Cho một người ở lại.

  • Thread starter HyperVN
  • Ngày gửi
H

HyperVN

<b>Phu hót rác</b>
17/3/03
1,833
16
0
47
Hải Phòng
www.webketoan.vn
Có lẽ rất lâu rồi, Webketoan không có một ngày nặng nề đến thế này đối với tôi, cứ vào, rồi ra, rồi lại vào, muốn viết một cái gì đó để chia buồn cho người bạn mình, mà viết khó quá, vì anh không hẳn là người yếu đuối, tôi cũng không phải hẳn là kẻ đa cảm. Mới hôm qua thôi, một sự sống đã chợt tắt, một sự ra đi được báo trước, báo trước trong mọi lỗ lực níu kéo, dành giật; tôi không hiểu phải bày tỏ sự cảm thông của mình với anh thế nào, cũng đã từng có sự mất mát, chia lìa trong tình cảm gia đình, tôi sợ lắm một người thân ra đi.

Có lẽ, nếu nhìn thấy anh bây giờ tôi sẽ khóc thay anh mất, tôi chưa ở độ tuổi của anh, chưa đủ chín trong mái ấm gia đình mà mình tự tạo dựng nên, nhưng tôi biết, và rất biết, gia đình là tất cả, khuyết một chỗ trống trong chữ "gia đình" là khuyết đi nửa đời còn lại, không phải chỉ của anh mà còn của các con anh, hai bé Thảo Anh, Tâm Anh còn nhỏ quá, chúng còn nhỏ hơn tôi, hơn đứa em út của tôi khi tôi mất cha. Đây là một ngày buồn, ngày tôi sinh nhật lần thứ 30 của mình, ngày mà theo cha ông, tôi chính thức "tam thập nhi lập", không hẳn là chuyện buồn từ gia đình anh, còn đó nhiều nỗi buồn của cả riêng tôi. Lan Anh đã ra đi trong sự nỗ lực của người bạn đời tuyệt vời, có lẽ chị ấy sẽ ra đi một cách thật thanh thản, tôi rất mong là như vậy, còn lại anh, vâng, bây giờ còn lại anh, lũ nhóc cũng chỉ còn lại anh và một hoài niệm về người mẹ trẻ bất hạnh, mong rằng anh cùng gia đình sẽ vượt qua nỗi đau này để vươn lên trong cuộc sống, mong rằng anh sẽ đủ kiên nghị để vững vàng bước tiếp những ngày tới.

Một ngày buồn, vâng, với tôi, đó là một ngày buồn, Webketoan đã từng dõi theo từng bước đi của anh trong những nỗ lực níu kéo sự sống, Webketoan cũng rất đau buồn khi tiễn đưa người bạn đời của anh vào cõi vĩnh hằng. Chị đã ra đi, để lại trong anh một khoảng trống, để lại cho chúng tôi nỗi tiếng thương, nhưng hãy nhìn về phía tương lai anh nhé, anh còn cuộc sống phía trước, còn tương lai của hai bé Thảo Anh, Tâm Anh đáng yêu, anh nhé.

 
Sửa lần cuối:
Khóa học Quản trị dòng tiền
S

StonyHeartedMan

Guest
2/10/04
306
2
0
Hà nội
www.vnuni.net
Thực sự là một ngày buồn thật, vào wkt mà chẳng muốn đọc các bài nào hết. Viết..., rồi lại thôi.... Tối hôm qua...trời Hà nội cũng phải đổ cơn mưa rất to....
 
ketoan@

ketoan@

Thành viên Cố vấn - Webketoan Mentors
24/5/04
317
6
18
Bụi mận gai...
Tôi cũng vậy, có lúc cứ vào ngồi nhìn cái trang đầu tiên..... (ai cũng biết đó là trang gì....).
Tôi chẳng biết làm gì, nói gì, viết gì nữa...... tôi cứ nhớ cái lúc làm lễ viếng ở nhà tang lễ khi bé Thảo Anh gọi bố nói "con mỏi chân lắm bố ơi", còn anh Hòa thì cứ cúi xuống lắp bắp dỗ con rồi bế bé lên, ôm trong lòng, đứng.......
Có gì đó nghẹn lại, rồi hụt hẫng, trống trải trong lòng tôi...........

