy thì" của con trai. Tôi chẳng hiểu như thế nào, nhưng tôi chỉ nghĩ giá như có bố tôi bên cạnh em…
Khi em 15 tuổi, em đã biết "thích" 1 bạn gái. Trong mắt tôi, em còn nhỏ lắm.Tôi cứ luôn bị ám ảnh rằng em sẽ không trở thành một người đàn ông thực thụ vì không có người cha bên cạnh. Tôi đã nghĩ ra một cách! Hàng ngày, tôi lang thang ra các nhà sách xem các quyển sách về giới tính... Tôi nghĩ những quyển sách đó sẽ rất có ích cho em...Tôi áp đặt cho em đủ điều trong cuộc sống thường nhật.Thậm chí can thiệp cả vào những bữa ăn trong gia đình... Mẹ tôi không hiểu, các chị tôi cũng không hiểu, duy chỉ có tôi hiểu và em Dũng biết tôi đang làm gì...
Rồi em như xa lánh tôi. Điều đó làm tôi thấy buồn vô hạn, nhưng tôi không thể khác. Tôi vẫn luôn bảo em phải thế này, phải thế kia… Cho đến một lần, em đã cáu tôi " Chị hãy để cho em được yên! Nếu chị muốn em có cá tính, muốn em được là em thì chị hãy dừng lại đi!"
Câu nói đó như vết dao cứa vào trái tim tôi…Đêm ấy tôi khóc sưng cả mắt… Nhưng tôi hiểu "có thể em đã lớn thật rồi…"
Sáng hôm sau, em đến bên tôi. Em ngồi lặng yên bên tôi rất lâu. Tôi không giận em tí nào, nhưng tôi không thể nói với em một lời nào. Em Dũng cũng vậy. Thời gian cứ lặng lẽ trôi… Chỉ đến khi tôi nghĩ cần phải phá tan bầu im lặng đó bằng một câu nói: Em định nói gì với chị? thì tôi nhận được ở em lời xin lỗi "Chị à, em xin lỗi chị nhé!". Giọng em trầm và buồn. Lầnđầu tiên trong đời tôi thấy mình sai: "Bỏ qua nhé,chị cũng sai rồi mà!"
Tôi vào đại học.Thời gian bận rộn trên giảng đường làm tôi ít có thời gian tâm sự với em hơn. Nhưng dường như tất cả những gì là cuộc sống của tôi em đều hiểu...
Năm tôi 20 tuổi, tôi có người yêu. Em hỏi tôi : " Chị hạnh phúc khi ở bên anh ấy chứ?" Tôi gật đầu. Em bảo: "Mong là anh ấy không làm tổn thương chị"
Từ khi còn nhỏ xíu,tôi luôn mong muốn mình chỉ có một mối tình trong đời, nên tôi luôn cố gắng để không bao giờ phải nói lời chia tay… Cuộc sống thì không như mình mong đợi... Khoảng cách giữa tôi và người đó ngày càng xa nhau. Tôi đánh mất dần niềm tin về một mối tình vĩnh cửu...Em Dũng lại khuyên tôi : " Đừng cố gắng nữa chị ơi!"
Tôi bật khóc trước em."Hãy vượt qua chị nhé! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà!"
Tôi chia tay mối tình đầu của mình.Năm ấy em Dũng cũng bắt đầu yêu một người mà em thích từ năm 15 tuổi...
Cả nhà tôi phản đối vì cô bé đó có người mẹ làm nghề "bán hoa". Mẹ và các chị gái tôi doạ sẽ từ mặt em nếu còn tiếp tục quan hệ với cô bé ấy .
Chưa bao giờ tôi thấy em bất lực đến như vậy. Em ngồi trong đêm khuya, mắt em nhìn sâu thẳm vào bóng tối như tuyệt vọng... Tôi phải nói gì đây với em? " Dũng à, chị biết em buồn lắm.Em quyết định thế nào chị cũng ủng hộ em đến cùng". Em nhìn tôi như biết ơn. Em không khóc nhưng tôi biết trái tim em như vỡ tan "Em yêu cô bé đó chị ạ. Chị biết đấy, từ khi em còn là một cậu bé 15 tuổi"
Nhưng em đã chấp nhận cuộc chia tay chỉ vì em không muốn mẹ của chúng tôi buồn...
