Đ
Hôm nay thứ 2 đầu tuần, tôi lên cty làm việc mà ko có chút tâm trạng nào cả. Vẫn biết rằng ko nên để chuyện riêng tư lấn áp cv xong tôi ko thể nào mà ko nghĩ đến nó. Buồn, chán nản, và có phần thất vọng nhưng tôi ko biết tâm sự cùng ai cả. Bạn bè thân thì mỗi đứa mỗi công mỗi việc ko thể lúc nào cũng nghe tôi tâm sự được. Lên cty thì toàn là các lãnh đạo mà lại toàn là các chú nên ko biết giải tỏa ra làm sao cả.
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường như bao gia đình khác nhưng ông trời sinh ra tôi ko được như mọi người. Nhà có 3 chị em thì tôi là ng chịu nhiều thiệt thòi về ngoại hình nhất. 2 thằng em trai thì cao to,đẹp trai còn tôi là con gái duy nhất trong nhà thì lại thấp và xấu xí nhất. Ngày tôi đi học PT bị bạn bè chêu tôi cũng thấy tủi thân lắm xong chỉ buồn ngay lúc đó thôi chứ ko để tâm trong đầu.(Vì lúc đó đang tuổi ăn tuổi học nên tôi ko suy nghĩ nhiều).Khi làm SV bị bạn bè chêu tôi vẫn cứ mặc kệ đôi khi còn tếu lại khi ng ta chêu tôi, nhưng đến khi về phòng nằm nghĩ lại tôi thấy tủi thân vô cùng( Đôi lần tôi cũng nói ra cho bạn cùng phòng biết về mặc cảm của chính mình,)
Ra trường tôi vác đơn đi xin việc ko biết bao nhiêu nơi nhưng cuối cùng ng ta cũng chỉ lắc đầu vì tôi thấp quá, với lại chưa có kinh nghiệm đi làm, nơi nào tôi đến cũng bị từ chối. Quá chán nản và thất vọng tôi suy sụp rất nhiều, và đôi khi ko còn tin vào xã hội nữa. Tôi có muốn mình như thế đâu, trời sinh ra tôi ntn thì tôi chịu vậy chứ tôi biết phải làm sao. Tôi cólần nghe được câu nói ở trên TV ng ta quảng cáo rằng: CÓ THỂ BẠN KO CAO NHƯNG NGƯỜI KHÁC PHẢI NGƯỚC NHÌN (Hình như là quảng cáo bia thì phải) tôi như có thêm một sự động viên nào đó dù nhỏ nhoi ấy.Tôi hi vọng và lại tiếp tục nộp đơn xin việc khi biết một nơi nào đó đang tuyển kế toán. Càng đi nỗi thất vọng càng lớn, hi vọng dài bao nhiêu giờ tụt xuống đỉnh điểm.
Buồn và ko biết làm ntn khi xã hội ko cần đến những ng ngoại hình thấp như tôi( tâm lý chung của Xã hội là vậy,tôi xin lỗi vì ko phải chỗ nào cũng có ý nghĩ đó). Nhưng may mắn cho tôi làm sao khi tôi đang ở nhà ôm nỗi thất vọng thì con bạn tôi điện cho tôi bảo có nơi đang tuyển kế toán mày đến đó thử xem sao. Trong tôi lúc này nghĩ chắc gì mình đã được ng ta tuyển, họ cũng giống như bao ông chủ khác thôi. Nhưng tôi vấn cứ đi để thử vận may của mình. Chỉ qua một vài lần trò chuyện với GĐ tôi hiện giờ tôi ko tin được rằng mình lại được đi làm. Trời ơi nỗi sung ssướng đi lên đến tột đỉnh, có ai sung sướng bằng tôi lúc đó ko, với ng bình thường đi xin việc được việc ko sao nhưng đối với tôi được việc quả là một hạnh phúc lớn. GĐ tôi cũng hỏi tại sao cháu ra trường mà ko đi xin việc, tôi trả lời rằng ng ta ko nhận cháu vì cháu quá thấp bé. GĐ tôi nói một câu rằng: Chú sẽ nhận cháu vì trên gương mặt cháu xuất hiện một điểm sáng(ko biết có phải ko nữa) chú sẽ cho cháu biết những ai ko nhận cháu là ng đó sai lầm.
