Cô gái trong đêm
Năm đó mùa đông đến muộn . Có lẽ chính vì vậy mà nó dường như trở nên lạnh hơn so với các mùa đông tôi đã từng trải qua trong cuộc đời . Và có lẽ đây sẽ là mùa đông làm cho tôi nhớ mãi .
Đêm đã về khuya , không biết từ khi nào tôi đã có thói quen đi dạo ban đêm , có lẽ không khí ban đêm làm cho tôi cảm thấy bớt mệt mỏi sau một ngày học tập và làm việc căng thẳng . Phố Khâm Thiên lúc nửa đêm sao yên lặng quá , vào giữa đêm đông rét mướt sự yên lặng là điều dễ hiểu nhưng đêm nay hình như sự yên lặng đó có một điều gì đó khác thường . Tôi không quan tâm đến điều đó , tôi cứ dảo bước mà không biết mình đang bước đi đâu .
Có lẽ việc đi trên phố lớn đã làm cho tôi cảm thấy chán .Ý định rẽ vào một con hẻm chợt nảy sinh trong đầu tôi . Tôi chắc chắn lúc này tôi đang tỉnh táo hơn bao giờ hết . Một con hẻm nhỏ hiện ra trong tầm mắt tôi : Ngõ Lệnh Cư.
Ngõ Lệnh Cư là một ngõ nhỏ cách nhà tôi không xa . Ngay từ tấm bé tôi đã thông thạo mọi đường đi của nó thậm chí tôi có thể nhắm mắt vẫn có thể đi hết con hẻm đó . Vậy mà hôm nay sao nó lạ thế nhỉ ? có lẽ do lâu rồi tôi không vào nên cảnh vật thay đổi chăng .
Lang thang trong con hẻm nhỏ , giữa một đêm đông rét mướt bất chợt từ xa tôi nhìn thấy một cô gái , đúng một cô gái . Liếc mắt nhìn đồng hồ đã 12 giờ đêm . Một cô gái đi lang thang vào thời điểm này thì thật là kì lạ . Tôi vẫn rảo bước đi . Hình như cô gái ấy nghe thấy tiếng bước chân của tôi mà cố tình đi chậm lại thì phải . Tôi vẫn cứ bước . Đến khi đi ngang với cô gái ấy . Tôi liếc nhìn sang , hành động mà bất kì đứa con trai nào trong thời điểm này cũng làm như vậy . Ôi một gương mặt tuyệt đẹp , đôi môi trái tim đỏ thắm nhưng có lẽ do thời tiết khá hanh khô khiến cho đôi môi đó dường như hơi nứt nẻ . Hai má ửng hồng có lẽ do rét quá khiến cho vẻ đẹp của cô gái đó càng thêm hoàn mỹ . Nhưng tôi đang nhìn thấy cái gì kia ? Một đôi mắt buồn rười rượi với hai giọt lệ long lanh trên khoé mắt . Không biết vì sao tôi đi chậm lại , móc trong túi ra một gói khăn giấy tôi chìa ra .Cô gái ngước mắt nhìn tôi , đến bây giờ tôi mới có dịp nhìn sâu vào đôi mắt ấy , một nỗi buồn u ám hiện ra . Cô lau nước mắt không nói với tôi một câu dù chỉ là cảm ơn . Tôi vẫn đi sánh ngang với cô gái ấy . Đến giờ này tôi mới chú ý , cô ấy chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng . Trong thời tiết như thế này ăn mặc thế kia thì ... Tôi cới chiếc áo khoác ngoài và khoác lên người cô . Đến lúc này cô mới mỉm cười , một nụ cười miễn cưỡng nhưng phần nào đã xóa bớt nỗi phiền não trên gương mặt cô .
Chúng tôi cứ đi bên nhau như vậy khá lâu , không ai nói với ai câu nào . Nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất vui vì có một người đẹp dạo bước với mình trong một đêm lạnh lẽo như đêm nay . Bất chợt cô gái quay sang nói với tôi .
