L
lien_aps
Guest
- 2/4/04
- 28
- 0
- 0
PHÉP LẠ THƯỜNG NGÀY
(Sư tầm)
"Chị quát ai thế, chị Đào!", bà Đồng, giật giọng, hất một cái lườm lên mặt người con dâu vừa từ ngoài sân bước vào nhà.
Tay vẩy vẩy nước, mặt Đào xụng xịu, mưng mưng. Nhưng mà Đào giận dỗi ai mới được cơ chứ! Mà làm sao lại có thể giận dỗi được! Bà đang dỗ dành con bé. Con bé èo ẹo khóc, vì nó khát sữa, vì nó gắt ngủ. Ba ru dín, nựng nọt con bé. Là mẹ con bé, Đào phải thừa hiểu điều đó, chứ sao lại dám từ ngoài bể nước quát vào: "Bà có im mồm đi không. Bà có cho tôi sống không, hở bà!". Đào quát ai? Bà là mẹ chồng nó. Bà không phải là người ăn người ở trong nhà nó!
"Đã thế thì đây, trả chị!", đặt đứa nhỏ vào chiếc cũi gỗ, bà Đồng ngẩng lên, dằn. Và đứa trẻ mới chín tháng, nhưng đã cảm nhận ngay được thái độ dằn hắt của bà nội, liền xệch miệng hệ hệ mếu.
- Muốn khóc, hả?
Mẹ nó đi tới cái cũi, cúi xuống, bế phắt đứa nhỏ lên, rít :
- Đến giờ thì ngủ đi! Quấy quả nó vừa chứ. Một núi công việc. Giặt giũ, cơm nước, quét quáy. Cái gì cũng đến tay!
Rồi ngồi xuống phản, xoay chiều đứa bé, vạch vú ấn vào miệng nó. Nhưng, con bé vừa bập môi vào đầu vú mẹ, lập tức lại nhè ra, oẻ người, ngoái ra cửa, tay vẫy vẫy như gọi bà.
- Ngủ đi, bà ơi.
- Bà bà bà...
- Ngủ đi cho tôi còn làm. Bà làm khổ tôi nó vừa vừa chứ, bà ơi!
Ghì đứa bé vào ngực, định cả vú lấp miệng em không được, tức mình, mẹ nó phát đánh bộp một cái rõ mạnh vào mông nó. Con bé đang mếu máo lập tức khóc thét lên. Mẹ nó cáu tiết đặt phịch nó xuống giường, vớ cái phất trần đập phành phạch vào tường, dậm doạ. Con chó bông A Cát đang ngủ dưới gầm giường, thấy động, chui ra, chồm hai chân lên mép giường, đuôi phất nhè nhẹ theo thói quen, lập tức được nhận luôn một nhát quất, kêu ẳng một tiếng, tọt vào gậm giường, rên ư ử. Đứa bé khóc hờn. Con chó kêu rên. Người phụ nữ trẻ quát tháo. Căn buồng nhỏ náo động.
Bà Đồng đứng ở hiên, với cái khăn, lặng lẽ lau mặt. Mọi khi gặp phải cảnh này, có bao giờ bà lại thờ ơ như thế Mọi khi là thế nào bà cũng vứt bỏ hết mọi việc, đâm bổ vào nhà. Và việc trước nhất là bồng con bé lên, áp nó vào ngực mình như ủ ấp chở che đứa nhỏ, như trở thành điểm nương tựa cho nó. Ôi, cái Hoa bé bỏng tội nghiệp của bà! Cháu là hòn ngọc hòn vàng, còn hơn cả hòn ngọc hòn vàng của bà. Mày là cái gì mà mày dám quát mắng tao, hở cái con mẹ Đào kia! Con mẹ Đào kia hư lắm, đã để em khóc lại còn mắng mỏ em. Bà là bà sẽ đánh roi con mẹ Đào cho chừa cái thói hay nạt nộ em. Ôi, bà thương, bà thương!
