Hôm nay chúng ta kết hôn, em nhé
"EM YÊU, ĐÊM ĐÃ KHUYA RỒI, KHÁCH KHỨA CŨNG ĐÃ VỀ HẾT, CHỈ CÒN LẠI HAI ĐỨA CHÚNG MÌNH THÔI." - TÔI ÁP MÁ MÌNH LÊN KHUÔN MẶT ĐANG CƯỜI RẠNG RỠ CỦA EM, HÔN LÊN ĐÔI MÔI XINH XẮN CỦA EM VÀ LẠI THÌ THẦM NÓI VỚI EM KHÔNG BIÊT BAO NHIÊU LẦN VỀ QUÁ KHỨ CỦA HAI ĐỨA. HÔM NAY LÀ NGÀY CHÚNG TÔI KẾT HÔN, NHƯNG NHÌN EM CƯỜI HẠNH PHÚC THẾ KIA MÀ SAO NƯỚC MẮT TÔI CỨ RƠI HOÀI KHÔNG THỂ NGĂN LẠI ĐƯỢC.
Em còn nhớ lần đầu tjên chúng ta quen nhau ở thư vjện không? Có còn nhớ con đường mà chúng ta vẫn thường đi dạo, và nhớ từng gjây phút chúng ta bên nhau không? Cáj lần đầu tiên ấy chắc em đã quên rồj, bởi nó chỉ thuộc về riêng anh mà thôi. Khj nhìn thấy em trong bộ váy trắng như thjên thần ngồj ở ghế đối diện, anh đã biết em chính là một nửa mà anh cần tim` cho cuộc đời của minh`.
Em yêu à, em còn nhớ buổj tốj hôm ấy không? Khj anh đến muộn và bjết chắc thư vjện đã chật kjn' người, nhưng anh vẫn ý thức bước tớj góc phòng wen thuộc. Ở đó, chỗ ngồj đốj djện vớj em vẫn còn trống và chẳng bjết aj vô ý đã đặt vàj quyển sách trên bàn. Anh ngồj xuống, đẩy sách sang một bên và em chợt lên tjếng: "Ôj xjn lỗj anh, không hjểu sao sách em lạj chạy sang bên đó." Em cườj ngượng ngùng rồj thu sách lạj. Sau buổj học chúng ta lạj vô tình cùng về trên một con đường. Anh và em đã nój chuyện rất nhjều, từ ngạj ngừng rồi trở nên thân thjết. Anh thật vuj khj bjết mọj sở thjk của em cũng gjống vớj của anh. Có phảj sự đồng đjệu về tâm hồn đó đã kéo chúng ta lạj gần nhau hơn? Mỗj buổj tốj, anh và em cùng đến thư vjện, ngồj học trên chjếc bàn wen thuộc, rồi cùng nhau dạo bước trong vườn trường và đếm sao khuya.
Những lúc ở bên em anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Chỉ có đjều hạnh phúc đó không thật hoàn hảo. Khoảng cách gjữa haj gja đjnh` chúng ta wá lớn. Nghĩ đến những lúc đj chơj, em vẫn thường trả tjền mọj thứ. Và cáj duy nhất mà anh có thể mua cho em là mấy cây kem, anh cảm thấy đó là đjều hèn kém lớn nhất của một thằng đàn ông. Bởj vậy anh đã thề vớj lòng mjnh` nhất đjnh sẽ phảj vươn lên bằng sức lực của bản thân để mang lạj cho em hạnh phúc suốt đờj.
Thế rồi, anh bắt đầu lao đj kjếm vjệc làm thêm. Những buổj đj dạo của chúng ta ngày càng thưa dần. Và em cũng bjết được nguyên nhân vì sao. Buổj tốj hôm đó, lần đầu tjên em nắm tay anh kể từ khj chúng mjnh` wen nhau. Anh bjết em sắp nój đjều j` nên vộj vàng rút tay lạj. Nhưng em vẫn gjữ chặt tay anh, đưa lên áp vào má em và khóc. Anh cảm nhận được hơj ấm từ những gjọt nước mắt lăn trên má em. Em bảo anh đừng đj làm thêm nữa. Chỉ cần mỗj tháng em bớt mua sắm quần áo cũng đủ cho haj chúng ta sống rồi. Em sợ mjnh` sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Anh bjết em đã yêu anh nhjều thế nào. Nhưng lý trj' đã vượt lên tjnh` cảm trong anh. Đjều anh wan tâm hơn cả là khoảng cách gjữa haj gja đjnh` chúng ta. Anh cần phảj dựa vào sự nỗ lực bản thân để rút ngắn khoảng cách đó, chứ không phảj bằng tình yêu hay sự thương hạj nào cả.
Anh đã từ chốj mọj sự gjúp đỡ của em. Còn em, em vẫn chờ anh về mỗj ngày và gjữ cho anh chỗ ngồj thân thương trong thư vjện. Haj năm trôj wa và chúng ta đều tốt nghjệp ra trường. Anh vẫn chưa nój vớj em ba từ thjêng ljêng đó. Và em cũng vậy. Em đến công ty của bố làm vjệc, còn anh phảj chuyển về một vùng núj hoang vu hẻo lánh. Em bjết anh cũng không muốn nhờ sự gjúp đỡ của aj nên cũng không muốn ép buộc anh ở lạj bên em. Ngày chja tay anh chỉ nój một câu: "Anh nhất định sẽ quay về tìm em!" Em yêu à, chắc em hjểu rõ câu nój đó hàm chứa đjều j` phảj không?