Và tôi bắt đầu cv từ đó, ban đầu đi làm tôi chưa có kinh nghiệm nhiều ,chú cho mời thầy về dạy tôi từ những việc đơn giản nhất của một ng kế toán, chú giúptôi tất cả mọi thứ khi tôi gặp khó khăn. Tôi nghĩ mình cần phải cố gắng để ko phụ lòng mong mỏi của chú.Tháng lương đầu tiên chú đưa tôi ko lấy vì tôi biết mình chưa làm được gì cho DN chú cả, xong chú nói nhiều nhiều lắm tôi ko nhớ hết nhưng bắt tôi phải nhận số tiền đó. Cầm trên tay đồng tiền đầu tiên do chính mình làm ra tôi cảm giá nâng nâng khó tả.cái cảm giác lúc đó tôi ko biết diễn đạt thế nào cho mọi ng hiểu được. Về mở phong bì ra xem ,ôi tiền lương sao mà cao thế này những 2triệu đồng cơ à( Tôi biết đây ko xứng đáng với công sức của tôi vì tôi đã làm được gì cho chú ấy đâu)Nhưng tôi biết đó là chú đang khích lệ tôi. Tôi thầm cảm ơn ông trời vì đã cho tôi một ông chủ thật tuyệt vời, vậy là tôi ko còn lo phải đi xin việc nữa mà tôi tập trung vào học hỏi chuyên ngành hơn. Đến giờ tôi đã có thể là được một kế toán mà ko phải thuê thầy về dạy mình nữa.
Thời gian trôi đi tôi tạm hài lòng về cv của mình và trong lòng lúc nào cũng khâm phục xếp của mình kể cả trong CV lẫn chuyện đời thường.
Về CV tôi ko còn lo lắng nữa. Và bây giờ chyện làm tôi buồn nhất là chuyên riêng tư của chính mình.
Ngày còn là SV tôi cũng đã từng yêu, từng dốc cạn lòng mình cho ng mà tôi yêu nhất nhưng rồi cũng chính vì cái nguyên nhân tôi thấp bé kia mà Ty của tôi ko trọn vẹn. Người ấy ko vượt qua được dị nghị của mọi ng khi mọi ng nói rằng tôi ko xứng với anh, rằng so với anh ấy tôi nhìn vào nó kệch cỡm lắm. Rồi nhiều nhiều nữa, chung quy lại là mọi ng chê tôi. tình yêu của anh ko đủ lớn và ko đủ sức mạnh để vượt qua mọi dị nghị của bàn dân thiên hạ. Chia tay anh tôi buồn nhiều nhưng tôi ko nuối tiếc vì anh chưa đủ sức mạnh để che chở cho tôi.
Đi làm tôi quen nhiều bạn mới cũng có một vài ng bạn đến với tôi nhưng khi đó tôi vẫn bị tình đầu ám ảnh nên trái tim tôi chưa rung lên nhịp đập yêu thương.