Mọi khi là vậy. Là đứa bé được nâng niu, dỗ dành và nó tuy còn rất nhỏ, nhưng đã cảm nhận được tình âu yếm từ lời ru, tiếng nói, bàn tay bà. Nguôi cơn hờn tủi, nấc nấc mấy tiếng xong là đứa bé ập mặt vào ngực bà, mắt gà gà. Và lúc ấy bà sẽ hạ cái võng. Bà gọi mẹ Đào, bố Nghĩa, lấy sẵn cho em cái gối, cái tã. Rồi bà thẽ thọt dịu dàng răn bảo. Rằng trẻ nhỏ hồn vía nó còn lỏng lẻo lắm, quát tháo to tiếng là nó sợ, nó bạt đi. Nó sợ, nó bạt đi nên con bé vừa thiu thiu lại đã giật mình, nói mê gọi bà đây này.
Mọi khi là vậy. Là lát sau cái võng đánh bổng tít lên trong tiếng bà ru và cái khẳng võng kêu ọt ẹt đều đều. Ru con a hả a hà. Con nín mẹ hả, con la mẹ buồn.
Mọi khi là vậy.
Còn hôm nay?
Hôm nay, lúc này thì bà mặc. Mặc đứa trẻ khóc lặng một hơi dài nghe mà xót tới tận ruột gan. Mặc con mẹ nó cầm cái phất trần, mắt long sòng sọc, nhe răng gầm rít: Mày có câm ngay không? Câm ngay! Câm ngay! Không thì tao... giết! Tao giết! Trời! Nghe mà khiếp quá. Đàn bà mà có người độc miệng phũ mồm thế ư? Đàn bà gì đàn bà thế! Có con thì phải khó nhọc vì con. Khó nhọc vì con là cái lẽ tự nhiên. Chứ sao động khó nhọc vào thân là than thân trách phận, là đánh mắng con cái, là làm ầm ĩ cả lên. Con bé Hoa, đã vậy. Lại còn thằng bé Hiếu bốn tuổi. Bốn tuổi là tuổi nhung nhăng, dại người, ương dở. Đang ăn xôi đỗ đen, sực nhớ lại nằng nặc đòi mua xôi gấc. Đang giữa mùa nóng nực lại bắt bố lôi quần bò, áo bò ra mặc. Nửa đêm thức dậy đòi dẫn ra sân đá bóng, tập xe đạp ba bánh. Ngày ngày vẫn là háo hức đi học mẫu giáo, nay bỗng dưng dở chứng, nguây nguẩy kêu không đi học nữa, mà chẳng có lý do gì. Thì thế mới là đứa trẻ con. Đứa trẻ con chưa thành người, lý lẽ chưa hiểu, phải trái chưa phân. Ngọt ngào dễ dàng mà bảo ban nó dần dần còn khó, đằng này lại giật đùng đùng. Đi học! Không nghe thì que vào sườn. Chỉ có xôi đỗ đen thôi. Không ăn thì nhịn! Bà chiều nó, nó hư, không ai dạy được! Rồi hất cái phất trần lên.
Một nhát phất trần vào mông thằng bé là chục nhát quất vào mặt bà. Thì rõ ràng là không biết nể mặt bà. Thì rõ ràng bỉ bai bà rồi. Bà là mẹ chồng nó. Bà là cán bộ ngân hàng đến hạn tuổi thì về nghỉ và có lương hưu. Ông cũng vậy. Cả đời vất vả rồi, nay con cái đã lớn, ra ở riêng cả, nghĩ đã đến lúc có thể săn sóc nhau trong vô tư, thanh nhàn. Một căn nhà nhỏ ở ngoại thành. Một vườn cây xinh xắn. Một đời sống đầy đủ an toàn, vui vẻ. Còn gì ước ao hơn. Vậy mà hoá ra đời sống vẫn còn nhiều ràng buộc quá. Ông lên thăm con về, thở dài thườn thượt, kêu: Vợ chồng nó vất vả quá. Kẻ sĩ lăn lộn tìm kiếm cái cao siêu thì được nhận một đời sống nghèo nàn. Còn bọn thực dụng thì phè phỡn thừa thãi. Thằng Nghĩa vướng mắc cá nhân với lão thủ trưởng viện. Nó đã nhẫn nại chịu đựng và chủ trương cắn răng nhẫn nhục, nhưng bây giờ nó đang tính bỏ việc. Tôi lo quá. Còn đang băn khoăn thì con trai xộc xuống nhà: Mẹ ơi, mẹ lên giúp Đào với. Nhà con ốm yếu quá
(Sư tầm)
"Chị quát ai thế, chị Đào!", bà Đồng, giật giọng, hất một cái lườm lên mặt người con dâu vừa từ ngoài sân bước vào nhà.