Thật khó khăn với tôi và em suốt khoảng thời gian đó. Em bắt đầu hút thuốc. Tôi lại hình dung ra trước đây bố tôi cũng hay hút thuốc. Bố hút nhiều và bị viêm họng hạt, những cơn ho dai dẳng suốt ngày đông…
Nghĩ về bố và nhìn em, người tôi như run lên. Tôi cầu khẩn em: "Chị chưa từng xin em điều gì, nhưng chị xin em đừng hút thuốc có được không?"
Em dụi tàn thuốc: "em sẽ không bao giờ hút nữa, chị đừng lo"…Dường như em chẳng bao giờ muốn tôi buồn vì em. Em là thế đấy!
Cuộc sống cứ dần trôi đi… Em Dũng chỉ học hết Trung cấp rồi đi làm " Em muốn là trụ cột trong gia đình chị ạ". Dù thương em nhưng tôi không thể quyết định một điều ngược lại...
Tôi và em cứ vậy bên ngày tháng.Tôi và em cũng bớt đi yếu đuối, bớt đi nỗi buồn và cố gắng sống vui vẻ hơn. Tôi tin rằng em đã trưởng thành. Thỉnh thoảng em lại hỏi tôi " Chị hãy yêu ai đó đi!Cứ mãi thế này sao?" Tôi không biết trả lời em như thế nào. Yêu một người thật khó đúng không?
Một ngày nọ, em đợi tôi về… Em hơi lúng túng, nhưng đôi mắt lấp lánh niềm vui " Chị à, em đã có người yêu đấy!" Tôi mỉm cười. Khuôn mặt em rạng ngời hạnh phúc. Niềm hạnh phúc của em lây sang tôi….
….
Rồi em quyết định cưới cũng thật nhanh. Ngày ăn hỏi em, cả gia đình tôi đoàn tụ thật vui vẻ. Đêm trước ngày ăn hỏi, em Dũng lại ngồi bên tôi " Em mong chị sớm tìm được tình yêu đích thực của mình. Qúa khứ là những gì đã qua chị nhỉ, nó đã qua lâu lắm rồi phải không chị?!" Tôi nhìn em và gật đầu "Lâu lắm rồi, chị cũng quên lâu rồi em ạ"…
Tôi ngồi cạo râu cho em. Hai chị em kể chuyện cho nhau nghe và rúc rích cười…Tôi lại trêu em: " Nhanh nhỉ, mới ngày nào em ngồi trên chiếc ghế mây, bây giờ đã sắp lấy vợ rồi..."
Chị em tôi là thế đó! Tôi yêu em hơn mọi thứ trên đời. Nếu có nhiều kiếp sau tôi vẫn muốn được làm chị của em mãi mãi… Hôm trước, có người bảo " Em Dũng lấy vợ về rồi trong mắt nó sẽ chỉ có vợ thôi". Tôi thì không tin như thế, em nhỉ… Tôi sẽ luôn có một phần trong em cũng như em luôn có một phần không nhỏ trong trái tim tôi vậy!
Ngày cưới em tôi cũng sắp đến rồi, tôi mong em sẽ hạnh phúc hơn mọi người trên đời này…
Hãy sống thật tốt, em trai của chị nhé!
Năm tôi lên 3 tuổi thì mẹ sinh em Dũng. Hồi đó thôi nhỏ quá nên chẳng nhớ nổi cảm giác của mình thế nào. Nhưng mẹ bảo tôi yêu em lắm!
Năm tôi 6 tuổi thì em lên 3. Em bụ bẫm và kháu khỉnh. Ký ức của tôi về hình ảnh của em hồi đó thật đẹp, dường như trên đời không thể có một đứa bé nào đẹp hơn em tôi. Em hay ngồi trên chiếc ghế mây và miệng luôn mỉm cười như một thiên thần nhỏ. Tôi luôn chơi với em và muốn nhường cho em mọi thứ mà tôi có. Từ khi còn nhỏ xíu ấy, tôi đã cảm nhận được sự thiêng liêng khi được làm một người chị.Năm tháng êm đẹp ấy trôi qua khi gia đình tôi bỗng dưng có một biến cố...