Tất nhiên rồi mỗi chúng ta đều vẫn phải đi tiếp cuộc sống của mình, anh Hòa, tôi, và các bạn và cộng đồng webketoan..... Rồi chúng ta vẫn bên nhau trong mọi nỗi vui buồn. Ngày hôm nay rồi cũng qua đi, ngoài trời Hà nội gió heo may đang về... lạnh lẽo quá.....
 
P

PAT

PAT
10/12/04
287
1
18
61
Ho chi Minh city
HyperVN nói:
Có lẽ rất lâu rồi, Webketoan không có một ngày nặng nề đến thế này đối với tôi, cứ vào, rồi ra, rồi lại vào, muốn viết một cái gì đó để chia buồn cho người bạn mình, mà viết khó quá, vì anh không hẳn là người yếu đuối, tôi cũng không phải hẳn là kẻ đa cảm. Mới hôm qua thôi, một sự sống đã chợt tắt, một sự ra đi được báo trước, báo trước trong mọi lỗ lực níu kéo, dành dật; tôi không hiểu phải bày tỏ sự cảm thông của mình với anh thế nào, cũng đã từng có sự mất mát, chia lìa trong tình cảm gia đình, tôi sợ lắm một người thân ra đi.

Có lẽ, nếu nhìn thấy anh bây giờ tôi sẽ khóc thay anh mất, tôi chưa ở độ tuổi của anh, chưa đủ chín trong mái ấm gia đình mà mình tự tạo dựng nên, nhưng tôi biết, và rất biết, gia đình là tất cả, khuyết một chỗ trống trong chữ "gia đình" là khuyết đi nửa đời còn lại, không phải chỉ của anh mà còn của các con anh, hai bé Thảo Anh, Tâm Anh còn nhỏ quá, chúng còn nhỏ hơn tôi, hơn đứa em út của tôi khi tôi mất cha. Đây là một ngày buồn, ngày tôi sinh nhật lần thứ 30 của mình, ngày mà theo cha ông, tôi chính thức "tam thập nhi lập", không hẳn là chuyện buồn từ gia đình anh, còn đó nhiều nỗi buồn của cả riêng tôi. Lan Anh đã ra đi trong sự nỗ lực của người bạn đời tuyệt vời, có lẽ chị ấy sẽ ra đi một cách thật thanh thản, tôi rất mong là như vậy, còn lại anh, vâng, bây giờ còn lại anh, lũ nhóc cũng chỉ còn lại anh và một hoài niệm về người mẹ trẻ bất hạnh, mong rằng anh cùng gia đình sẽ vượt qua nỗi đau này để vươn lên trong cuộc sống, mong rằng anh sẽ đủ kiên nghị để vững vàng bước tiếp những ngày tới.

Một ngày buồn, vâng, với tôi, đó là một ngày buồn, Webketoan đã từng dõi theo từng bước đi của anh trong những nỗ lực níu kéo sự sống, Webketoan cũng rất đau buồn khi tiễn đưa người bạn đời của anh vào cõi vĩnh hằng. Chị đã ra đi, để lại trong anh một khoảng trống, để lại cho chúng tôi nỗi tiếng thương, nhưng hãy nhìn về phía tương lai anh nhé, anh còn cuộc sống phía trước, còn tương lai của hai bé Thảo Anh, Tâm Anh đáng yêu, anh nhé.


Chia xẻ với hyper những suy nghĩ của bạn. Mình tin rằng Sunf sẽ vững vàng vượt qua mọi thử thách.

Chắc cũng sẽ không nói được gì nhiều hơn
 
N

nhungpt59

Cao cấp
25/7/03
324
1
0
Một ngày thật nặng nề và đau buồn, hy vọng Hòa sẽ vượt qua nỗi đau này
 
