Chuyện tình tay ba???!!!
Con bé kể em nghe:
Sáng nay, thức giấc, như mọi khi, việc đầu tiên nó làm là mở máy tính lên. Theo thói quen nó sẽ vào trang web mà nó yêu thích kể từ khi nó chính thức từ bỏ trang web kia vì sợ lại biết chuyện của người ta rồi lo nghĩ không đâu nữa. Nó vốn là đứa hay suy nghĩ, đa nghi và cố chấp mà. Ngày xưa, bất cứ vấn đề gì chỉ cần nó biết 1 là nó đã nghĩ đến 10 và tưởng tượng ra đủ thứ chuyện trên đời để hành hạ người ta rồi lại tự biên minh cho bản thân rằng thì là chắc có lẽ mình yêu người ta nhiều, nghĩ về người ta nhiều nên mới thế. Đến khi nó hiểu được tất cả mọi vấn đề điều có giới hạn của nó thì đã muộn, nó đã đánh mất đi thứ mà... thật ra cũng chả thuộc về nó!
Những tưởng vào xem qua loa rồi đến cty để lĩnh lương. Cuối tháng mà! Nhưng nó lại không bước chân đi nổi khi lần lượt từng người chạy ngang qua hỏi nó rằng:
- Có việc gì xảy ra với L và K thế?
Nó ngạc nhiên, rất ngạc nhiên nên ai hỏi nó cũng hỏi lại đúng 1 câu:
- Có chuyện gì là chuyện gì?
Rồi mọi người bảo nó rằng trên web đang ồn ầm lên chuyện của nó và anh kìa! Ôi chết thật! - Nó thốt lên và nó cảm thấy có cái gì đó không ổn. Nó lần hồi tìm ra được lời giải đáp cho cái câu hỏi thật to mà hôm qua nó đã tự tay viết lên giấy khi đọc được bài thơ đáp trả của nick CP, của nick DM và cộng thêm việc tiếng chuông điện thoại reo mà không ai nhấc máy rồi sau đó chuyển hẳn vào hộp thư thoại... Cuối cùng nó cũng chịu tin đó là sự thật. Một sự thật đã quá rõ ràng và quá phủ phàng thế mà nó lại không nghĩ đến.
Sau đó nó cũng đã được biết hết tất cả đầu đuôi câu chuyện, chuyện ai đó đã bỏ công chụp cho nó và anh 1 sê ri ảnh thật là đẹp, thật là tình tứ, thật là lãng mạn cộng thêm 1 bài viết dài để nói lên cảm xúc cũng như viết lời bình cho những tuyệt tác đấy. Nó thật muốn nói lời cảm ơn ai đó nhưng nó chưa có cơ hội để nói để tỏ lòng biết ơn ai đó đã quá hâm dọa nó mà cho ra những tuyệt tác bất ngờ đối với nó như thế! Và rồi, nó cũng biết thêm chuyện là có 1 hẳn một room đang buôn chuyện của nó và anh. Nó không ngại nhưng nó thoáng thấy có 1 cái gì đó thật nực cười vì... những người đang ngồi trong room buôn đấy toàn là những con người đã rất gần với nó và có thể nói là hiểu được bản tính của nó. Thế mà...! Có lẽ nó có vấn đề thật rồi! Nó cần phải xem xét lại bản thân! Nó có quá trớn lắm không? Có cà rỡn lắm không? khi bản thân là con gái???!!! Nhưng cuối cùng nó lại bảo, việc nó làm nó biết, nó cũng chả cần ai biết mà làm gì? Nó chẳng có gì phải thanh minh, chẳng có gì phải đôi co, việc cần nói nó cũng đã nói hết rồi còn đâu???!!! Tin không tin và việc của thiên hạ, việc nó nó không nghĩ gì xấu xa là đủ rồi! Nhưng cũng muốn dạy cho cái thói đời và cả cho nó, nó đã ngồi post thơ cả ngày... Nó không biết post để làm gì? Vì càng post nó càng post càn, post cùn. Nó biết!
Nó nói chuyện với chị nó, chị nó bảo là không nghĩ gì nhưng cũng thấy hoang mang khi nghe mọi người nói. Chị nó bảo, chị nó ngồi nhà nên không biết gì hết? Việc hôm qua, chị nó không nghe điện thoại của nó chị nó cũng áy náy lắm. Rồi chị nó bảo, nó post thơ chợ búa lắm. Thơ gì mà toàn đít với mông! Nó bảo chị nó hãy xem lại bài thơ mượn nick post đi rồi hỏi chị nó rằng bài thơ ấy nhè nhàng lắm àh? Chị nó im lặng rồi bảo rằng cũng còn nhẹ hơn thơ em post! Rồi chị nó nói lời xin lỗi với nó. Chị nó trách nó sao phải vạch áo cho người xem lưng hả em? Nó bảo, áo là do chị vạch lên, mọi người đã nhìn thấy hết rồi, nhưng để cho mọi người khỏi mệt óc nó mới bóc trần cởi áo ra luôn...
