Phù, đọc đi đọc lại cố mà hiểu ý các bác nói nhưng mà có khi học ngắn chơi dài nên không hiểu, đây là đề tài khá hay nhưng đến nay thì vẫn chưa có kết luận. Em xin tóm lại tý và đưa ra quan điểm của mình để tìm ra cái chân của lý nhé, còn tay và bộ phận khác đã tìm ra rồi.
Tình huống đặt ra :
A khuyến mại cho B, B khuyến mại cho C, đứng ở góc độ B hạch toán và lý giải.
Khi B nhận khuyến mại của A, hạch toán doanh thu và được khấu trừ thuế đó.
Nợ 156
Nợ 1331
Có 711 (hoặc 511) - em không tranh luận về cái này.
Mô tả, lúc này hàng đã vào kho, thuế đã được khấu trừ, doanh thu đã được thực hiện.
Khi B xuất khuyến mại cho C: Có hai trường hợp.
- Xuất bằng giá A xuất cho mình => không có gì thay đổi nên không bàn bởi thuế đầu ra bằng đầu vào, giá vốn thì có thể bị thay đổi do sử dụng giá vốn bình quân nếu đứng ở 1 định khoản, nhưng đứng trên tổng thể giá vốn và hàng tồn kho thì không có gì thay đổi. Cách này có thể vi phạm với công văn của thuế bởi có thể giá khuyến mại thấp hơn giá thị trường cùng thời điểm.
- B xuất khuyến mại cho C theo giá thị trường (có thể cao hơn hoặc thấp hơn). Vậy thuế GTGT đầu ra cũng tăng hoặc giảm, bởi anh B đã chấp nhận chuyện đó rồi (chuyện bằng giá thị trường), thế nên Nhà nước có thể bị thiệt, hoặc lợi nhưng thiệt ở thằng này thì lợi ở thằng khác nên cuối cùng vẫn thu được thuế GTGT khi đến tay người tiêu dùng.
Còn về cách hạch toán :
Khi xuất hàng ra ghi nhận giá vốn :
Nợ 632
Có 156
Ghi nhận doanh thu:
Nợ 641
Có 511
Có 3331
Thế là xong, có thể thuế TNDN phải tăng hoặc giảm, thuế GTGT phải tăng và giảm nhưng chả có vấn đề gì xảy ra cả.
Tiếp đó là so sánh giữa khuyến mại và giảm giá thì giảm giá đứng ở góc độ kế toán thì có lợi hơn, nhưng đứng ở góc độ doanh nghiệp thì chưa chắc, có khi lợi thì có lợi nhưng răng hổng còn.
Em nghĩ thế là đủ.