Đó là khi tôi 13 tuôi và em Dũng lên 10, bố tôi đột ngột qua đời vì căn bệnh quái ác: ung thư máu!
Em Dũng từ đó không cười nữa.Đôi mắt em lúc nào cũng xa xăm… Em không chơi với ai, suốt ngày lủi thủi một mình. Tôi cũng thế…Tôi và em chơi với nhau và thế là tôi thấy đủ rồi. Mỗi chiều tôi lại ngồi dậy em học bài. Tôi luôn phấn đấu thành một người chị gương mẫu và học giỏi .
Tôi sợ em yếu đuối. Người ta bảo con trai phải mạnh mẽ…. Tôi sợ em không có một người bố để hướng cho em biết một người đàn ông cần có những đức tính nào...Và tôi luôn sợ điều đó…Tôi cũng bế tắc vì điều đó!
Năm tôi 16 tuổi thì em Dũng 13 tuổi. Năm ấy em lớn nhanh lắm. Sau 1 mùa hè quần áo em đã cộc cả. Mẹ bảo: Em đang ở tuổi "dậy thì" của con trai. Tôi chẳng hiểu như thế nào, nhưng tôi chỉ nghĩ giá như có bố tôi bên cạnh em…
Khi em 15 tuổi, em đã biết "thích" 1 bạn gái. Trong mắt tôi, em còn nhỏ lắm.Tôi cứ luôn bị ám ảnh rằng em sẽ không trở thành một người đàn ông thực thụ vì không có người cha bên cạnh. Tôi đã nghĩ ra một cách! Hàng ngày, tôi lang thang ra các nhà sách xem các quyển sách về giới tính... Tôi nghĩ những quyển sách đó sẽ rất có ích cho em...Tôi áp đặt cho em đủ điều trong cuộc sống thường nhật.Thậm chí can thiệp cả vào những bữa ăn trong gia đình... Mẹ tôi không hiểu, các chị tôi cũng không hiểu, duy chỉ có tôi hiểu và em Dũng biết tôi đang làm gì...
Rồi em như xa lánh tôi. Điều đó làm tôi thấy buồn vô hạn, nhưng tôi không thể khác. Tôi vẫn luôn bảo em phải thế này, phải thế kia… Cho đến một lần, em đã cáu tôi " Chị hãy để cho em được yên! Nếu chị muốn em có cá tính, muốn em được là em thì chị hãy dừng lại đi!"
Câu nói đó như vết dao cứa vào trái tim tôi…Đêm ấy tôi khóc sưng cả mắt… Nhưng tôi hiểu "có thể em đã lớn thật rồi…"
Sáng hôm sau, em đến bên tôi. Em ngồi lặng yên bên tôi rất lâu. Tôi không giận em tí nào, nhưng tôi không thể nói với em một lời nào. Em Dũng cũng vậy. Thời gian cứ lặng lẽ trôi… Chỉ đến khi tôi nghĩ cần phải phá tan bầu im lặng đó bằng một câu nói: Em định nói gì với chị? thì tôi nhận được ở em lời xin lỗi "Chị à, em xin lỗi chị nhé!". Giọng em trầm và buồn. Lầnđầu tiên trong đời tôi thấy mình sai: "Bỏ qua nhé,chị cũng sai rồi mà!"
Tôi vào đại học.Thời gian bận rộn trên giảng đường làm tôi ít có thời gian tâm sự với em hơn. Nhưng dường như tất cả những gì là cuộc sống của tôi em đều hiểu...
Năm tôi 20 tuổi, tôi có người yêu. Em hỏi tôi : " Chị hạnh phúc khi ở bên anh ấy chứ?" Tôi gật đầu. Em bảo: "Mong là anh ấy không làm tổn thương chị"
Từ khi còn nhỏ xíu,tôi luôn mong muốn mình chỉ có một mối tình trong đời, nên tôi luôn cố gắng để không bao giờ phải nói lời chia tay… Cuộc sống thì không như mình mong đợi... Khoảng cách giữa tôi và người đó ngày càng xa nhau. Tôi đánh mất dần niềm tin về một mối tình vĩnh cửu...Em Dũng lại khuyên tôi : " Đừng cố gắng nữa chị ơi!"
Tôi bật khóc trước em."Hãy vượt qua chị nhé! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà!"
