Từ ngày post ảnh con lên trang WEB này để tham dự cuộc thi “Bé ngộ nghĩnh” cùng là lúc bố hồi hộp chờ mong. Cũng chẳng biết chờ mong điều gì? Con đoạt giải ư?tất nhiên, cha mẹ nào mà không mong con mình khoẻ-đẹp; xem mọi người bình luận về các con như thế nào ư? Tất nhiên, vì bố cũng muốn nghe lời nhận xét khách quan từ mọi người mà; Muốn biết con sẽ đứng ở vị trí nào so với các bạn? Tất nhiên, nhưng chỉ một phần vì bố thì luôn tự hào về con nhưng càng như vậy sẽ càng làm bố thấy tổn thương khi trong mắt bố con là tất cả, còn nếu không được mọi người đánh giá như vậy ai mà không thấy tổn thương, phải không nào?;
Từ ngày post ảnh con lên cùng là mỗi khi vào mạng thì trang Web đầu tiên bố vào là WKT và phần đầu tiên bố quan tâm chính là phần thi “Bé ngộ nghĩnh”. Cũng chẳng biết tại sao bố lại làm vậy. Cũng chẳng biết là tại sao bố cứ thấy hồi hộp và lo lắng. Bố thường tự hào về chính mình khi cho rằng bố hiểu tâm lý của mọi người nhưng tại sao với chính cảm xúc của mình thì bố lại không lý giải được.
T ừ ng ày p ost ảnh con l ên c ũng l à ng ày b ố đ ếm ng ư ợc th ời gian cho đ ến khi k ết th úc cu ộc thi. đ ôi l úc b ố mong sao cho cu ộc thi s ớm k ết th úc, mong sao s ớm đ ến Noel. C ũng ch ẳng bi ết l ý gi ải t ại sao n ữa.
đ ôi khi b ố l ại ch ợt gi ận c ái ng ư ời m ở ra cu ộc thi n ày: long gianghn. Ch ú ấy th ực ra kh ông c ó ý g ì kh ác ngo ài ý x ây d ựng m ột s ân ch ơi cho c ác b é cho c ác con v à x ây d ựng m ột cu ộc thi cho ch ính c ác con. Nh ưng t ại b ố c ứ b ị nh ững c ái c ảm x úc m à ch ính b ố kh ông l ý gi ải đ ư ợc l àm cho b ố c ó c ảm gi ác gi ận c ái ch ú longgiang n ày đ ến th ế.h ì. v ẫn bi ết b ố v ới ch ú ấy l à b ạn th ân m à c ó khi sau n ày l ại l àm th ông gia v ới nhau c ũng kh ông bi ết ch ừng nh ưng c ứ ngh ĩ đ ến c ái c ảnh phải chờ đợi, phải theo dõi từng ngày, từng giờ trong hồi hộp và rồi k ết th úc cu ộc thi sẽ như thế nào thì cũng làm bố thấy giận chú ấy được lắm chứ.
Thực lòng lúc đầu khi post ảnh con lên với mục đích chính của cuộc thi là vui cho các bé và hạnh phúc cho bố mẹ thì bố thật sự thấy hào hứng và cảm giác vô tư lắm. Nhưng càng ngày cuộc thi càng làm cho nó mất dần cái cảm giác đó. Đã là trò chơi thì cần phải thoải mái và lấy tiêu chí vui vẻ làm đầu. đã là cuộc thi thì phải có kẻ thắng người thua. Đã là cuộc chơi thì phải có giải thưởng. Đã là người chiến thắng ắt có kẻ bại trận. đó vốn dĩ là quy luật cuộc sống. Bố hiểu và mọi người cũng hiểu chỉ riêng các con, những gương mặt đầy chất thơ, hồn nhiên và trong sáng lại chưa hay đúng hơn là không bao giờ muốn hiểu điều đó. Vì với các con nếu cuộc thi này mang đúng chất “ngộ nghĩnh, ngây thơ” của lứa tuổi các con thì có lẽ tất cả các con đều là người chiến thắng. Tất cả các con đều là những người đoạt giải và tất cả các con đều ngộ nghĩnh, đáng yêu nhất, phải không nào?
Thế nhưng, qua những ngày vừa rồi, bố cảm nhận thấy một điều làm bố thấy buồn: hình như người lớn đã làm mất dần đi ý nghĩa của cuộc chơi đầy hồn nhiên này bằng những toan tính của người lớn. đâu rồi sự vô tư không toan tính, đâu rồi những ánh mắt trẻ thơ tinh nghịch nhưng trong vắt không gợn chút âu lo, đâu rồi những nụ cười rạng rỡ của chính những thí sinh, những người mà đúng ra là chủ nhân đích thực của cuộc chơi, đâu rồi nét hồn nhiên đến ngây ngô của các con…thay vào đó là sự lo lắng, sự toan tính, lòng ích kỷ và cả sự ganh đua chẳng công bằng của chính những người được gọi là cha là mẹ.