- Thôi anh cứ đi đi nhà em ở trước mắt kia rồi .
Ô mới đó mà tôi đã đi thông từ ngõ Lệnh Cư đến tận trường La Thành cái cây đa già cỗi vẫn còn đó . Cái cây đa mà hồi còn nhỏ có biết bao nhiêu câu chuyện ma cỏ được thêm dệt từ nó .
- Okies ! em về trước đi anh đi dạo một lúc nữa .
- Anh....Anh....có thể cho em mượn cái áo được không ? Em ...lạnh quá .
Một lời đề nghị như vậy thì làm sao tôi có thể từ chối chứ.
- Uhm ! Nhưng em tên gì nhỉ ?
- Em tên Khanh . Nhà em ở đằng kia kìa mai mốt có gì anh qua lấy áo nhé . Cảm ơn anh nhiều lắm .
- Okies ! chào em chúc em ngủ ngon .
Tôi lại tiếp tục cuộc hành trình của mình , trong lòng nhẹ bỗng . Sáng hôm sau tôi qua nhà Khanh để xin lại cái áo . Chà đúng địa chỉ này rồi . Tôi bấm chuông . Một phụ nữ tầm 50, dáng vẻ mệt mỏi ra mở cửa .
- Có chuyện gì vậy cậu ?
- Dạ , bác làm ơn cho cháu hỏi đây có phải nhà Khanh không ạ .
Người phụ nữ không dấu nổi vẻ ngạc nhiên
- Đúng rồi nhưng cậu ... cậu....
- Bác làm ơn cho hỏi Khanh có nhà không ạ .
Đến lúc này người phụ nữ có vẻ hơi kinh hãi
- Cháu là bạn Khanh à ?
- Không hẳn vậy cháu qua xin lại cái áo . Hôm qua Khanh mượn của cháu .
Người phụ nữ giật mình lùi lại .
- Mời cậu vào nhà .
Tôi hơi thắc mắc khó hiểu về thái độ của người phụ nữ này . Tuy nhiên tôi vẫn đi theo .
- Có thật cậu gặp em nó tối qua không ?
- Vâng , có điều gì không ổn ạ ? Tôi hỏi lại.
Người phụ nữ lẳng lặng bước đi , Bà dẫn tôi vào phòng khách . Đến lúc này tôi giật mình thật sự . Khanh đang mỉm cười nhìn nhìn tôi , đúng gương mặt của Khanh . Đúng nụ cười đó , đúng đôi mắt đó nhưng.... Đó là hình ảnh của Khanh trên bàn thờ .
Tôi lùi lại hai bước , mồ hôi lạnh túa ra . Tôi không tin vào mắt mình nữa .
Người phụ nữ thấy thái độ của tôi . Bà nói
- Cậu là người thứ ba ...
Sau dăm ba câu chuyện tôi mới biết Khanh đã qua đời được 3 năm . Và ngày hôm qua chính là Sinh Nhật của cô ấy . Tôi không tin cả vào tai mình nữa rõ ràng hôm qua tôi còn đi với cô ấy , rõ ràng tôi còn khoác áo cho cô ấy , còn nói chuyện với cô ấy . Tôi quả quyết .
- Cháu không tin lắm . Bác có thể đưa cháu đến thăm mộ em được không ?
- Ừ đằng nào hôm nay cô cũng đi thăm nó .
Tôi dắt xe đèo người phụ nữ mới quen đi đến nghĩa trang Chèm . Kia rồi mẹ Khanh chỉ . Mộ nó ở đằng kia kìa . Tôi lao theo hướng tay chỉ của bà mẹ khốn khổ . Chân tôi đạp lên các bia mộ chắn lối đi . Và rồi tôi thật sự kinh hoàng khi nhìn thấy chiếc áo của tôi , đúng chiếc áo của tôi đã khoác lên vai Khanh đêm qua . Nó đang được đắp lên phần mộ của Khanh .
Trong tấm bia Khanh vẫn cười một nụ cười gượng gạo ...