Có một người (bây giờ là người ấy của tôi) đến với tôi bằng sự chân thành. Ban đầu tôi nghĩ anh cũng như bao người khác mà thôi, tôi ko ưa anh vì cái tình ăn nói ngang ngược và có phần tinh vi của anh. Đã bao lần tôi mắng anh, nói những điều khó nghe nhất, thậm chí tôi còn đưổi anh nữa, tôi làm tất cả để anh ko đến với tôi( Vì tôi sợ tôi bị một lần nữa tôi thất bại)và thử thách tình yêu của anh rất nhiều. Nhưng anh ko từ bỏ ý định đến với tôi. Vẫn theo bước đi của tôi. Cảm nhận được sự chân thành đó, tôi cũng thấy trái tim mình rung lên một lần nữa, tôi đồng ý nhận lời yêu anh nhưng trong lòng lúc nào cũng lo sợ rằng anh sẽ bỏ tôi như mối tình SV ngày nàái ăm thay cái điều lo sợ kia ko chờ nó cũng đến. Anh đưa tôi về Gia đình ra mắt.Tất cả mọi người trong gia đình anh ko một ai đòng ý tôi cả. Lý do họ đưa ra rằng:
1. Tôi và anh xa quá( Anh ở Nam Định, còn tôi lại ở Móng Cái Quảng Ninh)
2. Tôi thấp bé quá sợ sau này về ko sinh con được
Rồi còn nhiều lý do khác nữa: nó thấp bé thế thì lấy về làm được gì,bao nhiêu đứa xinh đẹp ko lấy đi lấy con bé chẳng ra gì, con gái chết hết rồi hay sao mà phải lấy nó. Nhìn nó "đẹp nhất cái đât Nam Định" này đấy_ Đó là lời nói mỉa mai của ban bè anh ấy khi gặp tôi. Tất cả lời bàn ra tán vào đều được đến tai bố mẹ anh ấy khiến họ lại càng ngăn cấm tình yêu của chúng tôi hơn.
Tôi chán nản và ngán ngẩm cho số phận của mình. Nghĩ cho anh tôi đã mấy lần đòi chia tay nhưng anh nhất quyết ko đồng ý. Anh bảo anh sẽ bảo vệ tình yêu của chúng mình đến cùng và luôn động viên tôi cố gẵng vượt qua rào cản đó
Khi thấy mọi ng phản đối dữ quá, anh nói dối bố mẹ rằng tôi đã có thai( Nhưng thật ra ko phải như vậy)để xem ra bố mẹ có nghĩ lại vì đứa cháu. Nhưng không. Bố mẹ anh bảo nếu có thai thì chúng mày làm chúng mày chịu tao nhất quyết ko đồng ý là ko đồng ý.
Anh cũng đã thuyết phục bố mẹ rất nhiều lần để bố mẹ đồng ý cho hai đứa đễn với nhau xong cũng chẳng ăn thua gì.
Bố mẹ anh tuyên bố với anh và cho anh hai con đường lựa chọn:Một là yêu tôi và theo tôi chứ ko có cưới xin gì hết. Hai là ở quê lấy vợ sẽ có tất cả. ba là nếu lấy tôi thì từ giờ trở đi bố mẹ anh ấy coi như ko có anh ấy, và hãy coi bố me anh ấy chết rồi, đừng bao giờ vác mặt về đấy nữa
Bao nhiêu áp lực đè nên tình yêu của chúng tôi. Nhưng như thế này tôi mới thấy rằng tình yêu anh ấy dành cho tôi là chân thành và thật sự là anh yêu tôi. Vấn đề chưa dừng ở đó. Bây giờ chúng tôi đã nhờ một người bên họ nhà anh thyết phục vẫn ko được, bố mẹ tôi biết chuyện nên động viên tôi rất nhiều. Bố mẹ tôi ko cấm chuyện chúng tôi yêu nhau nhưng làm thế nào để chúng tôi có một đám cưới đấy mới là điều quan trọng nhất.