Bố cũng tự hỏi: Mình có toan tính không?
Có, chắc chắn là vậy.
Bố cũng tự hỏi: con có giận bố không vì những toan tính ấy.
Không, câu trả lời là không, đúng không con. Mà cũng phải vậy thôi vì các con quá hồn nhiên, quá vô tư và vì các con mãi là những trẻ thơ ngộ nghĩnh trong mắt chúng ta những người làm cha làm mẹ. Các con không biết và không hiểu được sự ích kỷ của người lớn và niềm kiêu hãnh của cha mẹ nếu như các con chỉ vô tư trong cuộc thi này.
Bố ngày nào cũng xem danh sách các con và rồi bố nhận ra rằng bố , ít nhất là mình bố đã làm cuộc thi của các con không còn giữ được ý nghĩa và tiêu chí đích thực của nó. Tại sao ư? Ít nhất là tại niềm kiêu hãnh về các con đã làm bố bị tổn thương khi trong mắt bố các con là niềm tự hào của bố. Ít nhất là bố đã muốn làm mẹ các con ngạc nhiên về các con khi bố giấu mẹ post ảnh các con lên. Ít nhất là bố đã không công bằng khi nói chuyện với mọi người về cuộc thi của các con và quan trọng nhất là chính bố đã không công tâm với chính bản thân mình. Đêm qua khi ru con ngủ, nhìn đôi mắt trong veo của con mà bố thấy mình quá ích kỷ. nhưng đến sáng nay khi thấy tên con trong danh sách top 10 của cuộc thi thì bố lại cố gắng động viên mình bằng lời có cánh: con thật tuyệt vời.hì.
Danh sách các bé thi thì nhiều nhưng con số 32 và 33 luôn và duy nhất làm bố quan tâm. Sự vị kỷ trong bố vốn dĩ là vậy, và con người cũng vốn dĩ là vậy.
Nhìn những gương mặt trẻ thơ của các con rồi nhìn những con số bầu chọn trong danh sách làm bố thấy mình không công bằng cho các con. Cho con đã có thể hơn 100 phiếu còn có những con chỉ vỏn vẹn 1 phiếu bầu. Nhưng bố lại tự hỏi: nếu có thể được tại sao không bầu cho những bé không có phiếu. Chính nhưng bé đó và những bậc phụ huynh đó mới chính là những người thi đồng thời là giám khảo đích thực nhất của cuộc thi này. Post ảnh các con lên với một mục đích duy nhất: các con chính là niềm tự hào và là những đứa con ngộ nghĩnh nhất trong mắt cha mẹ, thế là đủ.
Khi đã tham gia cuộc thi này, khi đã post ảnh các con lên và khi đã trò chuyện cùng một số các thành viên các cô, các chú trong diễn đàn này bố đã nghe nhiều tâm sự. Có cô rất muốn đưa các con mình lên nhưng lại có nhiều lý do để không làm vậy, có người cảm thấy nghi ngờ về những con số, có người lại như thấy niềm tự hào bị tổn thương. Nhưng tựu chung lại cùng chung một mục đích: vì các con. Có người bạn của bố nói: trẻ con như tờ giấy trắng mà các bậc phụ huynh đang tô vẽ lên nhưng ý tưởng của người lớn mất rồi.
Hôm trước có nhiều người chúc mừng bố vì…..các con đứng trong top 10 của cuộc thi và khen các con ngộ nghĩnh, đáng yêu nhưng vẫn đế thêm một câu: cũng khen bố PR giỏi.Chống chế một cách nguỵ biện bằng câu: tại sao không ai nhìn thẳng vào thực tế là các con mình tuyệt vời thật, đó chính là “hữu xạ tự nhiên hương”. Đúng là “vụng chèo mà khéo chống”, bố tự nhận như vậy.
Đêm qua vẫn như mọi đêm, ru con ngủ, nhìn vào đôi mắt trong veo của con và mỉm cười nhớ đến những bức ảnh của con khi tham gia cuộc thi với những lời ngộ nghĩnh của người lớn để rồi giật mình khi con hỏi: bố ơi, bố có tự hào về con không?. Hôn nhẹ lên trán con và cọ cái mũi vào mũi con: có, bố tự hào về con, nhưng con biết tại sao bố tự hào về con không, con gái? Con cười lắc đầu và chìm vào giấc ngủ. Bố sẽ cố gắng làm tất cả vì niềm tự hào này của bố, con yêu ạ.