Tay vẩy vẩy nước, mặt Đào xụng xịu, mưng mưng. Nhưng mà Đào giận dỗi ai mới được cơ chứ! Mà làm sao lại có thể giận dỗi được! Bà đang dỗ dành con bé. Con bé èo ẹo khóc, vì nó khát sữa, vì nó gắt ngủ. Ba ru dín, nựng nọt con bé. Là mẹ con bé, Đào phải thừa hiểu điều đó, chứ sao lại dám từ ngoài bể nước quát vào: "Bà có im mồm đi không. Bà có cho tôi sống không, hở bà!". Đào quát ai? Bà là mẹ chồng nó. Bà không phải là người ăn người ở trong nhà nó!
"Đã thế thì đây, trả chị!", đặt đứa nhỏ vào chiếc cũi gỗ, bà Đồng ngẩng lên, dằn. Và đứa trẻ mới chín tháng, nhưng đã cảm nhận ngay được thái độ dằn hắt của bà nội, liền xệch miệng hệ hệ mếu.
- Muốn khóc, hả?
Mẹ nó đi tới cái cũi, cúi xuống, bế phắt đứa nhỏ lên, rít :
- Đến giờ thì ngủ đi! Quấy quả nó vừa chứ. Một núi công việc. Giặt giũ, cơm nước, quét quáy. Cái gì cũng đến tay!
Rồi ngồi xuống phản, xoay chiều đứa bé, vạch vú ấn vào miệng nó. Nhưng, con bé vừa bập môi vào đầu vú mẹ, lập tức lại nhè ra, oẻ người, ngoái ra cửa, tay vẫy vẫy như gọi bà.
- Ngủ đi, bà ơi.
- Bà bà bà...
- Ngủ đi cho tôi còn làm. Bà làm khổ tôi nó vừa vừa chứ, bà ơi!
Ghì đứa bé vào ngực, định cả vú lấp miệng em không được, tức mình, mẹ nó phát đánh bộp một cái rõ mạnh vào mông nó. Con bé đang mếu máo lập tức khóc thét lên. Mẹ nó cáu tiết đặt phịch nó xuống giường, vớ cái phất trần đập phành phạch vào tường, dậm doạ. Con chó bông A Cát đang ngủ dưới gầm giường, thấy động, chui ra, chồm hai chân lên mép giường, đuôi phất nhè nhẹ theo thói quen, lập tức được nhận luôn một nhát quất, kêu ẳng một tiếng, tọt vào gậm giường, rên ư ử. Đứa bé khóc hờn. Con chó kêu rên. Người phụ nữ trẻ quát tháo. Căn buồng nhỏ náo động.
Bà Đồng đứng ở hiên, với cái khăn, lặng lẽ lau mặt. Mọi khi gặp phải cảnh này, có bao giờ bà lại thờ ơ như thế Mọi khi là thế nào bà cũng vứt bỏ hết mọi việc, đâm bổ vào nhà. Và việc trước nhất là bồng con bé lên, áp nó vào ngực mình như ủ ấp chở che đứa nhỏ, như trở thành điểm nương tựa cho nó. Ôi, cái Hoa bé bỏng tội nghiệp của bà! Cháu là hòn ngọc hòn vàng, còn hơn cả hòn ngọc hòn vàng của bà. Mày là cái gì mà mày dám quát mắng tao, hở cái con mẹ Đào kia! Con mẹ Đào kia hư lắm, đã để em khóc lại còn mắng mỏ em. Bà là bà sẽ đánh roi con mẹ Đào cho chừa cái thói hay nạt nộ em. Ôi, bà thương, bà thương!