Anh nói rằng nh nhờ mẹ nuôi anh nói chuyện ng lớn hộ và xin phép hộ anh. Nhưng chúng tôi làm thế có khác nào cho gáo nước lạnh vào bố mẹ anh ấy ko?Tôi nghĩ nhiều lăm s về chuyện này. Anh đã lựa chọn con đường từ bỏ tất cả để đến với tôi nhưng bây giờ chúng tôi ko có một thứ gì trong tay cả, anh ra đây ko có việc làm mà tôi thì ko biết thế nào cho vẹn cả đôi đường nữa
Bây giờ tôi phải làm sao đây
Tôi buồn và chán quá, Tôi cũng như ba ng khác chỉ vì tôi quá thấp bé mà moin ng lại ghét tôi đến vậy sao, tôi ko muốn thế, ai chẳng muốn mình đẹp nhưng trời cho thế nào thì hưởng như thế biết sao bây giờ
Tôi ko biết làm thế nào để tình yêu của chúng tôi đơm hoa kết tráicả
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường như bao gia đình khác nhưng ông trời sinh ra tôi ko được như mọi người. Nhà có 3 chị em thì tôi là ng chịu nhiều thiệt thòi về ngoại hình nhất. 2 thằng em trai thì cao to,đẹp trai còn tôi là con gái duy nhất trong nhà thì lại thấp và xấu xí nhất. Ngày tôi đi học PT bị bạn bè chêu tôi cũng thấy tủi thân lắm xong chỉ buồn ngay lúc đó thôi chứ ko để tâm trong đầu.(Vì lúc đó đang tuổi ăn tuổi học nên tôi ko suy nghĩ nhiều).Khi làm SV bị bạn bè chêu tôi vẫn cứ mặc kệ đôi khi còn tếu lại khi ng ta chêu tôi, nhưng đến khi về phòng nằm nghĩ lại tôi thấy tủi thân vô cùng( Đôi lần tôi cũng nói ra cho bạn cùng phòng biết về mặc cảm của chính mình,)
Ra trường tôi vác đơn đi xin việc ko biết bao nhiêu nơi nhưng cuối cùng ng ta cũng chỉ lắc đầu vì tôi thấp quá, với lại chưa có kinh nghiệm đi làm, nơi nào tôi đến cũng bị từ chối. Quá chán nản và thất vọng tôi suy sụp rất nhiều, và đôi khi ko còn tin vào xã hội nữa. Tôi có muốn mình như thế đâu, trời sinh ra tôi ntn thì tôi chịu vậy chứ tôi biết phải làm sao. Tôi cólần nghe được câu nói ở trên TV ng ta quảng cáo rằng: CÓ THỂ BẠN KO CAO NHƯNG NGƯỜI KHÁC PHẢI NGƯỚC NHÌN (Hình như là quảng cáo bia thì phải) tôi như có thêm một sự động viên nào đó dù nhỏ nhoi ấy.Tôi hi vọng và lại tiếp tục nộp đơn xin việc khi biết một nơi nào đó đang tuyển kế toán. Càng đi nỗi thất vọng càng lớn, hi vọng dài bao nhiêu giờ tụt xuống đỉnh điểm.
Buồn và ko biết làm ntn khi xã hội ko cần đến những ng ngoại hình thấp như tôi( tâm lý chung của Xã hội là vậy,tôi xin lỗi vì ko phải chỗ nào cũng có ý nghĩ đó). Nhưng may mắn cho tôi làm sao khi tôi đang ở nhà ôm nỗi thất vọng thì con bạn tôi điện cho tôi bảo có nơi đang tuyển kế toán mày đến đó thử xem sao. Trong tôi lúc này nghĩ chắc gì mình đã được ng ta tuyển, họ cũng giống như bao ông chủ khác thôi. Nhưng tôi vấn cứ đi để thử vận may của mình. Chỉ qua một vài lần trò chuyện với GĐ tôi hiện giờ tôi ko tin được rằng mình lại được đi làm. Trời ơi nỗi sung ssướng đi lên đến tột đỉnh, có ai sung sướng bằng tôi lúc đó ko, với ng bình thường đi xin việc được việc ko sao nhưng đối với tôi được việc quả là một hạnh phúc lớn. GĐ tôi cũng hỏi tại sao cháu ra trường mà ko đi xin việc, tôi trả lời rằng ng ta ko nhận cháu vì cháu quá thấp bé. GĐ tôi nói một câu rằng: Chú sẽ nhận cháu vì trên gương mặt cháu xuất hiện một điểm sáng(ko biết có phải ko nữa) chú sẽ cho cháu biết những ai ko nhận cháu là ng đó sai lầm.