Tít…tít…tít….cái âm thanh tin nhắn báo của máy dd cắt đứt mọi suy nghĩ để bố vội vàng rời con ra tắt máy. Một tin nhắn bầu chọn cho các bé tham gia đã được tính. Ôi, cuộc thi bé ngộ nghĩnh ơi ….
Từ ngày post ảnh con lên cùng là mỗi khi vào mạng thì trang Web đầu tiên bố vào là WKT và phần đầu tiên bố quan tâm chính là phần thi “Bé ngộ nghĩnh”. Cũng chẳng biết tại sao bố lại làm vậy. Cũng chẳng biết là tại sao bố cứ thấy hồi hộp và lo lắng. Bố thường tự hào về chính mình khi cho rằng bố hiểu tâm lý của mọi người nhưng tại sao với chính cảm xúc của mình thì bố lại không lý giải được.
T ừ ng ày p ost ảnh con l ên c ũng l à ng ày b ố đ ếm ng ư ợc th ời gian cho đ ến khi k ết th úc cu ộc thi. đ ôi l úc b ố mong sao cho cu ộc thi s ớm k ết th úc, mong sao s ớm đ ến Noel. C ũng ch ẳng bi ết l ý gi ải t ại sao n ữa.
đ ôi khi b ố l ại ch ợt gi ận c ái ng ư ời m ở ra cu ộc thi n ày: long gianghn. Ch ú ấy th ực ra kh ông c ó ý g ì kh ác ngo ài ý x ây d ựng m ột s ân ch ơi cho c ác b é cho c ác con v à x ây d ựng m ột cu ộc thi cho ch ính c ác con. Nh ưng t ại b ố c ứ b ị nh ững c ái c ảm x úc m à ch ính b ố kh ông l ý gi ải đ ư ợc l àm cho b ố c ó c ảm gi ác gi ận c ái ch ú longgiang n ày đ ến th ế.h ì. v ẫn bi ết b ố v ới ch ú ấy l à b ạn th ân m à c ó khi sau n ày l ại l àm th ông gia v ới nhau c ũng kh ông bi ết ch ừng nh ưng c ứ ngh ĩ đ ến c ái c ảnh phải chờ đợi, phải theo dõi từng ngày, từng giờ trong hồi hộp và rồi k ết th úc cu ộc thi sẽ như thế nào thì cũng làm bố thấy giận chú ấy được lắm chứ.
Thực lòng lúc đầu khi post ảnh con lên với mục đích chính của cuộc thi là vui cho các bé và hạnh phúc cho bố mẹ thì bố thật sự thấy hào hứng và cảm giác vô tư lắm. Nhưng càng ngày cuộc thi càng làm cho nó mất dần cái cảm giác đó. Đã là trò chơi thì cần phải thoải mái và lấy tiêu chí vui vẻ làm đầu. đã là cuộc thi thì phải có kẻ thắng người thua. Đã là cuộc chơi thì phải có giải thưởng. Đã là người chiến thắng ắt có kẻ bại trận. đó vốn dĩ là quy luật cuộc sống. Bố hiểu và mọi người cũng hiểu chỉ riêng các con, những gương mặt đầy chất thơ, hồn nhiên và trong sáng lại chưa hay đúng hơn là không bao giờ muốn hiểu điều đó. Vì với các con nếu cuộc thi này mang đúng chất “ngộ nghĩnh, ngây thơ” của lứa tuổi các con thì có lẽ tất cả các con đều là người chiến thắng. Tất cả các con đều là những người đoạt giải và tất cả các con đều ngộ nghĩnh, đáng yêu nhất, phải không nào?
Thế nhưng, qua những ngày vừa rồi, bố cảm nhận thấy một điều làm bố thấy buồn: hình như người lớn đã làm mất dần đi ý nghĩa của cuộc chơi đầy hồn nhiên này bằng những toan tính của người lớn. đâu rồi sự vô tư không toan tính, đâu rồi những ánh mắt trẻ thơ tinh nghịch nhưng trong vắt không gợn chút âu lo, đâu rồi những nụ cười rạng rỡ của chính những thí sinh, những người mà đúng ra là chủ nhân đích thực của cuộc chơi, đâu rồi nét hồn nhiên đến ngây ngô của các con…thay vào đó là sự lo lắng, sự toan tính, lòng ích kỷ và cả sự ganh đua chẳng công bằng của chính những người được gọi là cha là mẹ.
Bố cũng tự hỏi: Mình có toan tính không?
Có, chắc chắn là vậy.