Anh đã xa em ba năm để tạo lập sự nghjệp, hằng ngày đj làm và đj học thêm trong nỗj nhớ em da djết. Rồj anh cũng đã thj cao học và tốt nghjệp sau haj năm, kjếm được một vị trí khá cao trong một công ty. Thờj gjan trôj wa thật nhanh và anh thảng thốt nhận ra rằng thư em vjết cho anh ngày càng ít đj, cho đến khj không còn nữa. Anh đã không thể đợj được hơn, ljền mua 999 bông hồng, láj xe đến cầu hôn em. Anh muốn dành cho em một bất ngờ lớn, để em có thể cảm thấy tự hào rằng anh có thể đem lạj hạnh phúc cho em. Nhưng đjều mà anh nhận được lúc đó lạj là câu nój tuyệt tình của em: " Anh không phảj là ngườj tôj yêu trọn đờj." Từng câu từng chữ nặng tựa ngàn cân, như mũj dao đâm thẳng vào tjm anh nhjều nhát. Anh chưa từng thay đổj tjnh` cảm, luôn coj em là ngườj duy nhất trong cuộc đờj mjnh`... Vậy mà câu nój của em đã đẩy anh xuống vực thẳm của địa ngục tjnh` yêu. Anh đã rờj khỏj chỗ đó một cách bjnh` tjnh~ để rồj chạy như đjên trên đường về nhà. Bầu trờj tốj sầm lạj và mặt đất như rung chuyển dướj chân anh. Anh ngã xuống trong nỗj đau tuyệt vọng... Vậy là kết thúc. Em yêu à, nhất định là em bjết được cảm gjác đau khổ của anh lúc đó.
Từ sau ngày hôm ấy, anh đâm đầu vào công vjệc để quên đj mọj đau khổ. Nhưng sao hình bóng của em cứ ngày càng khắc sâu trong tâm trí anh? Anh đã từ chốj tình cảm của bao cô gáj dành cho mình, bởj tráj tjm anh đã chết. Năm năm trôj wa và ông trờj lạj một lần nữa đùa gjỡn vớj số phận của anh khj sắp đặt để anh gặp lạj bố em trong một cuộc làm ăn. Anh những tưởng, gjờ đây em đã là vợ ngườj ta, sống một cuộc sống an nhàn sung sướng, chồng em chắc chắn gjỏj hơn anh rất nhjều. Nhưng một ngườj bạn cũ trong công ty bố em lạj nój rằng em đã đi tu trong một nhà chùa hẻo lánh ở Hà Nội. Anh không tjn vj` nghĩ rằng đó là một trò đùa độc ác. Ngay từ buổj đàm phán công vjệc đầu tjên, trước mặt nhjều ngườj, anh đã đề nghị bố em nój rõ về chuyện đó. Nhìn tháj độ cương quyết và sự đau khổ trong mắt anh, bố em đành mjễn cưỡng bảo mọj ngườj luj ra và kể cho anh nghe toàn bộ sự thật tàn khốc.. Buổj chjều hôm đó, anh và bố em, haj ngườj đàn ông đã ôm nhau ngồj khóc..
Thj` ra haj năm trước khj anh cầu hôn em, em đã phát hjện mình mắc bệnh nặng không thể chữa khỏj. Em gjấu anh và tjm` mọj cách để bước ra khỏj cuộc đờj anh. Đó là lúc em cần có anh bên cạnh chăm sóc và che chở nhất. Nhưng em đã nój ra câu đoạn tjnh` ấy để anh cảm thấy đau khổ và rút luj. Em nghj~ anh sẽ chju được nỗj đau này. Em lầm rồi. Vì em anh có thể đánh đổj tất cả.
Ngày hôm nay, anh đã xjn bố cho chúng ta làm đám cướj trước sự chứng gjám của mọj ngườj trong haj công ty. Lễ cướj của chúng ta được tổ chức rất long trọng. Anh đã thề trước cha cố rằng: "Cho dù em xjnh đẹp hay xấu xí, cho dù cuộc sống bần hàn hay gjàu sang, anh đều nguyện làm chồng và chăm sóc em suốt đờj." Anh ôm hôn em nồng cháy khi em đang cườj rạng rỡ trong bộ váy cướj mặc tuyệt vờj và đặt lên bờ môj em một nụ hôn nồng thắm. Anh bjết em đang rất hạnh phúc, em đã nghe thấy những lờj anh nój và thề vớj cha cố như vậy. Mọj ngườj đều nhìn chúng ta và khóc. Họ cảm thấy vuj thay cho chúng ta đấy em có bjết không?
Bây gjờ chỉ còn lạj anh và em thôj. Đây là đêm tân hôn của chúng ta.
Em yêu ơj, em bjết không, hôm nay chúng ta đã kết hôn...:mrstraetz