Và tôi bắt đầu cv từ đó, ban đầu đi làm tôi chưa có kinh nghiệm nhiều ,chú cho mời thầy về dạy tôi từ những việc đơn giản nhất của một ng kế toán, chú giúptôi tất cả mọi thứ khi tôi gặp khó khăn. Tôi nghĩ mình cần phải cố gắng để ko phụ lòng mong mỏi của chú.Tháng lương đầu tiên chú đưa tôi ko lấy vì tôi biết mình chưa làm được gì cho DN chú cả, xong chú nói nhiều nhiều lắm tôi ko nhớ hết nhưng bắt tôi phải nhận số tiền đó. Cầm trên tay đồng tiền đầu tiên do chính mình làm ra tôi cảm giá nâng nâng khó tả.cái cảm giác lúc đó tôi ko biết diễn đạt thế nào cho mọi ng hiểu được. Về mở phong bì ra xem ,ôi tiền lương sao mà cao thế này những 2triệu đồng cơ à( Tôi biết đây ko xứng đáng với công sức của tôi vì tôi đã làm được gì cho chú ấy đâu)Nhưng tôi biết đó là chú đang khích lệ tôi. Tôi thầm cảm ơn ông trời vì đã cho tôi một ông chủ thật tuyệt vời, vậy là tôi ko còn lo phải đi xin việc nữa mà tôi tập trung vào học hỏi chuyên ngành hơn. Đến giờ tôi đã có thể là được một kế toán mà ko phải thuê thầy về dạy mình nữa.
Thời gian trôi đi tôi tạm hài lòng về cv của mình và trong lòng lúc nào cũng khâm phục xếp của mình kể cả trong CV lẫn chuyện đời thường.
Về CV tôi ko còn lo lắng nữa. Và bây giờ chyện làm tôi buồn nhất là chuyên riêng tư của chính mình.
Ngày còn là SV tôi cũng đã từng yêu, từng dốc cạn lòng mình cho ng mà tôi yêu nhất nhưng rồi cũng chính vì cái nguyên nhân tôi thấp bé kia mà Ty của tôi ko trọn vẹn. Người ấy ko vượt qua được dị nghị của mọi ng khi mọi ng nói rằng tôi ko xứng với anh, rằng so với anh ấy tôi nhìn vào nó kệch cỡm lắm. Rồi nhiều nhiều nữa, chung quy lại là mọi ng chê tôi. tình yêu của anh ko đủ lớn và ko đủ sức mạnh để vượt qua mọi dị nghị của bàn dân thiên hạ. Chia tay anh tôi buồn nhiều nhưng tôi ko nuối tiếc vì anh chưa đủ sức mạnh để che chở cho tôi.
Đi làm tôi quen nhiều bạn mới cũng có một vài ng bạn đến với tôi nhưng khi đó tôi vẫn bị tình đầu ám ảnh nên trái tim tôi chưa rung lên nhịp đập yêu thương.
Có một người (bây giờ là người ấy của tôi) đến với tôi bằng sự chân thành. Ban đầu tôi nghĩ anh cũng như bao người khác mà thôi, tôi ko ưa anh vì cái tình ăn nói ngang ngược và có phần tinh vi của anh. Đã bao lần tôi mắng anh, nói những điều khó nghe nhất, thậm chí tôi còn đưổi anh nữa, tôi làm tất cả để anh ko đến với tôi( Vì tôi sợ tôi bị một lần nữa tôi thất bại)và thử thách tình yêu của anh rất nhiều. Nhưng anh ko từ bỏ ý định đến với tôi. Vẫn theo bước đi của tôi. Cảm nhận được sự chân thành đó, tôi cũng thấy trái tim mình rung lên một lần nữa, tôi đồng ý nhận lời yêu anh nhưng trong lòng lúc nào cũng lo sợ rằng anh sẽ bỏ tôi như mối tình SV ngày nàái ăm thay cái điều lo sợ kia ko chờ nó cũng đến. Anh đưa tôi về Gia đình ra mắt.Tất cả mọi người trong gia đình anh ko một ai đòng ý tôi cả. Lý do họ đưa ra rằng:
1. Tôi và anh xa quá( Anh ở Nam Định, còn tôi lại ở Móng Cái Quảng Ninh)
2. Tôi thấp bé quá sợ sau này về ko sinh con được
Rồi còn nhiều lý do khác nữa: nó thấp bé thế thì lấy về làm được gì,bao nhiêu đứa xinh đẹp ko lấy đi lấy con bé chẳng ra gì, con gái chết hết rồi hay sao mà phải lấy nó. Nhìn nó "đẹp nhất cái đât Nam Định" này đấy_ Đó là lời nói mỉa mai của ban bè anh ấy khi gặp tôi. Tất cả lời bàn ra tán vào đều được đến tai bố mẹ anh ấy khiến họ lại càng ngăn cấm tình yêu của chúng tôi hơn.