H

handung107

Cao cấp
28/8/04
576
15
0
VN
www.giaiphapexcel.com
Tôi cũng loay hoay mãi, bao nhiêu lần rồi, chẳng viết gì được nên lời cả. Các bạn đã nói thay tâm trạng của mọi người trên WKT này rồi nên tôi không nói gì thêm nữa. Tôi cũng đang chăm sóc mẹ tôi và cũng chiến đấu như Hoà, nhưng may mắn mẹ tôi vẫn còn ở bên tôi cho đến ngày hôm nay. Lắm khi cũng muốn góp phần nhỏ vào trang ungthu.net, nhưng đây không phải là Forum nên tôi không Post bài được. Ước gì nền Y khoa VN cũng có một trang Web chất lượng như WKT, sẽ là nơi các BS đàn anh dìu dắt, giúp đỡ các BS trẻ mới ra trường và là nơi hun đúc cho những tâm hồn cao đẹp, vì ngành Y rất cần những con người có tấm lòng như vậy. Đã có lúc, tôi muốn mời các bạn cùng khoá cộng tác để thực hiện, nhưng khổ nỗi dân ngành Y không mặn mà lắm với IT. Viết những dòng chữ này, tôi hy vọng trang ungthu.net sẽ phát triển mạnh và là chỗ cho mọi người có cơ hội giao lưu, nâng đỡ nhau khi bệnh tật, cũng như được tư vấn kịp thời, hướng dẫn khi cần thiết. Tôi thực sự đau lòng khi thấy Y học bất lực trước bệnh ung thư, mà XH hôm nay, bệnh ung thư lại quá nhiều...Mong sẽ có lúc được đóng góp bài trên trang ung thu của Hoà như một cộng tác viên, và nếu trang Web này phát triển thành Forum thì tôi xin được đăng ký là thành viên, Hoà nhé
 
CompasX

CompasX

Guest
Đêm 20/8/2005
Thế là Lan Anh đã vĩnh viễn ra đi. Tôi vừa cùng anh đưa LA những bước cuối cùng. Trong mệt mỏi rã rời tôi trở về mà không biết mình muốn đi đâu về đâu. Tôi biết giờ đây anh đang chìm trong sự mất mát không gì có thể bù đắp và sẽ chẳng thể mảy may nghĩ đến chuyện viết lách gì. Tôi quyết định sẽ thay anh ghi lại giây phút này như một lời an ủi với anh, như để LA ở một nơi nào đó sẽ lắng nghe được tình cảm của người thân và tất cả bạn bè.
Là người bạn đồng hành, người anh em, người học trò của anh từ nhiều năm, lại cũng là bạn thân của LA từ những ngày anh và LA mới quen nhau, tôi như bị rơi xuống vực đen không đáy. Những mất mát quá lớn của anh và những đau đớn mà LA phải chịu đựng gần đây để rồi đi đến một kết thúc như ngày hôm nay với tôi, với anh, với hai bác Bằng, Tuyên bố mẹ LA thật quá sức chịu đựng.
Những hình ảnh về cô bạn hồn nhiên, vô tư, xinh xắn và tốt bụng đang chạy qua trước mắt tôi. Tôi còn nhớ đã từng nói với bạn bè nếu không có LA có lẽ tôi đã không tốt nghiệp được đại học. Những ngày tôi viết luận văn tốt nghiệp cũng là lúc anh đi công tác Chicago, hai người khi đó đã yêu nhau và LA hàng ngày đến cty nơi anh làm việc cũng là nơi tôi thực tập để liên lạc với anh. Sẵn khả năng tiếng Anh, lại luôn giúp đỡ bạn bè LA đã cùng tôi chiến đấu ngày đêm với đống tài liệu đầy những thuật ngữ kỹ thuật. Cuối cùng nhờ có sự giúp đỡ không mệt mỏi của LA mà tôi đã hoàn tất luận văn với khối lượng công việc khổng lồ. Đằng sau những "trận chiến" đó, LA thường nhìn tôi mỉm cười để đáp lại sự biết ơn của tôi. Nụ cười sẽ không bao giờ tôi quên, nụ cười sẽ không bao giờ tôi còn được nhìn lại nữa...
Đã từ lâu nay tôi hằng cầu nguyện cho LA chóng khỏi vì tôi vốn là một người công giáo. Có lẽ tạo hóa đã không đáp lời tôi bởi đã trao cho LA một sứ mạng nào đó. Sứ mạng nhắc nhở mỗi người chúng ta ngày hôm nay về hạnh phúc của mình là được sống khỏe mạnh, được làm việc, được buồn vui. Sứ mạng giúp chúng ta có thêm quyết tâm và lòng căm thù trong cuộc chiến đấu không khoan nhượng với bệnh ung thư.
Ngày hôm nay và mãi mãi về sau chúng ta sẽ không quên những con người hôm nay đã ngã xuống, cầu mong linh hồn LA sẽ được mỉm cười nơi chín suối, và sự ra đi này sẽ tiếp thêm sức mạnh để một ngày nào đó chúng ta sẽ không còn bất lực trước kẻ thù vô hình - bệnh ung thư.
Xin gửi đến anh và hai bác những lời chia buồn sâu sắc nhất. Em sẽ luôn ở bên anh trên những chặng đường trước mặt đầy chông gai, sẽ làm tất cả để các cháu Thảo Anh, Tâm Anh có được cuộc sống tốt đẹp và bản lĩnh can trường. Em tin rằng các cháu sẽ sống tốt và sống xứng đáng với bố mẹ các cháu - những con người không biết khuất phục trước khó khăn và hết mực thương yêu nhau.