Tôi chia tay mối tình đầu của mình.Năm ấy em Dũng cũng bắt đầu yêu một người mà em thích từ năm 15 tuổi...
Cả nhà tôi phản đối vì cô bé đó có người mẹ làm nghề "bán hoa". Mẹ và các chị gái tôi doạ sẽ từ mặt em nếu còn tiếp tục quan hệ với cô bé ấy .
Chưa bao giờ tôi thấy em bất lực đến như vậy. Em ngồi trong đêm khuya, mắt em nhìn sâu thẳm vào bóng tối như tuyệt vọng... Tôi phải nói gì đây với em? " Dũng à, chị biết em buồn lắm.Em quyết định thế nào chị cũng ủng hộ em đến cùng". Em nhìn tôi như biết ơn. Em không khóc nhưng tôi biết trái tim em như vỡ tan "Em yêu cô bé đó chị ạ. Chị biết đấy, từ khi em còn là một cậu bé 15 tuổi"
Nhưng em đã chấp nhận cuộc chia tay chỉ vì em không muốn mẹ của chúng tôi buồn...
Thật khó khăn với tôi và em suốt khoảng thời gian đó. Em bắt đầu hút thuốc. Tôi lại hình dung ra trước đây bố tôi cũng hay hút thuốc. Bố hút nhiều và bị viêm họng hạt, những cơn ho dai dẳng suốt ngày đông…
Nghĩ về bố và nhìn em, người tôi như run lên. Tôi cầu khẩn em: "Chị chưa từng xin em điều gì, nhưng chị xin em đừng hút thuốc có được không?"
Em dụi tàn thuốc: "em sẽ không bao giờ hút nữa, chị đừng lo"…Dường như em chẳng bao giờ muốn tôi buồn vì em. Em là thế đấy!
Cuộc sống cứ dần trôi đi… Em Dũng chỉ học hết Trung cấp rồi đi làm " Em muốn là trụ cột trong gia đình chị ạ". Dù thương em nhưng tôi không thể quyết định một điều ngược lại...
Tôi và em cứ vậy bên ngày tháng.Tôi và em cũng bớt đi yếu đuối, bớt đi nỗi buồn và cố gắng sống vui vẻ hơn. Tôi tin rằng em đã trưởng thành. Thỉnh thoảng em lại hỏi tôi " Chị hãy yêu ai đó đi!Cứ mãi thế này sao?" Tôi không biết trả lời em như thế nào. Yêu một người thật khó đúng không?
Một ngày nọ, em đợi tôi về… Em hơi lúng túng, nhưng đôi mắt lấp lánh niềm vui " Chị à, em đã có người yêu đấy!" Tôi mỉm cười. Khuôn mặt em rạng ngời hạnh phúc. Niềm hạnh phúc của em lây sang tôi….
….
Rồi em quyết định cưới cũng thật nhanh. Ngày ăn hỏi em, cả gia đình tôi đoàn tụ thật vui vẻ. Đêm trước ngày ăn hỏi, em Dũng lại ngồi bên tôi " Em mong chị sớm tìm được tình yêu đích thực của mình. Qúa khứ là những gì đã qua chị nhỉ, nó đã qua lâu lắm rồi phải không chị?!" Tôi nhìn em và gật đầu "Lâu lắm rồi, chị cũng quên lâu rồi em ạ"…
Tôi ngồi cạo râu cho em. Hai chị em kể chuyện cho nhau nghe và rúc rích cười…Tôi lại trêu em: " Nhanh nhỉ, mới ngày nào em ngồi trên chiếc ghế mây, bây giờ đã sắp lấy vợ rồi..."
Chị em tôi là thế đó! Tôi yêu em hơn mọi thứ trên đời. Nếu có nhiều kiếp sau tôi vẫn muốn được làm chị của em mãi mãi… Hôm trước, có người bảo " Em Dũng lấy vợ về rồi trong mắt nó sẽ chỉ có vợ thôi". Tôi thì không tin như thế, em nhỉ… Tôi sẽ luôn có một phần trong em cũng như em luôn có một phần không nhỏ trong trái tim tôi vậy!
Ngày cưới em tôi cũng sắp đến rồi, tôi mong em sẽ hạnh phúc hơn mọi người trên đời này…
Hãy sống thật tốt, em trai của chị nhé!