Tôi chán nản và ngán ngẩm cho số phận của mình. Nghĩ cho anh tôi đã mấy lần đòi chia tay nhưng anh nhất quyết ko đồng ý. Anh bảo anh sẽ bảo vệ tình yêu của chúng mình đến cùng và luôn động viên tôi cố gẵng vượt qua rào cản đó
Khi thấy mọi ng phản đối dữ quá, anh nói dối bố mẹ rằng tôi đã có thai( Nhưng thật ra ko phải như vậy)để xem ra bố mẹ có nghĩ lại vì đứa cháu. Nhưng không. Bố mẹ anh bảo nếu có thai thì chúng mày làm chúng mày chịu tao nhất quyết ko đồng ý là ko đồng ý.
Anh cũng đã thuyết phục bố mẹ rất nhiều lần để bố mẹ đồng ý cho hai đứa đễn với nhau xong cũng chẳng ăn thua gì.
Bố mẹ anh tuyên bố với anh và cho anh hai con đường lựa chọn:Một là yêu tôi và theo tôi chứ ko có cưới xin gì hết. Hai là ở quê lấy vợ sẽ có tất cả. ba là nếu lấy tôi thì từ giờ trở đi bố mẹ anh ấy coi như ko có anh ấy, và hãy coi bố me anh ấy chết rồi, đừng bao giờ vác mặt về đấy nữa
Bao nhiêu áp lực đè nên tình yêu của chúng tôi. Nhưng như thế này tôi mới thấy rằng tình yêu anh ấy dành cho tôi là chân thành và thật sự là anh yêu tôi. Vấn đề chưa dừng ở đó. Bây giờ chúng tôi đã nhờ một người bên họ nhà anh thyết phục vẫn ko được, bố mẹ tôi biết chuyện nên động viên tôi rất nhiều. Bố mẹ tôi ko cấm chuyện chúng tôi yêu nhau nhưng làm thế nào để chúng tôi có một đám cưới đấy mới là điều quan trọng nhất.
Anh nói rằng nh nhờ mẹ nuôi anh nói chuyện ng lớn hộ và xin phép hộ anh. Nhưng chúng tôi làm thế có khác nào cho gáo nước lạnh vào bố mẹ anh ấy ko?Tôi nghĩ nhiều lăm s về chuyện này. Anh đã lựa chọn con đường từ bỏ tất cả để đến với tôi nhưng bây giờ chúng tôi ko có một thứ gì trong tay cả, anh ra đây ko có việc làm mà tôi thì ko biết thế nào cho vẹn cả đôi đường nữa
Bây giờ tôi phải làm sao đây
Tôi buồn và chán quá, Tôi cũng như ba ng khác chỉ vì tôi quá thấp bé mà moin ng lại ghét tôi đến vậy sao, tôi ko muốn thế, ai chẳng muốn mình đẹp nhưng trời cho thế nào thì hưởng như thế biết sao bây giờ
Tôi ko biết làm thế nào để tình yêu của chúng tôi đơm hoa kết tráicả