Tối 22/8/2005
anhchuot_wkt: Anh ơi, Vietnamnet đưa tin
aidungbeokhong: Anh vừa đọc xong
aidungbeokhong: Đã báo anh Hòa và đọc nguyên văn bài bào qua ĐT cho bố đẻ Lan Anh
anhchuot_wkt: Họ viết tình cảm quá
aidungbeokhong: Anh cũng thấy thế, những dòng chữ rất có Tâm
aidungbeokhong: Anh đang lo giúp anh Hòa một tay nâng cấp server cho ungthu.net để nó có thể phục vụ nhiều người hơn
aidungbeokhong: Bây giờ access không được nữa rồi
anhchuot_wkt: Vâng
aidungbeokhong: Chắc tại nhiều người vào quá
anhchuot_wkt: Sau bài báo ở VNN, em nghĩ ngày càng nhiều người biết đến nó
aidungbeokhong: Anh thấy rất mừng, có nhiều người bị bệnh mà thiếu thông tin lắm
anhchuot_wkt: Quả thật, dân mình quá thiếu thông tin
aidungbeokhong: Bọn Tây thường có hội của những người bị bệnh này
aidungbeokhong: Nhưng Việt nam mình thường là những cuộc chiến đơn độc cho đến khi có những thứ tương tự như site của anh SUNF
aidungbeokhong: Rõ ràng là sự ra đi của Lan Anh đã có một ý nghĩa lớn
anhchuot_wkt: Vâng
aidungbeokhong: Điều làm anh buồn nhất là lại có một người nữa ngã xuống mà chưa kịp làm gì
aidungbeokhong: Nhưng đến bây giờ thì anh thấy vui rồi
aidungbeokhong: Đời sống ngắn ngủi của Lan Anh như vậy là đã có một ý nghĩa lớn
anhchuot_wkt: Vâng, mọi việc dù sao cũng đã qua
aidungbeokhong: Lan Anh đã cho mọi người hiểu biết thêm và căm thù hơn căn bệnh UNG THƯ quái ác này
aidungbeokhong: Mọi người qua đây cũng có thể sẽ biết yêu nhau hơn
aidungbeokhong: khi nhớ về Lan Anh và theo dõi cuộc chiến đấu của anh Hòa trên ung thu.net
aidungbeokhong: Sáng qua khi anh tới, anh Hòa đã nói với anh, Lan Anh có thể đã ngã xuống, nhưng website thì không thể chết được
aidungbeokhong: Anh Hòa có lẽ sẽ không viết nữa, nhưng chị H. có chồng cũng bị ung thư, đang chiến đấu, sẽ tiếp bước anh Hòa trên những trang nhật ký
anhchuot_wkt: Vâng, nếu anh ấy nghĩ như vậy thì thật là tuyệt
anhchuot_wkt: tình cảm của anh Hòa đã khiến quá nhiều người cảm động
anhchuot_wkt: và mọi người rất hy vọng vào website này
aidungbeokhong: Anh nghĩ nó sẽ là ngọn lửa thắp sáng tinh thần nhiều người
aidungbeokhong: Nếu chồng chị H. có ngã xuống đi nữa, sẽ lại là một người khác tiếp tục...
aidungbeokhong: Em biết đây, nếu như không có nạn dịch hạch ở châu Âu
aidungbeokhong: Nếu như sự nhiễm trùng đã không cướp đi nhiều sinh mạng đến thế
aidungbeokhong: Thì con người đã không có thuốc kháng sinh và rất nhiều nhưng phương pháp trị bệnh khác