Đến tối mà nó vẫn còn ngồi ôm cái PC, chị nó gọi điện thoại hỏi thăm đã ăn gì chưa? Đi ăn gì đi! Nó nghe điện thoại mà nghèn nghẹn trong lòng nên chả nói gì ngoài những câu cần thiết và hình như chị nó cũng thế. Có những lúc nó muốn khóc nất lên nhưng lại sợ chị nó biết và rồi 2 chị em không kiềm được nước mắt nên nó đã cố gượng. Nó bây giờ đã cứng, đã "chai" lắm rồi, nên bao nhiêu việc, bao nhiêu thứ trái ngang trên đời nó đều có thể nuốt chửng vào trong lòng được hết! Mà càng cố chịu đựng một mình như thế thì nó càng "chai" hơn. Nó biết!
Anh đi nhậu với một số "đồng chí" về. Trên đường đến điểm hẹn mới anh có gọi điện thoại bảo là đã biết chuyện qua nay rồi? Thế mà anh không biết gì cả? Mà sao em cũng không nói gì cho anh biết thế? Sao mà phải cố ngồi chịu oan ức một mình? Nó hỏi sao anh biết? Mà nói cho anh biết thì được gì? anh làm được gì? Anh bảo hôm nay đi nhậu các "đồng chí" mới kể rõ sự tình và hỏi anh vào N làm gì để cho em L bị mang tiếng? Nó lại hỏi anh, giờ biết rồi thì làm được gì nào? Anh bảo rằng anh sẽ có cách giải quyết cho nó và khuyên nó không nên suy nghĩ nhiều. Hãy biết sống như anh, không nên nghĩ đến những người xung quanh đang nghĩ gì và làm gì? Đừng để cho bản thân phải suy sụp vì những chuyện không đâu. Hãy luôn tạo cho bản thân những niềm vui để thấy lòng luôn vui và thoải mái. Chuyện của anh và em thì anh và em biết thế là đủ. Anh và em thấy vui và thoải mái với nhau là đủ. Không cần phải quan tâm nhiều đến người khác đang nhìn vào đâu? đang nghĩ gì? Em hiểu không? Nói chuyện với anh, nó sụt sùi muốn khóc cuối cùng lại không khóc được vì nó sợ anh lại lo lắng cho nó nhiều lại không tốt. Nó chỉ cố lặng im nghe anh nói và rồi nó cảm ơn anh đã chia sẽ cùng nó. Lúc ấy có cả L nữa, thi thoảng nó có nghe tiếng L chen vô trêu chọc. Nó lại chọc lại L qua anh, anh bảo thôi để anh chuyển máy cho nó nói chuyện với L. Nó và L lại cà rỡn với nhau... Lúc này mà có ai nghe thấy chắc là... lại nghĩ...!?
Vừa xong cuốc điện thoại, V, T và thêm 1 vài người nữa hiện lên hỏi chuyện và lại chia sẽ... Có người bảo phe địch đang có rất đông người cổ vũ, thấy nó một mình chống chọi cũng can đảm thật! Nó bảo là không có chuyện gì cả nên nó chả sợ! Mà tất cả nó đã post hết lên đấy rồi nên chẳng còn nghĩ gì nữa. Rồi một vài người bảo cứ như là chuyện thật rằng là: Đây có phải là chuyện 3 người đâu mà phải thế? Giờ ai cũng đã có con đường riêng của mình rồi có còn dính dáng gì tới nhau nữa đâu! Sao lại phải thế! Nghe đến đây nó thấy nhói lòng, thế mà chiều nay lúc cay cú nó cũng đã thốt lên lời này với chị nó, nó thấy cay cay nơi sống mũi khi nghĩ lại sự vô ý thức của nó! Nhưng chuyện đã rồi và nó cũng muốn cho chị nó tỉnh ra!
Thế là hết một ngày, một ngày thơ thẩn vớ va vớ vẩn của nó. Kết thúc một ngày cũ nó cũng đã kịp thoát ra hết những gì cần rũ bỏ. Đang định tắt máy đi ngủ thì nó thấy anh về, nick anh sáng lên. Như mọi khi nó ngồi đợi anh gọi nó 2 tiếng thân thương Em ah. Nhưng hôm nay, chờ một lúc mà chẳng thấy anh lên tiếng, nó mới chịu lên tiếng trước và chào anh nó đi ngủ. Anh hỏi sao thế? Anh mới về, sao em lại bỏ đi ngủ? Nó bảo anh nó đã trãi qua một ngày vớ vẩn, mệt mỏi rồi. Hôm nay nó muốn gọi cho anh nhưng biết anh bận nên nó chẳng dám quấy rầy. Nó trách yêu anh sao đi bỏ bê nó cả ngày để nó một mình chống chọi với mọi điều xúi quẩy! Nói được một chút anh lại đi nằm và gọi điện cho nó... Anh bảo kể đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe. Nghe xong anh bảo nó không nên nghịch quá! Không nên suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe? Những chuyện không vui thì bỏ ngoài tai hết đi. Rồi anh kể cho nó nghe về công việc của anh hôm nay. Nó và anh lại huyên thuyên chuyện... trong mơ!... Như mọi khi... nó lại nằm bên cạnh anh và nói một mình! Đến khi biết anh đã ngủ say, nó chúc anh ngủ ngon và nhè nhẹ gác máy.
Thôi đã đến giờ chị nhắc nhở đi ngủ rồi. Cầu mong là câu chuyện của nó sẽ được khép lại và nó sẽ luôn vững vàng, tự tin, đứng thẳng mà sống! Cố lên nhóc nhé!