B
Đọc qua dòng nhật ký này cùng bài viết tại đây
Bố ơi, bố là tất cả
Mỗi khi con được nghe bài hát này, con thấy như tuổi thơ trong con đang sống lại, hình ảnh Bố lại hiện lên trong mắt con. Mặc dù, giờ công việc lo toan bộn bề. Không có thời gian tìm người để yêu, để được yêu như các bạn cùng trang lứa tuổi của con. Hay đó, là số phận ống chề của con? Nói gì nói, con cũng tranh thủ viết vài dòng tâm sự chia sẻ cùng bố đây.
Bố có nhớ chuyện Khổng Minh phò Lưu Bị không?
Như Khổng Minh, ai nói Khổng Minh dở, Khổng Minh bất tài???
Tại sao Khổng Minh không tự mình làm vua mà phải phò Lưu Bị???
Ai cũng có số cả, có những nguời sẽ rất phù hợp ở vị trí này nhưng lại không thành công ở vị trí khác vì con người ta ai cũng có sở trường và sở đoản. Chính điều đó quyết định người ta phù hợp với nghề nào.
Con gởi tặng bố các câu chuyện
Cuộc sống luôn luôn cần những tấm lòng. Thế nhưng giờ đây trong bộn bề công việc, một vài người trong chúng ta bất chợt quên mất điều đó.
Hãy chậm lại 1 chút thôi để nhận thấy xung quanh ta có biết bao nhiêu việc tốt để làm, 1 cái dắt tay cụ già qua ngã tư, 1 câu hỏi thăm những người gặp khốn khó trên đường.
Hãy sống sao cho cuộc sống này thật ý nghĩa và ấm áp tình người
Còn đây cũng là câu chuyện Lòng tốt,
Bố ơi, bố là tất cả
Mỗi khi con được nghe bài hát này, con thấy như tuổi thơ trong con đang sống lại, hình ảnh Bố lại hiện lên trong mắt con. Mặc dù, giờ công việc lo toan bộn bề. Không có thời gian tìm người để yêu, để được yêu như các bạn cùng trang lứa tuổi của con. Hay đó, là số phận ống chề của con? Nói gì nói, con cũng tranh thủ viết vài dòng tâm sự chia sẻ cùng bố đây.
Bố có nhớ chuyện Khổng Minh phò Lưu Bị không?
Như Khổng Minh, ai nói Khổng Minh dở, Khổng Minh bất tài???
Tại sao Khổng Minh không tự mình làm vua mà phải phò Lưu Bị???
Ai cũng có số cả, có những nguời sẽ rất phù hợp ở vị trí này nhưng lại không thành công ở vị trí khác vì con người ta ai cũng có sở trường và sở đoản. Chính điều đó quyết định người ta phù hợp với nghề nào.
Con gởi tặng bố các câu chuyện
Lòng tốt của người lạ
Một buổi tối lạnh buốt ở phía Bắc Virginia nhiều năm trước đây, có cụ già ngồi bên đường chờ đi nhờ xe ngựa. Cụ ngồi đã lâu lắm rồi, cả người thấm đẫm sương giá mùa đông, mà sự đợi chờ dường như vẫn vô vọng.
Rồi cụ nghe tiếng ngựa phi nước đại dọc theo con đường mòn. Gương mặt sắt lại vì cái lạnh, lo lắng cụ ngước mắt quan sát những người kị sỹ cưỡi ngựa qua. Người đầu tiên đi qua không để ý gì đến cụ. Rồi một người nữa, và người nữa, cũng thờ ơ…
Người cuối cùng tới gần nơi cụ già ngồi. Lúc này trông cụ đã như một bức tượng bằng tuyết trắng xóa. Khi người kị sỹ đến, cụ già nói khó nhọc: “Chào cháu, cháu không ngại cho một cụ già lên ngựa đi cùng chứ? Già không thể đi nổi nữa rồi”.
Ghìm cương ngựa, người kị sỹ trả lời: “Được chứ ạ, mời cụ lên ngựa”. Nhưng thấy cụ già run run không thể nhấc nổi chân, cơ thể lạnh cứng như đóng băng, người kị sỹ liền xuống ngựa giúp cụ.
Khi họ tới gần nhà cụ, một căn nhà nhỏ xíu nhưng ấm cúng, tò mò, người kị sỹ liền hỏi: “Thưa cụ, cháu thấy có rất nhiều người trước cháu đã đi qua chỗ cụ ngồi, tại sao cụ không hỏi đi nhờ họ? Tại sao trong đêm buốt giá như vậy mà cụ lại đợi và hỏi người cuối cùng là cháu? Nếu cháu cũng đi qua và để cụ lại đó thì sao?”.
Cụ già chậm chạp xuống ngựa, nhìn thẳng vào mắt người kị sỹ, bình thản trả lời: “Tôi đã trải qua rất nhiều điều thú vị trong cuộc sống, và khi tôi nhìn vào mắt ai đó, tôi biết họ là người như thế nào. Nhìn vào mắt những người kị sỹ đã đi qua, ngay lập tức tôi thấy họ chẳng hề bận tâm đến hoàn cảnh của tôi. Vô ích thôi khi tôi có hỏi để đi nhờ. Nhưng khi tôi nhìn vào mắt anh, lòng tốt của anh thể hiện ngay trên đôi mắt. Tôi biết chắc chắn anh sẽ giúp đỡ”.
Những lời chân thành từ trái tim cụ lão khiến người kỵ sỹ cảm thấy vô cùng ấm áp: “Cháu cảm ơn cụ đã động viên. Đôi khi cháu quá bận rộn công việc riêng của mình mà quên đi người khác. Cháu sẽ thay đổi và quan tâm hơn đến những người xung quanh”.
Sống trên đời cần có một tấm lòng, nhưng đôi khi chúng ta lãng quên nó. Hãy đánh thức trái tim của bạn dậy, đừng để nó ngủ quên khiến tình người trở nên giá băng.
Viết bởi eobanhmi - Theo Blogspotv
Cuộc sống luôn luôn cần những tấm lòng. Thế nhưng giờ đây trong bộn bề công việc, một vài người trong chúng ta bất chợt quên mất điều đó.
Hãy chậm lại 1 chút thôi để nhận thấy xung quanh ta có biết bao nhiêu việc tốt để làm, 1 cái dắt tay cụ già qua ngã tư, 1 câu hỏi thăm những người gặp khốn khó trên đường.
Hãy sống sao cho cuộc sống này thật ý nghĩa và ấm áp tình người
Còn đây cũng là câu chuyện Lòng tốt,
Ăn rau không chú ơi?
Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.
- Ăn hộ tôi mớ rau...!
Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" - cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.
Ảnh chỉ mang tính minh họa, blog Fuked sưu tầm.
- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!
Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:
- Rau này bà bán bao nhiêu?
- Hai nghìn một mớ - Bà cụ mừng rỡ.
Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.
- Sao chú mua nhiều thế?
- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!
Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.
Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...
- Nghỉ thế đủ rồi đấy!
Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.
Sưu tầm