aidungbeokhong: Cho nên để có một hạnh phúc nào đó cho dù nhỏ nhoi trong cuộc sống của chúng ta ngày hôm nay
aidungbeokhong: Cũng đều có ở đằng sau nó sự hy sinh của rất nhiều người, hy sinh tuổi trẻ, hy sinh xương máu và thậm chí cả mạng sống
aidungbeokhong: Anh là bạn thân của Lan Anh đã từ rất lâu
aidungbeokhong: Đã từng dạy LA học máy tính, còn nhờ LA giúp đỡ rất nhiều trong những ngày tháng bước ngoặt của cuộc đời như khi làm luận văn tốt nghiệp
aidungbeokhong: Cho nên đứng trước sự ra đi này, anh đã quá đau xót, và điều đau xót nhất bên cạnh những đau xót trước nỗi đau của anh Hòa và lũ trẻ là chuyện cuộc đời của Lan Anh đã trọn vẹn ý nghĩa hay chưa?
aidungbeokhong: Anh là người Công giáo, dân công giáo đích thực vốn không đề cao những giá trị vật chất bởi vì không ai có thể mang vật chất đi theo mình mãi mãi, chúng chỉ tồn tại một cách phù phiếm, tức thời...
aidungbeokhong: Cái cối lõi của mỗi con người là trên chặng đường đi vài chục năm trên trái đất này, mỗi người đã để lại những gì, trông hoa hay trồng gai góc. Rồi tất cả những việc ta làm với trái tim và tất thảy sức lực của mình đã mang lại cho mọi người lợi ích hay ý nghĩa gì?
aidungbeokhong: Với suy nghĩ như vậy, anh càng thương LA nhiều hơn, thương cả về sự đau đớn thể xác mà LA phải chịu đựng và thương nhất là những mất mát tinh thần, những mất mát về ý nghĩa đời sống
aidungbeokhong: Bây giờ thì anh tin Lan Anh đang mỉm cười rồi
aidungbeokhong: Có thể đến một lúc nào đó mỗi người sẽ không còn nhớ tên anh Hòa, nhớ tên Lan Anh, nhưng kể từ đây những người không may mắn, những gia đình không may mắn đã thực sự có một điểm hẹn để liên đới với nhau.
aidungbeokhong: Lẽ đời thường, những ai mang lại được lợi ích, nhiều lợi ích cho cộng đồng tất thảy đều trở nên bất tử. Cụ Newton vẫn sống trong sách giáo khoa, và cụ Hồ Chí Minh thì có lẽ nhiều trăm năm sau vẫn còn vĩ đại
aidungbeokhong: Lan Anh chắc chưa có được sự bất diệt đó nhưng với những con người bình thường như anh, như em... chắc Lan Anh sẽ có một đời sống dài hơn rất nhiều, rất rất nhiều...
aidungbeokhong: Thôi có lẽ anh dừng lại ở đây, có lẽ vì xúc động quá mà anh đã cuốn em vào dòng cảm xúc này
anhchuot_wkt: k0 sao đâu, em cũng rất muốn nghe
anhchuot_wkt: Mọi người đều rất đau lòng nhìn thấy tình cảnh này, nhưng thực sự những người cùng cảnh ngộ sẽ thấy website của anh Hòa vô cùng giá trị, thấy được tình cảm vợ chồng anh Hòa càng thấy mình phải trân trọng cuộc sống ngắn ngủi này nhiều hơn nữa.
 