Bố cũng tự hỏi: con có giận bố không vì những toan tính ấy.
Không, câu trả lời là không, đúng không con. Mà cũng phải vậy thôi vì các con quá hồn nhiên, quá vô tư và vì các con mãi là những trẻ thơ ngộ nghĩnh trong mắt chúng ta những người làm cha làm mẹ. Các con không biết và không hiểu được sự ích kỷ của người lớn và niềm kiêu hãnh của cha mẹ nếu như các con chỉ vô tư trong cuộc thi này.
Bố ngày nào cũng xem danh sách các con và rồi bố nhận ra rằng bố , ít nhất là mình bố đã làm cuộc thi của các con không còn giữ được ý nghĩa và tiêu chí đích thực của nó. Tại sao ư? Ít nhất là tại niềm kiêu hãnh về các con đã làm bố bị tổn thương khi trong mắt bố các con là niềm tự hào của bố. Ít nhất là bố đã muốn làm mẹ các con ngạc nhiên về các con khi bố giấu mẹ post ảnh các con lên. Ít nhất là bố đã không công bằng khi nói chuyện với mọi người về cuộc thi của các con và quan trọng nhất là chính bố đã không công tâm với chính bản thân mình. Đêm qua khi ru con ngủ, nhìn đôi mắt trong veo của con mà bố thấy mình quá ích kỷ. nhưng đến sáng nay khi thấy tên con trong danh sách top 10 của cuộc thi thì bố lại cố gắng động viên mình bằng lời có cánh: con thật tuyệt vời.hì.
Danh sách các bé thi thì nhiều nhưng con số 32 và 33 luôn và duy nhất làm bố quan tâm. Sự vị kỷ trong bố vốn dĩ là vậy, và con người cũng vốn dĩ là vậy.
Nhìn những gương mặt trẻ thơ của các con rồi nhìn những con số bầu chọn trong danh sách làm bố thấy mình không công bằng cho các con. Cho con đã có thể hơn 100 phiếu còn có những con chỉ vỏn vẹn 1 phiếu bầu. Nhưng bố lại tự hỏi: nếu có thể được tại sao không bầu cho những bé không có phiếu. Chính nhưng bé đó và những bậc phụ huynh đó mới chính là những người thi đồng thời là giám khảo đích thực nhất của cuộc thi này. Post ảnh các con lên với một mục đích duy nhất: các con chính là niềm tự hào và là những đứa con ngộ nghĩnh nhất trong mắt cha mẹ, thế là đủ.
Khi đã tham gia cuộc thi này, khi đã post ảnh các con lên và khi đã trò chuyện cùng một số các thành viên các cô, các chú trong diễn đàn này bố đã nghe nhiều tâm sự. Có cô rất muốn đưa các con mình lên nhưng lại có nhiều lý do để không làm vậy, có người cảm thấy nghi ngờ về những con số, có người lại như thấy niềm tự hào bị tổn thương. Nhưng tựu chung lại cùng chung một mục đích: vì các con. Có người bạn của bố nói: trẻ con như tờ giấy trắng mà các bậc phụ huynh đang tô vẽ lên nhưng ý tưởng của người lớn mất rồi.
Hôm trước có nhiều người chúc mừng bố vì…..các con đứng trong top 10 của cuộc thi và khen các con ngộ nghĩnh, đáng yêu nhưng vẫn đế thêm một câu: cũng khen bố PR giỏi.Chống chế một cách nguỵ biện bằng câu: tại sao không ai nhìn thẳng vào thực tế là các con mình tuyệt vời thật, đó chính là “hữu xạ tự nhiên hương”. Đúng là “vụng chèo mà khéo chống”, bố tự nhận như vậy.
Đêm qua vẫn như mọi đêm, ru con ngủ, nhìn vào đôi mắt trong veo của con và mỉm cười nhớ đến những bức ảnh của con khi tham gia cuộc thi với những lời ngộ nghĩnh của người lớn để rồi giật mình khi con hỏi: bố ơi, bố có tự hào về con không?. Hôn nhẹ lên trán con và cọ cái mũi vào mũi con: có, bố tự hào về con, nhưng con biết tại sao bố tự hào về con không, con gái? Con cười lắc đầu và chìm vào giấc ngủ. Bố sẽ cố gắng làm tất cả vì niềm tự hào này của bố, con yêu ạ.
Tít…tít…tít….cái âm thanh tin nhắn báo của máy dd cắt đứt mọi suy nghĩ để bố vội vàng rời con ra tắt máy. Một tin nhắn bầu chọn cho các bé tham gia đã được tính. Ôi, cuộc thi bé ngộ nghĩnh ơi ….