Mọi khi là vậy. Là đứa bé được nâng niu, dỗ dành và nó tuy còn rất nhỏ, nhưng đã cảm nhận được tình âu yếm từ lời ru, tiếng nói, bàn tay bà. Nguôi cơn hờn tủi, nấc nấc mấy tiếng xong là đứa bé ập mặt vào ngực bà, mắt gà gà. Và lúc ấy bà sẽ hạ cái võng. Bà gọi mẹ Đào, bố Nghĩa, lấy sẵn cho em cái gối, cái tã. Rồi bà thẽ thọt dịu dàng răn bảo. Rằng trẻ nhỏ hồn vía nó còn lỏng lẻo lắm, quát tháo to tiếng là nó sợ, nó bạt đi. Nó sợ, nó bạt đi nên con bé vừa thiu thiu lại đã giật mình, nói mê gọi bà đây này.
Mọi khi là vậy. Là lát sau cái võng đánh bổng tít lên trong tiếng bà ru và cái khẳng võng kêu ọt ẹt đều đều. Ru con a hả a hà. Con nín mẹ hả, con la mẹ buồn.
Mọi khi là vậy.
Còn hôm nay?
Hôm nay, lúc này thì bà mặc. Mặc đứa trẻ khóc lặng một hơi dài nghe mà xót tới tận ruột gan. Mặc con mẹ nó cầm cái phất trần, mắt long sòng sọc, nhe răng gầm rít: Mày có câm ngay không? Câm ngay! Câm ngay! Không thì tao... giết! Tao giết! Trời! Nghe mà khiếp quá. Đàn bà mà có người độc miệng phũ mồm thế ư? Đàn bà gì đàn bà thế! Có con thì phải khó nhọc vì con. Khó nhọc vì con là cái lẽ tự nhiên. Chứ sao động khó nhọc vào thân là than thân trách phận, là đánh mắng con cái, là làm ầm ĩ cả lên. Con bé Hoa, đã vậy. Lại còn thằng bé Hiếu bốn tuổi. Bốn tuổi là tuổi nhung nhăng, dại người, ương dở. Đang ăn xôi đỗ đen, sực nhớ lại nằng nặc đòi mua xôi gấc. Đang giữa mùa nóng nực lại bắt bố lôi quần bò, áo bò ra mặc. Nửa đêm thức dậy đòi dẫn ra sân đá bóng, tập xe đạp ba bánh. Ngày ngày vẫn là háo hức đi học mẫu giáo, nay bỗng dưng dở chứng, nguây nguẩy kêu không đi học nữa, mà chẳng có lý do gì. Thì thế mới là đứa trẻ con. Đứa trẻ con chưa thành người, lý lẽ chưa hiểu, phải trái chưa phân. Ngọt ngào dễ dàng mà bảo ban nó dần dần còn khó, đằng này lại giật đùng đùng. Đi học! Không nghe thì que vào sườn. Chỉ có xôi đỗ đen thôi. Không ăn thì nhịn! Bà chiều nó, nó hư, không ai dạy được! Rồi hất cái phất trần lên.
Một nhát phất trần vào mông thằng bé là chục nhát quất vào mặt bà. Thì rõ ràng là không biết nể mặt bà. Thì rõ ràng bỉ bai bà rồi. Bà là mẹ chồng nó. Bà là cán bộ ngân hàng đến hạn tuổi thì về nghỉ và có lương hưu. Ông cũng vậy. Cả đời vất vả rồi, nay con cái đã lớn, ra ở riêng cả, nghĩ đã đến lúc có thể săn sóc nhau trong vô tư, thanh nhàn. Một căn nhà nhỏ ở ngoại thành. Một vườn cây xinh xắn. Một đời sống đầy đủ an toàn, vui vẻ. Còn gì ước ao hơn. Vậy mà hoá ra đời sống vẫn còn nhiều ràng buộc quá. Ông lên thăm con về, thở dài thườn thượt, kêu: Vợ chồng nó vất vả quá. Kẻ sĩ lăn lộn tìm kiếm cái cao siêu thì được nhận một đời sống nghèo nàn. Còn bọn thực dụng thì phè phỡn thừa thãi. Thằng Nghĩa vướng mắc cá nhân với lão thủ trưởng viện. Nó đã nhẫn nại chịu đựng và chủ trương cắn răng nhẫn nhục, nhưng bây giờ nó đang tính bỏ việc. Tôi lo quá. Còn đang băn khoăn thì con trai xộc xuống nhà: Mẹ ơi, mẹ lên giúp Đào với. Nhà con ốm yếu quá