M

motnong

Guest
30/7/05
0
0
0
44
HCM City
Rất tiếc là tôi không ra thăm anh được,tôi đã điện thọai hỏi thăm anh vào lúc chị LA đã ra đi, tôi nguôi hơn phần nào và thật khâm phục khi thấy anh mạnh mẽ như vậy.

Nếu được, tôi xin chia sẻ phần nào nỗi đau của anh, nỗi đau mất người thân như tôi đã từng mất ba tôi 3 năm về trước.

Ba tôi đã ra đi ngay trong vòng tay tôi, tôi lặng người đi đau đớn quỵ xuống nhưng tôi đã đứng dậy được khi nhớ lại ánh mắt ba tôi rất tươi vui những ngày trước đó như muốn nói với tôi rằng mong muốn duy nhất của người ra đi là những người ở lại hãy KHÔNG ĐAU BUỒN.

Cầu mong cho những người trong gia đình, bà con, anh em bạn bè thân hữu của anh chị nhanh chóng release nỗi đau này và sống trong tình yêu thương nhau nhiều hơn nữa, xây dựng đời tốt đẹp hơn nữa. Và biết đâu từ nỗi đau này, từ trang web “www.ungthu.net” này của anh và cùng với tinh thần quyết chiến như anh, căn bênh này sẽ bi tiêu diệt trong tương lai gần, và như vậy nơi xa chị sẽ cười hạnh phúc.

(khoqua)
 
H

handung107

Cao cấp
28/8/04
576
15
0
VN
www.giaiphapexcel.com
CompasX viết hay quá, thật lòng sự ra đi của Lan Anh với tình yêu của SunF và cộng đồng WKT làm tôi lại đau đáu nỗi đau của biết bao người bị ung thư khác trong xã hôi. Tôi vẫn nhớ những ngày tháng đi thực tập ở TT Ung Bướu, Viện RHM, và các BV khác mà lòng lúc nào cũng quyết tâm làm một điều gì đó cho cộng đồng những người này. Bạn có thể tưởng tượng được không, một cô giáo còn rất trẻ, hàng ngày vẫn soi gương, và bất chợp thấy trên lưỡi của mình một đốm trắng...Cô đi xét nghiệm và nhận được kết quả là ung thư lưỡi. Việc điều trị là cắt hết lưỡi...Tôi chẳng biết kết quả là kéo dài đời sống của cô được đến đâu, nhưng trước tiên là cô đã phải bỏ nghề và làm quen với cuộc sống của người tật nguyền, chồng cô đã rời bỏ cô sau đó...BS Phan Anh Tuấn, một BS trẻ tài năng, trưởng thành trong một gia đình nghèo khó, hết lòng thương yêu, chăm sóc những bệnh nhân nghèo khổ, vậy mà bệnh ung thư máu đã không buông tha anh. Anh đã được xã hội tiếp sức để lấy kinh phí đi ghép tuỷ ở Singapore. Một chị bệnh nhân ra phòng khám của tôi với một vết bầm trên tay...Tôi quen với chị đã bao năm, đã cùng chị tâm sự bao điều...Một tay chị cõng chồng chữa bệnh ung thư xuơng suốt bao năm ròng rã, và nuôi ba con thơ dại. Đến lúc chồng chị tạm thời lui bệnh, thì chị đã bị ung thư máu sau khi tôi khuyên chị nên xét nghiệm vì vết máu bầm đó. Một thời gian sau, chị trở lại thăm tôi, tôi không thể nhận ra chị nữa, cơ nghiệp chị gầy dựng đã tan tành theo bệnh cả anh và chị. một tháng chi phí điều trị của chị lên đến cả trăm triệu đồng. Chị nói với tôi : "Cô D biết không, tôi chỉ xin BS cho tôi sống thêm một năm nữa, để chỉ bảo thêm cho con gái tôi ít nhiều, để nó còn nuôi các em nó, chứ bây giờ cả cha, cả mẹ cùng chết thì tụi nó ra sao" Cổ họng tôi lúc nào cũng muốn nghẹn lại khi nhận tin những người quen lần lượt qua đời vì bệnh này khi thì ung thư gan, khi thì ung thư phổi, khi thì ung thư đại tràng, dạ dày...Mẹ tôi cũng không ngoại lệ, sau khi chôn cất ba xong, thấy mẹ kém ăn, tôi đưa mẹ đi xét nghiệm, và bạn biết đó, tôi sững cả người khi biết mẹ tôi đã bị ung thư gan giai đoạn cuối. Tôi không thể cho mẹ phẫu thuật, hay xạ trị, vì mẹ đã lớn tuổi, nhiều khi chưa chết vì ung thư mà chết vì mổ hay hoá trị, xạ trị. Tôi đã đưa mẹ điều trị Đông Y, và thật diệu kỳ, khối u của mẹ tôi vẫn lớn từng ngày, nhưng lớn chậm thôi, hạch di căn vẫn phát sinh, nhưng mẹ tôi vẫn giữ được cuộc sống đến ngày hôm nay...Tôi rất mừng vì trang Web ungthu.net sẽ phát triển mạnh mẽ, tôi đã lo sợ khi nghĩ Lan Anh chết thì những trang Nhật ký này sẽ không còn, nhưng hôm nay thì điều lo sợ này không còn nữa. Tôi cũng đang chiến đấu với ung thư cùng mẹ tôi, bạn ạ
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA